- Ta trả năm mươi lượng.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn người vừa nói. Tô Lĩnh Trạch phe phẩy cây quạt đi tới. Theo sau là đám người Phong Thiên Lãng, Bạch Kiến Vân và một nữ nhân xinh đẹp khác.

Tô Lĩnh Trạch cười cười nhìn Dương Khả Lạc rồi nhìn Râu Cá Trê, nụ cười không đổi, hỏi.

- Ngươi có ý kiến gì nữa không?

Râu Cá trê lắp bắp.

- Tiêu... tiểu nhân không dám. Tất cả đồ ở đây đều là của ngài. Tiểu nhân có việc, xin cáo từ.

Nói rồi, gã vội vã quay lưng đi. Tô Lĩnh Trạch định đưa năm mươi lượng bạc cho ông chủ thì bị Dương Khả Lạc ngăn lại.

- Khoan đã.

Tất cả nhìn nàng. Ông chủ quầy hàng cũng thắc mắc, chưa kịp lên tiếng đã bị Dương Khả Lạc cắt ngang.

- Lúc nãy ngươi nói nếu ta mua hết chỗ trái cây này thì ngươi sẽ bán cho ta một lượng, chứng tỏ ngươi không biết nguồn gốc xuất sứ của nó nên mới vội vàng bán như vậy, còn chưa kể, trước khi ta nhìn sang quầy hàng của ngươi thì chẳng có một người nào nhìn tới nó vậy tại sao ngươi dám bán cho người nào trả cao hơn, ngươi không sợ nếu người đó lỡ may ăn phải mà bị chuyện gì tới lúc đó tìm ngươi thì không phải ngươi đã chạy rồi à, người vô tội kia biết tìm ai cáo trạng đây?

Ông chủ quầy hàng chột dạ, lão run rẩy quỳ sụp xuống vái lạy Dương Khả Lạc.

- Tiểu huynh đệ, ta... ta là cùng đường mới làm như thế, vợ ta đang bệnh cần tiền mua thuốc nên ta mới làm liều, cầu xin ngươi, tha cho ta đi. Cầu xin ngươi...

Từ lúc lão quỳ xuống thì Dương Khả Lạc đã nhảy sang một bên trốn sau lưng Nhị Nương, miệng hô.

- Ấy ấy, đừng lạy ta, ta không phải thần đâu.

Tô Lĩnh Trạch thấy vậy liền đi lên đỡ ông lão đứng dậy rồi bỏ ra hai lượng bạc sau lại cầm lấy cái túi.

- Niệm tình ngươi già cả, hôm nay bổn quan tha cho ngươi, đi về đi.

- Đa tạ công tử, đa tạ.

Ông chủ thấy không bị bắt mà còn được cho bạc vội hí hứng cảm ơn rồi chạy nhanh đi. Dương Khả Lạc thấy việc vui đã chấm dứt liền trề môi kéo Nhị Nương đi. Tô Lĩnh Trạch cản lại.

- Cô nương, cô quên đồ này.

Dương Khả Lạc nhìn y rồi nói.

- Đồ là ngươi mua liên quan gì đến ta? Ta chỉ là một người làm thuê bình thường nên không muốn có bất cứ quan hệ gì với ngươi cả, xin phép được đi trước.

Nói rồi nàng quay gót đi, Nhị Nương cúi đầu chào Bạch Kiến Vân rồi cũng chạy theo nàng. Tô Lĩnh Trạch vẫn nhìn theo, tay cầm cái túi không biết đặt ở đâu. Phong Thiên Lãng thấy vậy liền sai một tên thuộc hạ cầm lấy đem đến hậu viện khách sạn Nam Hải giao cho Dương Khả Lạc.

- Ngươi bận tâm làm gì, cô ta chắc chắn là muốn tỏ vẻ thanh cao để ngươi chú ý thôi, cuối cùng cũng chỉ vì hư vinh mà đến.

Tô Lĩnh Trạch không thích cách nói của hắn nên bật lại.

- Thế mà có người chỉ vì người ta lỡ thắng không ít tiền mà đâm ra cay cú không dứt đấy.

- Ngươi.

Thấy hai người bắt đầu giương cung bạt kiếm, nữ nhân xinh đẹp nãy giờ đứng một bên vội đi lên giải vây.

- Thôi nào, Tô thiếu gia, Phong thiếu gia chúng ta còn đang đứng ngoài đường đấy.

Dương Khả Lạc đi một đường về thẳng khách sạn Nam Hải, thấy Vương béo đang rót trà thì liền đi lên cầm lấy uống cạn. Vương béo trân trân nhìn nàng rồi lại nhìn Nhị Nương đi sau nàng, ánh mắt nhìn như muốn hỏi.

Chuyện gì vậy?

Nhị Nương lắc lắc đầu, nàng cũng ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà.

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

- Không có gì, vốn dĩ ta muốn làm một món mới thì bị một tên râu cá trê phá đám nên mất hứng rồi.

- Râu cá trê? Ý muội là... Lưu chưởng quầy của khách sạn Ngọc Trai?

Vương béo thắc mắc hỏi lại, Nhị Nương liền gật đầu.

- Theo ta thấy, có lẽ chuyện chúng ta thay người tham gia cuộc thi ăn uống đã bị hắn biết được, nên mới tìm cớ gây chuyện, may mắn hôm nay có Tô công tử giải vây. Tiểu Lạc, từ bây giờ cho đến ngày diễn ra cuộc thi muội tuyệt đối không được ra khỏi khách sạn.

Dương Khả Lạc gật gật đầu, sau chuyện lúc nãy nàng cũng chẳng muốn đi ra ngoài nữa. Ngay lập tức nàng chuyển đề tài.

- Vương ca, Nhị Nương ta có biện pháp kiếm tiền trong ngày diễn ra cuộc thi.

Sau hôm đó, Dương Khả Lạc không hề ra khỏi phòng mà cứ ở lì trong phòng viết viết vẽ vẽ.

Ngày qua đêm đến, cuối cùng ngày cuộc thi kia cũng diễn ra, ngày hôm ấy Dương Khả Lạc thay một bộ đồ mới do khách sạn yêu cầu, nàng đi lên bục, ngồi vào bàn chỉ định.

Pháo nổ vang trời, tiếng người hoan hô, tiếng người hò hét mà không phải một ai chú ý tới một bóng áo đen lén lút móc trong người ra một gói giấy, mở ra một thứ bột trắng rắc lên mấy vại thức ăn rồi nhanh chóng rời đi.

Bóng đen kia trong lúc lui ra vô tình va phải Dương Khả Lạc đang đi tìm Vương béo. Dương Khả Lạc nhìn lại thì chỉ kịp thấy trên bàn tay gã có một vết sẹo dài.

Nàng nhanh chóng gặp được Vương béo đứng gần đám người trong khách sạn liền đi tới.

Sân khấu diễn ra cuộc thi là một cái bục lớn nằm giữa trung tâm Dương thành. Ban giám khảo ngồi trên lầu cao của một tửu lâu sẽ xem xét xem ai thắng cuộc. Bên dưới bục, những thí sinh tham gia thi đều được người chủ trì đọc to tên để bước lên đại diện cho một khách sạn, tửu lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play