Chuyển ngữ: Boringrain
“Con dân Hô Trác một lòng kính bái hoàng đế Thiên Thịnh. Nay có dũng sĩ tộc Phi Bằng là Đạt Trác Nhĩ vô ý phạm luật giam vào đại lao, bị thân vương đương triều sai người độc hại. Oan sâu đợi rửa nào để thủ phạm tiêu dao. Mười hai tộc Hô Trác thề không đội trời chung cùng kẻ thủ ác. Minh đế ngự trên, đèn trời soi sáng, rửa sạch oan khiên, cẩn xin, thấu tỏ!”
Dưới chiếc trống khổng lồ là một võ sĩ Hô Trác đầu đội khăn trắng, thân vận trường bào đen thẫm đang hùng hổ vung dùi, ống áo tụt xuống lộ bắp tay cường tráng.
Nắng le lói xuyên qua tầng tầng mây, cung he hé mở ra lớp lớp cửa. Lần đầu tiên chiếc trống vang động lại do một người có thân phận đặc biệt kêu oan. Thiên Thịnh đế bèn dựng đầu tất cả các thần tử của mình thượng triều canh năm.
Thi cứng khiêng lên.
Triều thần bàng hoàng, đế vương sảng sốt.
Song gã nọ vẫn ung dung khoác sương cất bước, tay nâng xác chết tiến vào nơi thiên hạ chí tôn ngự trị tựa như đi giữa chốn không người.
Tới trước điện, gã bị thị vệ rào rào giơ thương cản lối, mặt lạnh mày nghiêm quát: “Không được làm càn! Mau đưa thi thể ra!”
Gươm tuốt giáo vung tạo thành tường đồng vách sắt.
“Không được đưa thi thể lên điện à?” Dưới lớp áo lấp lánh ánh sương, gã hơi ngước mắt, môi nhênh nhếch cười, nhưng vẫn đặt cái xác trên tay xuống.
Người bên trong còn chưa kịp thở hắt nhẹ nhõm, vuốt ngực nghĩ trọn câu: may sao gã thế tử ương ngạnh này cũng còn biết chút kỷ…
Bỗng sững sờ thấy gã nhanh như chớp rạch sâu một đường trên ngực xác, đoạn thò tay móc thứ gì đen đen ra.
Trường Anh vệ đứng hai bên điện vốn đã quen cảnh máu tanh thi nát cũng phải biến sắc chùng tay. Có tên lính trẻ tuổi cả kinh làm rơi kim thương đánh ‘leng keng’ xuống đất.
“Vậy ta mang chứng cứ đầu độc vào có được không?” Gã xòe tay ngạo nghễ đứng dưới thềm, giọng văng vẳng vừa đanh vừa rắn như muốn chọc thủng màng tai của người bên trong.
“Tuyên!”
Nghe tiếng truyền gọi vang vọng uy nghiêm kéo dài gã chẳng tỏ ra chút nao núng chần chừ nào, cứ thế mang theo lá gan còn rỏ máu vào kim điện.
“Thưa bệ hạ!” Đến dưới bệ rồng, lễ hành nửa vời đã vội giơ gan tố tội, “Thuộc hạ của thần vô tội chết oan, nay có lá gan làm chứng! Gan độc, hóa đen! Nếu người không tin xin gọi Thái y nghiệm chứng!”
Nói xong, gã hơi ngoái đầu, khây khẩy nhìn đám văn thần bụm miệng dạt xa, may ra có vài hoàng tử, võ tướng còn trấn định đứng nghiêm tại chỗ.
Lúc này, vị học sĩ chưa có chức sắc Ngụy Tri mới nom rõ tướng mạo gã Thế tử Hô Trác danh nổi khắp Đế Kinh dạo gần đây.
Vóc cao thân lớn, mày rậm mắt tinh, dưới vạt áo mở rộng là nước da bánh mật trơn bóng, song lạ nhất vẫn là đôi đồng tử trong suốt. Nhìn thẳng thì thấy màu hổ phách đậm đà như sắc rượu, nom nghiêng lại lóe sắc tím huyền bí của đêm đen, biến ảo hệt bảo thạch bảy màu lóng lánh.
Ngũ quan trông qua thì không thuộc dạng vô cùng tinh xảo, nhưng chỉ một biểu cảm nho nhỏ liền trở nên sinh động phóng khoáng khiến người ta liên tưởng ngay đến đồng cỏ trập trùng dưới ánh nắng rực rỡ của thảo nguyên mênh mông.
Hô Trác vương thế tử, Hách Liên Tranh.
Cô ngẩng đầu, gã nhìn qua, đôi bên giao mắt.
Thấy trong đôi mắt mơ màng của cô thấp thoáng hiếu kỳ, nghi hoặc, nhưng tuyệt chẳng có chút sợ hãi chùng chân, gã hơi ngớ người cảm khái: cũng có văn thần to gan ghê. Kế rồi hừ lạnh, quay đầu:
“Hoàng đế bệ hạ!” Tiếng Hán của gã khá sỏi, nhưng ngữ điệu nghe hơi lạ, “Đây là gan của Đạt Trác Nhĩ! Có độc! Màu đen!” Nói rồi vẫy tay ý bảo thái giám mang kim bàn đến dâng lên, thái giám nào dám tiếp, đành quay sang dò ý hoàng đế.
Thiên Thịnh đế hơi chau mày, nhưng vẫn hòa nhã nói: “Thế tử, muốn tố cáo khanh nên đến Hình bộ. Tam pháp ty sẽ giúp khanh giải oan, mổ thi giữa điện còn ra thể thống gì nữa?”
“Tam pháp ty sẽ bao thí*!” Hách Liên Tranh bật lại, chữ cuối còn nói sai khiến ba vị chủ quản Hình bộ, Đại lý tự và Đô sát viện tím tái mặt mày.
*Vốn phải là ‘Bao che’, nhưng Hách Liên Tranh ỷ mình không rành tiếng Hán, chửi khéo thành ‘Bao thí’, chữ ‘thí’ có nghĩa là xì hơi.
Thượng thư Hình bộ Khổng Thành Thuật lạnh lùng cất tiếng: “Thế tử chưa đi, sao dám khẳng định Tam pháp ty sẽ trái luật bất công?”
“Làm dưới trướng người…” Hách Liên Tranh cười gằn, tay vung máu tóe khiến cả đám đại thần lại nhảy bật ra xa. “… đương nhiên sẽ bao che trái luật!”
Một câu nói đủ khiến lòng người xao động, Tam pháp ty trước nay đều do Sở Vương chủ quản, Hách Liên Tranh nói vậy, khác gì chỉ mặt điểm tên Ninh Dịch.
“Không bằng không chứng.” Nhị hoàng tử lập tức nhảy ra tiếp lời, “Thế tử, tội danh vu cáo thân vương lớn lắm đấy!”
“Vu cáo ư?” Hách Liên Tranh ngửa cổ cười dài, ném bốp lá gan nọ xuống mũi chân Nhị hoàng tử, “Ngài nhìn đi! Lá gan này được móc ra ngay trước mặt các ngài đấy! Đến con chim ngốc nhất thảo nguyên cũng biết gan màu đen có độc, không thể ăn được!”
Nhị hoàng tử cau mày gảy gảy đống thịt nhầy dưới chân, chun mũi giải thích, “Có thể vì ăn nhầm thứ gì đó…” Đoạn quay đầu, cười cợt nhìn sắc mặt ngày một khó coi của Thượng thư bộ hình.
“Trưa hôm qua ta đến thăm.” Hách Liên Tranh đáp ngay, “Đạt Trác Nhĩ hẵng còn khỏe mạnh! Đến tối, bọn ta vừa bắt gặp một kẻ áo đen chạy ra từ đại lao hình bộ thì Đạt Trác Nhĩ liền chết!”
“Bắt được kẻ áo đen đó không?” Ngũ hoàng tử sốt sắng chen miệng, trong mắt hấp háy tia sáng.
“Không.” Hách Liên Tranh hậm hực đáp, “Nhưng bọn ta đã làm hắn bị thương!” Nói đoạn, gã xoay sang hỏi thẳng Ninh Dịch nãy giờ vẫn lặng lẽ đứng bên, “Điện hạ, Đạt Trác Nhĩ giết người chỉ là vô ý, dẫu là tội chết cũng phải công khai giữa Hình bộ, cớ sao người lại âm thầm giết hại?”
“Ồ?” Ninh Dịch hơi nhấc mắt, mỉm cười. “Phải nhỉ? Vì sao ta lại âm thầm giết hại?”
“Hỏi ta cũng bằng thừa.” Hách Liên Tranh cười gằn, “Vì sao, trong lòng ngài tự rõ. Ngài biết ta muốn bảo vệ tính mạng của Đạt Trác Nhĩ, nhưng đám thư sinh văn thần trong triều lại gây sức ép bắt hắn đền tội, thế là ngài bèn sai người ám sát, giả thành ‘sợ tội tự sát’ để đẹp lòng cả đôi bên. Nhưng ngài không biết, dũng sĩ Hô Trác tắm mình dưới nắng vàng thảo nguyên nào có chuyện nhát gan tự sát!”
“Ồ?” Nụ cười nhàn nhạt vẫn đọng trên môi, Ninh Dịch nhẹ nhàng tán thưởng: “Cũng hợp lý, đặc sắc đấy chứ. Đó giờ không biết thế tử lại có tài kể chuyện đến vậy.”
“Đừng kháy khứa châm chọc.” Hách Liên Tranh hất cằm vặt lại, “Ta hiểu cả đấy! Nam nhi thảo nguyên thẳng thắn sảng khoái, không như người Hán các người lắt léo vòng vo, muốn chứng cứ, ta khắc đưa lên.”
Nói rồi gã quay sang khom lưng trước Thiên Thịnh đế, “Xin bệ hạ cho phép thần đưa nhân chứng vào điện.”
Thấy Thiên Thịnh đế gật gù đồng ý, gã liền vỗ tay vài cái, tức thì nhân chứng lũ lượt kéo nhau lên điện, có thị vệ Hô Trác, có viên tiểu lại Hình bộ, cũng có vài dân thường run lẩy bẩy đứng xa.
“… Thuộc hạ giao thủ với kẻ áo đen, hắn có thể dùng kiếm bằng cả hai tay!”
“…Bệ hạ… nô tài không nhìn rõ hung thủ, nhưng sau giờ Ngọ, Ninh Trừng đại nhân có đến thiên lao nhìn quanh một lượt.”
“…Thảo dân bị một người bịt mặt đụng ngã, lúc đó hắn dùng tay trái kéo thảo dân lên…”
Nhân chứng lần lượt nói xong, vẻ mặt của mọi người liền biến đổi theo hai xu hướng: nửa thì sầu lo, nửa lại mừng rỡ. Lúc đầu Tri Vi còn thấy lơ mơ, bụng không khỏi nhủ: Quái thật, sao toàn nhấn mạnh tay trái cầm kiếm nhỉ? Nhưng sau khi lượt lại trong đầu hình ảnh đập vại của Ninh Trừng hôm qua, cô bỗng bừng tỉnh.
Tay trái nâng vại, tay trái xuất kiếm!
Xem sắc mặt mọi người, thói quen này hẳn chẳng phải bí mật gì. Chỉ trách cô suốt ngày né Ninh Dịch như tà quỷ mới không để ý đến thói quen của hộ vệ nhà hắn mà thôi.
Chỉ chứng Ninh Trừng, khác gì chỉ thẳng vào mặt Ninh Dịch hô đầu sỏ, thế mà vẻ mặt hắn vẫn bất động như thường, khóe môi còn hơi nhếch cười, nom kỹ lại, hóa ra cười lạnh.
“Bẩm phụ hoàng.” Hắn xoay hướng ngự tọa, cúi đầu khẩn thiết, “Thiếp thân thị vệ của nhi thần cả ngày hôm qua đều ở cạnh nhi thần, tuyệt không có chuyện lén lút giết người, xin phụ hoàng minh giám.”
“Thuộc hạ thân cận, tất nhiên ngài phải biện bạch bao che rồi.” Thượng thư Bộ lại Hứa Bách Khanh lên tiếng, “Thiết nghĩ nên cho gọi Ninh hộ vệ vào triều đối chất!”
“Thế ra Hứa thượng thư cảm thấy lời của bản vương không đáng tin?” Bị Ninh Dịch nhàn nhạt quét mắt, Hứa Bách Khanh lạnh cứng cả người, song vẫn cắn răng nói cứng, “Vi thần chỉ là lo cho thanh danh của ngài thôi ạ.”
“Hứa thượng thư thế là không phải rồi.” Đại học sĩ Diêu Anh lập tức phản bác. “Trên dưới triều đình ai chẳng biết vương gia quản giáo nghiêm minh, ông nói vậy, há chẳng phải chất vấn người nói dối bao che sao?”
“Vi thần không dám.” Hứa Bách Khanh vừa nhún nhường khom lưng, công bộ thị lang Cát Hồng Anh bên cạnh liền khay khảy nói mát, “Đèn trời sáng mấy cũng còn hắt bóng đen, huống chi Vương gia trăm công nghìn việc quản sao xuể đám thuộc hạ bên dưới, có vài ba kẻ vô lại khoa tay múa chân âu cũng là điều dễ hiểu.”
“Không thể nói vậy…” Đại học sĩ Hồ Thánh Sơn trầm ngâm vuốt mép.
“Lão Hồ nói sai rồi…” Phe đối địch liền nhảy ra chặn họng.
Khẩu chiến khơi mào, càng cãi càng sung, Thiên Thịnh đế thấy thế thì chau tít hàng mày, cuối cùng bực quá, gầm lên: “Câm hết cả đi!”
Kim điện bấy giờ mới yên tĩnh một chốc, lát sau ổng lại từ tốn ra lệnh: “Người đâu, bắt Ninh Trừng đến đây.”
Một chữ ‘bắt’ đủ khiến Ninh Dịch tối sầm ánh mắt, cũng khiến cho các hoàng tử và phe đối địch mở cờ trong bụng.
“Cứ cho đúng là Ninh Trừng ra tay, thì cũng chưa chắc do Sở vương sai sử.” Thất hoàng tử ôn hòa nói đỡ, “biết đâu vì thù riêng cũng nên.”
“Điện hạ nói chí phải.” Hách Liên Tranh cười lạnh đáp kháy. “Chưa kể hai người họ trời nam biển bắc chẳng chuốc nổi thù riêng, bản thân ta cũng chẳng phải loại người tùy tiện phỉ báng vu hại, ta vẫn còn chứng cứ khác.”
Nói đoạn, gã vời vào một lão nhân lọm khọm mặc y phục Hô Trác, tự xưng đại y sư. Lão nhân cất giọng run run: “Khởi bẩm bệ hạ, Đạt Trác Nhĩ trúng một loại kỳ độc của vùng núi tuyết Thanh Trác nước Đại Việt, tên gọi Vô Hương. Loại độc này không màu không vị, chỉ khi chết ba canh giờ mới tụ vào gan. Người đột tử lập tức nghiệm thi sẽ tra không ra. Loại độc này vô cùng quý hiếm, thảo dân do lúc nhỏ may mắn gặp qua một lần mới biết được.”
“Xin bệ hạ triệu thái y đến nghiệm chứng.” Hách Liên Tranh thỉnh cầu.
Lưu viện trưởng của thái y viện lập tức được cho vời. Sau một hồi khám tới nghiệm lui cùng người khám nghiệm tử thi giỏi nhất của Tam Pháp Ty, cuối cùng đưa ra kết luận: “Thưa bệ hạ, đúng là trúng độc Vô Hương.”
Triều đường lao nhao xao động. Diêu Anh và những đại thần thuộc phe Ninh Dịch bặm môi liếc mắt, trộm nghĩ trong lòng: gần đây thấy ngài ấy âu sầu phiền não vì vụ án kia, lẽ nào thực đã đầu độc giết người?
“Đúng là chưa nghe qua độc Vô Hương này!” Nhị hoàng tử cười cười, làm như vô tình nói. “À, nhắc mới nhớ, Lục đệ này, mẫu phi của đệ cũng là người Việt phải không nhỉ?”
Một lời nhắc khéo kinh động lòng người, giật mình sực nhớ, đúng là bệ hạ từng nạp một tù binh người Đại Việt làm phi tử, hình như là công chúa tiểu tộc nào đó, tiếc rằng năm dài tháng rộng, mỹ nhân tuyệt đại sớm đã trở thành bụi mờ nhạt nhòa chẳng đọng vết tích.
Thiên Thịnh đế sầm mặt không nói, không khí ghìm gàng chẳng ai dám hó hé một hơi.
Đến đây, án oan đã còn không đơn giản là vạch mặt điểm tên hung thủ giết người, mà lắt léo liên lượn thành án phản quốc thông địch. Đại Việt – Thiên Thịnh thế đã như cung giương nỏ kéo. Khơi mào lửa giận trong tộc người Hô Trác, nặng thì tiền tuyến quay giáo, nhẹ thì lòng người bất mãn, kết quả thế nào cũng nhất định ảnh hưởng đến đại quân chinh phạt ngoài biên quan. Giữa lúc này, lại đào lên chuyện mẫu tộc Ninh Dịch là người Đại Việt, truy sâu đến cái chết ly kỳ của mỹ nhân trẻ tuổi, mọi người sẽ không đừng được mà trộm nghĩ: liệu chăng Ninh Dịch đã cấu kết với Đại Việt? Bởi vậy nên cố ý giết võ sĩ tộc Hô Trác, cốt chọc giận người Hô Trác, phá rối chiến sự?
Dính líu đến chiến tranh phản quốc cũng giống như răng nanh mọc trong miệng con dã thú, ai dám dại dột đưa tay sờ thử?
Tri Vi đưa mắt liếc nhìn Ninh Dịch. Từ lúc Nhị hoàng tử nhắc tới mẫu phi, hắn như mất cả hứng thú nói chuyện, rèm mi dài rủ che đáy mắt, khí lạnh mơ hồ vấn vít quanh thân.
“Bệ hạ.” Lưu viện trưởng cẩn trọng mở lời, “Vô Hương là kỳ độc không phải người thường nào cũng có thể sở hữu, thứ này, nhất thiết phải dùng dòng máu thuần chủng của Vương tộc Lạc Nhật ngự trên đỉnh Tuyết Sơn mới có thể chế ra.”
“Vương tộc Lạc Nhật…” Thiên Thịnh đế híp mắt đăm chiêu, cố lục lại chút ký ức về vị phi tử năm nào. Tiếc thay má hồng sớm phai, hoa thơm cỏ lạ cạnh ổng lại đến đi không ngớt, dung nhan cũ đã không nhớ được mấy phần, huống chi là tên một bộ tộc cỏn con nào đó.
Thêm nữa, cái chết của nàng ta là chuyện xưa ổng không muốn nhắc đến, bởi vậy càng thêm cau có buồn bực.
“Người tộc Lạc Nhật tin vào một truyền thuyết cho rằng mình là hậu duệ của Cách Mã Nhật Thần, bởi thế máu trong người vương tộc thường óng ánh sắc vàng.” Vị đại y sư Hô Trác đột nhiên lên tiếng, “Thử là biết ngay.”
Hách Liên Trách lập tức tán đồng. “Đúng vậy, cứ thử khắc biết.”
Cả triều đường lại tĩnh lặng như tờ. Giữa điện thử máu, đối với một hoàng tử như Ninh Dịch chính là lăng mạ sỉ nhục. Chưa nói đến thân thể hoàng tộc cao quý bất xâm, chỉ riêng can hệ đến thanh danh mẫu phi hoàng tử cũng đủ khiến hắn nhơ nhớp tôn nghiêm.
Lúc này đây chỉ còn xem bệ hạ có chút xót thương, che chở, dùng cách giảng hòa để vừa đẹp lòng kẻ đến kêu oan, vừa giữ gìn được mặt mũi cho nhi tử hay chăng.
Mọi người căng mắt trông lên, Tri Vi cúi đầu nhìn xuống.
“…Thuốc này không phải độc dược.” Giọng Thiều Ninh hẵng còn văng vẳng bên tai, “… Đến lúc cần thiết nó mới phát huy tác dụng… Nhân lúc bắt mạch, lén bôi thứ này vào cổ tay hắn…”
Hóa ra là vậy.
Không phải độc, còn ghê gớm hơn cả độc.
Tưởng rằng Thiều Ninh chỉ muốn làm Ninh Dịch thất sủng xấu mặt, ngờ đâu cô nàng còn mưu cao kế độc, bày bố án oan thành phản quốc thông địch, toan một chiêu đào gốc trốc rễ, khiến hắn vĩnh viễn không thể trở mình.
Hỗn hợp hai loại thuốc, cộng thêm chất dẫn nào đó, chắc chắn có thể khiến cho máu nơi cổ tay Ninh Dịch biến thành màu vàng.
Trong bầu không khí ghìm gàng ngột ngạt, Ninh Dịch ngước mắt đau đáu nhìn hoàng đế, sắc mặt ổng biến ảo vài bận, né tránh ánh mắt của hắn.
Cuối cùng, gật đầu buông lời: “Vậy thì nghiệm đi.”
Bốn chữ nhẹ bẫng lướt qua tựa cuồng phong lốc xoáy, đại sảnh đường bùng nổ trong tiếng xuýt xoa sảng sốt, hàng chục mái đầu chấn động ngẩng phắt.
Ninh Dịch chậm rãi dời đi ánh mắt. Vẻ bình tĩnh thản nhiên vẫn cố hữu, song sắc sáng trong ấy đã như nến đỏ trước gió, lập lòe lay lắt rồi tắt ngóm mịt mù, đọng lại bóng lưng cô đơn lấp đầy vẻ liêu tịch.
Nhìn ánh mắt ấy, Tri Vi bỗng thấy lòng mình mơ hồ quặn đau khó tả.
Phải chăng ngày đó, khi mẹ nhắm mắt quay lưng vì Phượng Hạo đuổi cô ra khỏi Thu phủ, cô cũng từng lộ ánh mắt thê lương như vậy?
Tri Vi cắn cắn môi, chợt bắt gặp Ninh Dịch đang ẩn ý lia mắt về phía mình, không khỏi giật mình.
Thấy thái giám bưng chậu vàng vào đặt trước ngự án, chúng thần tử đều tự giác lùi xa, làm nổi bật lên một Hách Liên Tranh sừng sững vững bước, miệng hừ lạnh, mắt liếc xéo Ninh Dịch.
Ninh Dịch chậm rãi tiến lên, khay khảy cười nhạt tồi từ tốn vén ống tay áo. Ai nấy đều sợ hiềm nghi quấn thân, vội vàng dạt ra né tránh, giữa đại điện, chỉ còn mình hắn trơ trọi cô lương.
“Bệ hạ, xin cho thần được hầu Vương gia thử máu.”
Mọi người giật mình ngước mắt, liền thấy Tri Vi bước ra khỏi hàng, khom lưng cất tiếng: “Cổ tay gân mạch yếu ớt, tâm trạng điện hạ lúc này hẳn không thích hợp động vào dao kiếm. Thần tự thấy chân tay mình cũng lanh lẹ cẩn trọng, chi bằng cứ để thần hầu ngài ấy ạ.”
Thiên Thịnh đế đang buồn bực trong lòng, nghe vậy cũng chỉ ậm ừ đồng ý. Tri Vi mỉm cười tiến lại đỡ ống tay áo Ninh Dịch, đoạn nhấc dao kề lên cổ tay hắn.
Hôm qua kề lên, vì người bắt mạch, hôm nay chạm tới, vì sinh tử vung dao.
Đồng tử đen thâm trầm phản chiếu ánh mắt trời sinh mơ màng ướt át của cô, tựa vầng trăng lơ lửng giữa vực sâu hun hút, gần trong gang tấc mà cách trở thiên nhai.
Tri Vi nghiêng đầu né mắt.
Ánh bạc lóe lên, máu tươi chảy xuống.
Vàng trông chói mắt, thảng thốt triều thần, kinh động thánh tâm.
Ninh Dịch ngỡ ngàng, chòng chọc nhìn dòng máu vàng chóe chảy ra từ tay mình, máu chảy xuống chậu vàng, phút chốc hòa chung màu chậu.
Tri Vi nắm chặt cán dao hóa đá tại chỗ.
“Ninh Trừng đã tới…” Đúng lúc mọi người hồn bay phách lạc, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng truyền báo của thị vệ phụng mệnh áp giải Ninh Trừng.
Ninh Trừng bị dẫn lên, Hách Liên Tranh chưa kịp để mọi người hiểu đầu cua tai nheo đã sán lại giằng mạnh vai áo.
Sau lần vải áo xé toạc hiện lên một vết thương hẵng còn khá mới.
“Thưa bệ hạ, đây chính là chứng cứ!” Hách Liên Tranh đắc ý vênh cằm, “Hôm qua thuộc hạ của thần đã đâm thương vai trái tặc tử!”
Chứng cứ rành rành, trần ai lạc định*.
*Trần ai lạc định: Mọi chuyện xem như đã kết thúc
Kẻ mặt nguội như tro, người lòng vui như hội.
Máu từ cổ tay Ninh Dịch vẫn tí tách rỏ giọt, song hắn chẳng còn bận tâm băng bó, chỉ ngơ ngác cúi nhìn chậu vàng.
Trên lớp máu nổi dập dềnh bóng dáng Tri Vi.
Nhị hoàng tử cả giận quát lớn: “Lục đệ, đệ điên quá rồi!”
Hứa Bách Khanh liên tục lắc đầu: “Chúng thần biết ngài lo lắng đại cục, nhưng không thể dùng cách cực đoan này để giải quyết… Haizzz…” Nói chưa xong đã thở dài ngao ngán.
Công bộ thị lang Hồng Anh lập tức chêm lời: “Chỉ mong Hô Trác thế tử thâm minh đại nghĩa, không…”
Thất hoàng tử thất thần lẩm bẩm: “Không đâu, Lục ca thông tuệ mẫn tiệp nhường ấy sao có thể làm cái việc lợi bất cập hại như vậy? Chắc chắn có kẻ tiểu nhân giở trò sau lưng…”
Ngũ hoàng tử lạnh giọng quở trách: “Nhất định là Lục đệ trong lúc nông nổi mới gây nên sai lầm đáng trách, đệ mau dập đầu thỉnh tội với phụ hoàng và thế tử đi!”
Lời chửa dứt đã bị một tiếng quát oanh động cắt ngang.
“Còn thỉnh tội cái khỉ gì! Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân!”
Thiên Thịnh ngự trên ngai cao tức giận đến nỗi gân xanh nảy bang bang trên cổ, lấy hơi quát gọi: “Người đâu!”
“Úi da…”
Giữa lúc căng thẳng kiềm nén như thế, bỗng vang một tiếng rên nhỏ, tuy khẽ khàng, cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người.
Quay đầu lại, hóa ra Tri Vi trong lúc lùi sau đã bất cẩn trượt chân trên sàn khiến con dao bạc vô tình sượt qua tay.
