Tần Hinh về đến nhà. Cô lao thẳng vào bếp rót một cốc nước ấm mang lên phòng. Cô thay đồ xong, kéo rèm cửa sổ, ngồi xuống cái ghế tựa và bắt đầu làm việc - những công việc hóc búa được cho là gàn dỡ của một kẻ có vẻ như đang mắc hội chứng workaholic. Mà với bộ óc thiên tài của mình thì cô có thể an nhàn làm hết chúng chỉ trong vòng 1 tiếng đồng hồ.
Cô vươn vai và đặt đống "gàn dỡ" qua một bên, nhướn nhẹ đôi mi nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Sao giờ này chưa về nhỉ?
Kể thì hơi ngại nhưng cô có một cái tật là nhìn ra cửa sổ và đếm dòng người qua lại, mà cái đáng nói là trên con đường này chỉ tồn tại có 4 căn nhà. Đó là 4 căn biệt thự to đùng. 2 căn đối diện nhà cô là của vợ chồng Diệp Thành và cô bạn thân nhí nhố, còn căn bên cạnh là của anh Thành Nam. Vậy đó, toàn là người quen, nhưng mà mỗi ngày họ đều mang một thần sắc khác nhau khi đi đi về về và mặc nhiên Diệp Thành cũng nằm trong số đó. Cái việc ngày ngày ngồi nhìn xuống đường rồi phân tích trạng thái của anh mỗi lần anh đi đâu đó về như một thói quen. Hôm nay cũng vậy, nhưng xem ra anh đã về trễ hơn bình thường rất nhiều.
Cô cắn nhẹ môi một chút - "Xem ra mình đã quá đáng thật rồi".
Khó khăn lắm Diệp Thành mới lôi được cái xác mình về, và anh không quên nhìn lên cửa sổ nhà đối diện - cái thói quen đã hình thành cách đây 1 tháng rưỡi khi mà Tần Hinh chịu quay về Trung Quốc để chăm sóc ông bác giáo sư vừa ế vừa già của mình, và khi mà anh bắt đầu để ý thấy bóng dáng của cô vội khuất đi sau tấm rèm cửa màu lam nhẹ lấp lánh những tia sáng yếu ớt từ hoàng hôn lúc anh đi làm về. Anh và cô làm chung cơ quan, nhưng lại ít khi nào hợp tác với nhau, anh cũng không hiểu vì sao lại thế, mà có lần anh nghe đồn rằng do cô kiên quyết từ chối. Tự dưng anh nhận ra, hình như anh với cô cũng ít khi nào đi làm về cùng nhau lắm.
Anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ, khi nãy anh cũng thấy bóng dáng Tần Hinh khuất sau tấm rèm. Anh cảm thấy tò mò về những hành động đó của cô nên anh bèn móc điện thoại ra và gọi cho cô.
- Hinh Hinh hả? Tối nay cậu rãnh không?
- Có gì không? - Tần Hinh nhấc máy.
- Tôi muốn...mời cậu đi đâu đó...bàn với tôi chuyện này. - Diệp Thành ấp úng.
-...Chuyện gì? - Tần Hinh khẽ vén tấm rèm cửa sổ ra, đúng là anh đang đứng ở đó, nhưng là ngước lên nhìn cô.
- Chuyện này ấy. - Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhướn mày.
- Tôi không có chuyện gì để nói với cậu cả. - Lời nói cô lạnh lùng, đôi mắt ấy cũng lạnh lùng khiến anh khẽ rùng mình.
- Chuyện của tôi với cậu... - Diệp Thành bỗng khó mở lời, "Chuyện của mình với Hinh Hinh? Cái quái gì vậy trời?" - Không, ý tôi là chuyện bạn nãy, tôi muốn xin lỗi cậu!
- Ồ, vậy thì không cần đâu - Cô thoáng buồn - Tôi cũng có lỗi với cậu, rõ là cậu chỉ có ý quan tâm cho tôi mà tôi lại mắng cậu...
- Không sao, chỉ cần cậu vui thì cái gì tôi cũng chịu, kể cái tên cua cậu hồi nãy, nếu cậu thích thì cậu cứ đi chơi với hắn...
- Điều đó có quan trọng không? - Tần Hinh ngắt lời.
-...Không... Chỉ là tôi thấy tên đó có gì đó đê tiện.
- Đê tiện?
- Ừ, tôi thấy cậu có đẹp đẽ gì đâu mà hắn lại nhìn chằm chằm vậy? Không phải là biến thái đê tiện chứ là gì? - Diệp Thành cảm thấy mình thông minh biết mấy, thế mà cũng nói được.
- Diệp Thành!!!!
Tần Hinh chắc chắn là rất đẹp nhưng cô cũng không vì thế mà không cúp máy một cái rụp rồi kéo rèm cửa lại. Cô đi vào phòng, chọn cho mình chiếc áo freestyle và một chiếc quần jeans màu đen để chuẩn bị đi làm.
Diệp Thành đứng cười khúc khích từ khi nào, đôi mắt anh lóe lên một ánh nhìn đầy tin tưởng rằng anh đã chọc giận được cô hay nói đúng hơn trong thâm tâm anh biết rằng cô chưa hề để ý tới một ai khác. Nụ cười anh bỗng tắt, anh khá bàng hoàng về suy nghĩ của mình nhưng để tránh nghĩ thêm điều gì đó to tát hơn anh đã chạy thẳng vào nhà và tắm gội sạch sẽ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT