Diệp thành lẽo đẽo theo Tần Hinh nhưng không hề nhận được lời nào từ cô sau khi vụ án được giải quyết. Anh có một cảm giác rất thích thú với việc cô làm.
- Cậu biết không, lúc cậu dõng dạc câu kết án trông cậu rất bảnh đấy!
- Cả tuần nay ngày nào tôi cũng tới đó giả làm một con đàn bà bị bồ đá ngồi ủ rủ thoa son rồi chùi son liên tục mà bảnh à?
- Hèn chi mấy ngày nay tôi thấy cậu hay về rất khuya... Mà cái son đó?
- Phải, nó là loại son sinh học đặt biệt do tôi tạo ra để nhận dạng nồng độ cồn và ma túy loãng trong rượu. Sở dĩ tôi không cần phải làm mấy việc này nhưng khi tổ chức điều tra thì tôi nhận ra thế nào cũng có kẻ truyền tin lại nên tôi đành phải tham gia để thực hiện một lượt. – Tần Hinh nói một tràng.
- Cậu thật là nham hiểm~ - Diệp Thành mỉa mai – Thôi thì để tôi khao cậu một bữa, coi như là đền ơn cho cậu vì đã làm luôn phần việc của tôi vậy? Được không?
- Thôi, tôi không đói – Tần Hinh nhíu mày.
- Đi nào, tôi biết mấy ngày qua cậu đâu có được ăn uống đàn hoàng! – Nói rồi anh kéo cô chạy đi.
Đây là một đêm trăng tròn.
Quán mì Caramel, gần căn hầm ngày xưa FBI chọn làm căn cứ, nơi mà Diệp Thành hay kéo Tần Hinh đi ăn lúc anh mới lấy lại trí nhớ của mình và thực hiện "Kế hoạch cuối cùng" với FBI và anh để tóm gọn "tập đoàn" ma tuý xuyên lục địa.
Nhớ lại, từ tháng 9 tới tháng 12 thì hầu như tuần nào anh cũng dẫn cô đến đây ăn, và như ngựa quen đường cũ, họ lui cui nép vào nhau đi gần mấy km qua những con đường, những ánh đèn le lói, men theo hơi thở quen thuộc của quá khứ.
Suốt chặng đường đi, Tần Hinh không hiểu sao cô lại để cho anh dắt mũi mình dễ dàng như vậy. Đi khoảng vài mét là cô lại muốn bỏ về nhưng cô nghĩ mình cũng nên ăn một chút gì đó. Nhất là cô cũng đang nhận ra rằng thứ mình sắp ăn là thứ mình đang thèm. Vậy là cô ngoan ngoãn để anh câu tay tới quán ăn.
- Tới rồi! – Mùi hương đậm đà tới mức có thể nhận ra từ phía bên kia đường. Nó kéo 2 con người đang đói meo meo lướt thật nhanh qua để đến với nó.
- Không cần cậu nói tôi cũng biết là tới rồi – Tần Hinh thở phào ngồi xuống, ánh mắt lại xa xăm – Chỉ mới 2 năm thôi mà...
Diệp Thành nhìn theo ánh mắt của cô, nó hướng về phía "Căn nhà mật" ngày xưa. Những kí ức, những kỉ niệm, những câu chuyện cứ ngỡ họ là một gia đình. Kể cũng lạ, không ngờ lúc đó có tên kiểm soát viên đến điều tra dân số, thế là mạnh ai nấy phịa chuyện một cách dở hơi, nào là James là bố, Jenny là mẹ, Kay là con cả, Tần Hinh là con út và bất ngờ nhất Diệp Thành lại là con rể út. Đúng là dở hơi một cách khó tin, vậy mà tên kiểm soát viên đó cũng chịu để yên. Sau đó là một tràn cười hăm hở của "bố mẹ" và cái lườm từ Kay, chỉ có Tần Hinh là thở dài và đi vào trong.
Ấy vậy, từ cái khoảnh khắc đó, cô và anh luôn nghĩ rằng đây là một gia đình, một gia đình mà họ mong ước.
- Lâu lắm rồi mới thấy 2 đứa tới đây – Chỉ mới 5" sau khi ngồi thẩn thờ ra thì cô và anh mới nhận ra mùi thơm quen thuộc đang xọc mạnh mẽ vào mũi mình. Cô và anh hít thật sâu và đều cất lên « Ôi thơm quá!!!
- Aha! Bác còn nhớ! Đúng ý cháu luôn này! – Diệp Thành lấy lại phong độ và reo lên.
- Cháu luôn nhớ tô mì của bác, cảm ơn bác... - Tần Hinh từ tốn trao cho bác hàng mì một cái nhìn ấm áp hiếm có của mình giữa mùa thu gió hanh hao.
- Các cháu lành lặng là bác vui rồi, nói thật bác vẫn muốn 2 đứa thành đôi... - Giọng bác ấy chùn xuống trước cái nhìn đầy ngạc nhiên của anh và cô – Bác biết, cậu này là cảnh sát Diệp Thành, còn cô bé này là Tần Hinh, bác đã xem bản tin hôm đó, vậy mà bác cứ mong cho 2 đứa...
- Chúng cháu vẫn là bạn đấy thôi – Tần Hinh không một chút nao núng cất lời.
- Cháu nói đúng... Thôi 2 đứa ăn tự nhiên nhé!.
Bóng bác hàng mì khuất dần, tựa như quá khứ của họ.
- Thật là... Đã làm cho cậu khó xử rồi..! – Diệp Thành trở lại vẻ hào hứng ban nãy nhưng vẫn không giấu nổi sự gượng gạo.
- Có gì đâu. Mì rất ngon... - Tần Hinh cười nhạt.
- Thôi cậu ăn đi! – Anh giơ đũa và tác chiến một cách dữ dội, như là chưa từng có gì xảy ra.
- Cảm ơn...
* 10:14 PM*
- Cậu để tên cảnh sát đó la cà đêm khuya thế à? – Vũ Trân gằng giọng.
- Chứ biết làm sao giờ? Tự dưng cậu lôi tớ ra đây rồi xe hư phải ngủ lại đây thế này... - Bing bing bing bing, chíp chíp - Khoan, là tin nhắn của Diệp Thành~.
"Anh mới vừa đi ăn về xong nhưng anh quên mang theo chìa khóa nhà rồi, nên có lẽ anh sẽ sang nhà bác tiến sĩ ngủ nhờ, em ngủ sớm nhé!"
- Bác Tứ Kiệt à? Này này, có được không đấy Nhi Nhi? Cậu biết có người đó mà? – Vũ Trân lo lắng nhìn Triệu Nhi trước khi cô bấm gửi câu: " Em xin lỗi chồng nha! Sáng mai em sẽ về kịp và nấu cơm cho chồng ăn nhé! Ngủ ngon chồng nha!".
Nhưng cô lại lắc đầu, mắt nhìn một cách tin tưởng vào chiếc điện thoại – Tớ đã nói rồi, chuyện đó tớ đã giải quyết xong rồi nên sẽ không có gì đâu, cậu yên tâm!
- Cô vợ của cậu có vẻ tin tưởng cậu quá nhỉ?
Hai con người ngồi chễm chệ trong căn nhà rộng, trên chiếc sofa.
- Uhm, tôi cũng không biết từ lúc nào cô ấy đã thôi ghen bóng gió nữa. – Diệp Thành xoa cằm, hình như anh đã tìm được chuyện gì đó để nghĩ trong khi cô gái bên cạnh mình đang lật qua lật lại cái hồ sơ vụ án ban nãy, ghi chú thêm một điều gì đó. Nhưng cô bỗng khựng lại.
- Cậu nói cũng phải, tớ đi ngủ nên cậu cũng đi ngủ đi - Diệp Thành ngáp.
- Ara, cậu đã quên rồi sao, đừng gọi xưng là "tớ" nữa.- Tần Hinh nói nhưng mắt vẫn dán vào sấp hồ sơ.
Bỗng anh thở hắc ra – Tới bây giờ tớ vẫn không hiểu, tại sao cậu lại cư xử như vậy?
- Như vậy là thế nào? – Cô rời mắt ra khỏi tài liệu, nhướng mày nhìn anh.
- 2 năm trước cậu không nói không rằng bỏ tôi mà đi, 2 năm sau cậu trở lại và xưng "tôi, cậu" như thể chúng ta xa lạ tới mức không thể nhận cộng tác một vụ án nào! – Giọng anh ngày một lớn, anh đang dần mất bình tĩnh và lao đến, nắm chặt bờ vai cô, anh gục đầu xuống – Cậu đã tránh mặt tớ và tớ đã nhớ cậu rất nhiều...
- Tôi... - Tần Hinh ấp úng, có lẽ cô đã đi quá xa? Cô đã vì một người mà tổn thương đến 2 người? Có phải vậy hay không? Nếu ngày xưa câu nói đó có thể thoát ra một cách nhẹ nhàng mà không hề vướn bận thì bây giờ đây có vẻ là một câu tỏ tình.
Anh ôm chầm lấy cô, cô rất ấm. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khao khát của mình dành cho cô. Mọi thứ, từ khi cô đi, anh như không còn cảm thấy cái niềm đam mê bất tận này nữa.
Bây giờ cô đã trở về, anh đã có vợ, anh biết, nhưng anh không thể dừng lại, anh nhớ cô.
Cô xiêu trong lòng anh. Dường như nó quá ấm áp để có thể chối bỏ, và dẫu có cắn rứt tới đâu thì cô vẫn muốn đêm nay cùng với người mình mong nhớ âu yếm nhau như thế.
Một đêm thôi cũng quá đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT