Winnie chạy trở vào trà quán với gương mặt đỏ ửng cùng hơi thở gấp gáp.
Quãng đường từ trà quán đến Hiệp hội luyện kim có hơi xa, nên cô đã cố đi nhanh hết mức có thể.
Lẽ ra cô có thể đi chậm một chút, tiết kiệm sức lực, về muộn một chút.
Nhưng cô không làm thế.
Vì cô nghĩ, chậm chạp, sẽ làm tên hung thần kia tức giận.
Winnie đặt chiếc rương da lên bàn trà, nhìn gương mặt lạnh nhạt của anh, nói.
- Đồ ở đây.
Chillion gật đầu, gạt mở lẫy khóa của rương, để lộ ra mười bình thủy tinh đựng chất lỏng.
Năm bình màu tím, năm bình xanh lục.
Năm trên năm dưới, ngay ngắn gọn gàng.
- Dùng thế nào?
Chillion nhấc một bình thuốc màu tím lên trước mặt cô, hỏi.
Winnie tiến lên một bước, chỉ ngón tay út vào bình thuốc trên tay anh.
- Đây là phần thuốc hỏng, trực tiếp uống là được, mỗi ngày một bình. Tốt nhất không nên uống nhiều, vì đây chỉ là hàng hỏng, dùng nhiều có thể kéo dài thời gian của tác dụng phụ.
- Còn màu xanh lục? - Chillion liếc nhìn những bình thuốc còn lại trong rương. - Trung hòa và giảm tác dụng phụ à?
- Vâng, - Winnie hơi đỏ mặt, gật đầu. - Uống màu tím, rồi uống màu xanh. Uống ngược sẽ làm giảm hiệu quả của thuốc.
Chillion nhấc ra thêm một bình thuốc màu xanh lục. Anh mở nút, đặt cả hai bình thuốc lên bàn.
- Ngài... đang làm gì vậy?
Winnie ngờ vực hỏi. Cô nghĩ anh muốn uống, nhưng lại có dự cảm không lành.
- Người thường uống chắc không sao chứ?
- Không, chỉ thấy rõ tác dụng phụ hơn thôi.
- Uống đi. - Chillion nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.
- Gì cơ?
Winnie kinh ngạc lùi lại một bước.
Linh cảm không lành trong lòng thực sự thành hiện thực.
- Ta nói, uống đi.
- Tại sao?
Winnie cắn môi, rưng rưng nhìn anh.
- Uống hay không?
Chillion nhìn thẳng vào đôi mắt như chực khóc của thiếu nữ, vẫn lạnh lùng ra lệnh.
- Ngài sợ có độc?
Winnie như vừa nghĩ đến điều gì, cất tiếng hỏi.
Anh rất im lặng, như đã thừa nhận nghi vấn của cô.
Anh là người cẩn thận, nhất là khi giao tiếp với người khác.
Anh sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Phản ứng dây chuyền từ cái chết của Ambofen càng khiến anh nghi ngờ bất cứ ai có liên quan.
Winnie không biết.
Cô luôn nằm trong tầm mắt anh, từ khi cô rời khỏi trà quán, đến lúc trở lại.
Anh cần nghiệm chứng, xem cô có gọi đám người của cục cảnh vệ vương đô không.
Cô không làm thế.
Nhưng không có nghĩa thuốc cô đưa cho anh an toàn.
Dược sỹ là một nhánh nghề của thuật luyện kim.
Bọn họ muốn giết người, so với bất cứ nghề nghiệp nào càng kín tiếng, dễ dàng hơn.
Người sống, phải ăn cơm uống nước.
Dược sỹ có thể thông qua hai còn đường này giết chết mục tiêu. Thậm chí, độc dược của họ có thể tan trong không khí, thẩm thấu qua da thịt.
Trong chiến tranh giữa các quốc gia trên Elderland, dược sỹ là thành phần không thể thiếu, càng không thể coi thường. Anh hiểu điều đó hơn ai hết.
- Ngài không tin tôi? - Winnie nơm nớp lo sợ nhìn anh.
- Cô nghĩ sao?
- Tại sao?
- Nếu là cô, cô sẽ dễ dàng tin một kẻ đáng nghi đến tìm cô chữa trị sao? Huống hồ người này còn có thể là phạm nhân của cục cảnh vệ.