Thái giám vội vàng lại đỡ. Mọi người thấy chỉ là việc nhỏ, bèn dời mắt chẳng màng. Ngờ đâu gã thái giám đột ngột ‘Á’ lên, lắp bắp chỉ tay vào Tri Vi nói không nên lời.
Máu tươi rỏ xuống, lạ thay, cũng sắc vàng óng!
Tiếng thét thất kinh lại lần nữa thành công kéo sự chú ý của mọi người dồn về Tri Vi, nhất thời, ai nấy mắt rơi đồm độp, cằm há chạm đất.
“Khanh… khanh…” Thiên Thịnh đế chỉ tay vào Tri Vi, suýt thì ngớ ngẩn buộc ra câu hỏi: khanh cũng là vương tộc Lạc Nhật à? May thay ghìm kịp ngay cửa miệng. Trên đời lấy đâu ra lắm chuyện vừa khéo đến thế? Vương tộc ấy, vốn đã lụi tàn từ lâu.
Ninh Dịch bật lên tràng cười.
Nhẹ nhàng đoạt con dao từ tay Tri Vi phóng đi. Dao vèo vèo xoay tròn, miết qua cánh tay của Nhị hoàng tử, Hứa Bách Khanh, và Cát Hồng Anh rồi loảng xoảng chạm đất.
Mấy người thốt điếng, ôm tay ngã lùi, Nhị hoàng tức tối quát lớn: “Lão Lục, ngươi điên rồi à?”
Ninh Dịch phất tay thu hồi ngân đao, dáng vẻ như thưởng thức một món bảo bối yêu thích, “Đệ nào có điên, điên là những kẻ muốn mê hoặc lòng người ấy chứ… Xem thử tay mọi người đi nào!”
Hứa Bách Khanh khe khẽ hé ra bàn tay vẫn bụm chặt trên vết thương, liếc mắt nhìn xuống rồi ‘Á’ lên một tiếng.
Máu chảy ra, thảy đều vàng nhạt.
Thiên Thịnh đế dợm đứng phắt dậy.
Hách Liên Tranh trợn mắt há mồm.
“Mọi người đều đã nói xong, giờ đến lượt ta.” Ninh Dịch cười mỉm chi, từ tốn thả bước dạo quanh đại điện, ngân đao lấp lóe, ý cười lạnh lẽo. “Thưa phụ hoàng, trưa hôm qua, lúc Đạt Trác Nhĩ còn khỏe mạnh trong đại lao hình bộ thì nhi thần đang uống rượu cùng các huynh đệ ở Ngụy phủ. Sau đó, nhi thần uống say, được đích thân Ngụy đại nhân dìu vào phòng khách nghỉ ngơi, suốt thời gian đó, Ngụy đại nhân vẫn ở bên cạnh nhi thần. Sau khi chúng huynh đệ từ biệt ở Ngụy phủ, nhi thần thấy Lão Thập say rượu không dám hồi cung, bèn đưa đệ ấy đến phủ Thất đệ tiếp tục hàn huyên, đến rạng sáng thì được lệnh vời tiến cung. Cả ngày, Ninh Trừng không rời nhi thần nửa bước thì lấy đâu ra thời gian đi ám sát Đạt Trác Nhĩ? Việc này, có Ngụy đại nhân và thất đệ làm chứng.”
Thấy Tri Vi khom lưng đáp phải, Thất hoàng tử cũng đành lúng túng gật đầu.
“Còn về vết thương trên vai Ninh Trừng…” Nụ cười của Ninh Dịch càng lộ vẻ châm biếm, đột nhiên lớn giọng sai thái giám. “Đi chọn một thị vệ nào đó của các vị điện hạ dẫn lên đây.”
Người khác không hiểu dụng ý của hắn, song các hoàng tử nghe xong đều xám ngoét mặt mày.
“Bẩm phụ hoàng.” Ngũ hoàng tử vội cúi đầu bẩm báo. “Hôm qua lúc chúng thần uống rượu ở Ngụy phủ đã gặp phải thích khách, chúng nhi thần đều tận mắt nhìn thấy Ninh thị vệ bị thương trong lúc đối chiến.”
“Thế sao vừa nãy các ngươi không nói?” Thiên Thịnh đế đùng đùng nạt lại.
Ngũ hoàng tử hoảng hốt quỳ sụp xuống, đầu gối đập bang trên lớp gạch vàng lạnh lẽo.
“Về phần máu vàng…” Ninh Dịch liếc xéo sang Lưu viện trưởng và Hô Trác đại sư, hai tay nâng dao cung kính: “Cẩn xin phụ hoàng cho kiểm tra chậu nước và con dao này!”
Lưu Viện trưởng nhũn chân khuỵu gối, đầu dập bong bong như giã gạo.
Hô Trác đại sư đờ ra như phỗng, mồ hồi túa lút đầu.
Đến khi mọi người định thần trở lại, mới âm thầm cảm khái: Thế là Sở vương điện hạ lại an toàn trở mình rồi.
Hách Liên Tranh bỗng quay sang trừng trộ nhìn Hô Trác đại sư. Bắt gặp ánh mắt của hắn, toàn thân lão run lên một cái rồi cắm cổ chạy trốn.
“Vút!”
“Phập!”
Chưa đến cửa điện, lão ta đã rú lên ngã ập xuống, lưng chổng chơ một thanh tiểu đao trang trí và một cây quạt giấy.
Sau khi đồng loạt thu tay về, Hách Liên Tranh và Ninh Dịch lia mắt nhìn nhau tóe lửa, đoạn nhàn nhạt nhếch cười.
Kẻ khen: “Vương gia võ công cái thế!”
Người rằng: “Thế tử hành sự quyết đoán!”
Kẻ cười: “Ha ha!”
Người đáp: “Hề hề!”
Thế rồi lập tức xoay đầu dời mắt, chẳng nhìn đối phương thêm lần nào nữa.
Thiên Thịnh đế khôi phục thần thái uy nghiêm, an ủi Ninh Dịch vài câu, giao vụ án giết người – lúc này đã thêm ghi chú mới là mưu hại thân vương – cho Tam Pháp Ty tiếp tục xử lý. Xong xuôi, bèn quay sang Hách Liên Tranh ân cần nhắc nhở: “Thế tử, lần sau đừng lỗ mãng vậy nữa.”
Hách Liên Tranh giật giật khóe môi đáp: “Thưa vâng, cúi xin bệ hạ giúp tộc Hô Trác tìm ra hung thủ.”
“Dĩ nhiên rồi.” Thiên Thịnh đế híp mắt cười, ý đồ lái sang chuyện khác, “Nhưng ngươi cũng đừng quản việc này nữa, cứ để Tam Pháp Ty giải quyết đi. Ngươi đó, đúng là tuổi trẻ nóng tính. Nhớ trước đây phụ hoàng ngươi cứ luôn nhờ trẫm tìm cho ngươi một cô nương Thiên Thịnh hiền lành dịu dàng để kiềm bớt cái tính ấy của ngươi. Hay nhân đây tuyển cho ngươi một chính phi luôn? Ngươi có để ý tiểu thư nhà nào không?”
Nghe đến đó, cả cơ mặt của Hách Liên Tranh cũng không ghìm được mà giật giật liên hồi. Đúng là phụ vương gã và hoàng đế Thiên Thịnh có ý định liên hôn chính trị từ lâu, song vì không muốn bị ràng buộc quản thúc nên đó giờ gã vẫn lần lữa dây dưa. Nay tự mình náo động đuối lý, giơ đầu cho người ta bắt thóp, nếu gã còn dám cứng đầu cãi cố, lão gia hỏa này mà bắn tin cho phụ vương thì hết còn đường sống.
Lý trí bảo thế, song trong lòng gã vẫn vô thức chống đối. Nghĩ đến đám con gái Trung Nguyên suốt ngày rũ rượi ủ ê là gã không sao ưng nổi.
Đăm chiêu cau có nửa ngày, chợt trong đầu lóe lên cuộc gặp gỡ trên xe ngựa mấy bữa trước.
“Thưa bệ hạ.” Gã hào hứng tâu. “Đúng là thần có để ý một người, nhưng nàng ấy thân phận thấp kém, không đủ tư cách làm chính phi của Hô Trác thế tử. Chỉ làm thiếp được thôi ạ.”
“Hửm?” Thiên Thịnh đế hấp háy mắt cười, “Là cô nương nhà nào có thể khiến ngươi hứng thú vậy? Cứ nói ra trẫm sẽ ban hôn.”
Đám người Ninh Dịch cũng hiếu kỳ ghé mắt, không khí ghìm gàng đã tán bớt vài phần.
“Thần chỉ có duyên gặp nàng một lần, quý mến không ở dung mạo mà bởi tài năng.” Hách Liên Tranh hơi ngẩng đầu, mày cong mắt híp, đáy mắt lóe lên vẻ trêu ngươi khó thấy. “Chính là cháu gái của Đô đốc ngũ quân Thu đại nhân, Phượng Tri Vi.”
Vốn đã dời mắt, Ninh Dịch đột nhiên quay phắt đầu lại.