[ Việc này liên lụy đến hơn mười vạn quân sĩ Bắc Cương, ngươi cho rằng một câu như vậy đủ để giải thích hết thảy hay sao?]
[…… Cũng thế. Nơi đây tình hình cụ thể phức tạp, nếu ngươi muốn biết, sau khi hồi phủ ta sẽ tái giải thích với ngươi.]
[Di…..Được.]
Không nghĩ tới y đảo mắt lại nói rõ ràng như vậy, Sở Việt có phần hơi phát ngốc, nhưng sự thật là hai chữ << hồi phủ >> kia đã khiến hắn có chút xúc động nhận ra mình đã trèo lên xe của đối phương.
Xe ngựa này coi như cũng rộng, bên trong trang hoàng tuy không quá xa hoa nhưng ngồi xuống lại thập phần thoải mái, khiến cho Sở Việt vốn không quá chú trọng việc này cũng phải mở to mắt — cho dù không muốn thừa nhận, nhưng một ít đệ tử thế gia chú ý đến điểm này cũng là có đạo lý — vỗ vỗ cái đệm mềm mại phía dưới, Sở Việt đang muốn phát biểu hai ba câu cảm nghĩ về điều này, chợt có một mùi hương quanh quẩn lọt vào mũi.
[ Mùi gì vậy?]
[Mùi?]
Thấy hắn nói một câu không đầu không đuôi khiến cho y có chút sửng sốt, Tư Đồ Duyên Khanh giật giật cánh mũi khẽ ngửi thử, chợt nghĩ đến Sở Việt lúc trước một thân mồ hôi, liền nhíu mày nói: [ Là mùi mồ hôi của ngươi đó!]
[ Không đúng, không đúng. Mùi khác.]
Nói xong, hắn bắt đầu tham lam ngửi ngửi hòng tìm nơi phát ra mùi hương đó, di động đến cách thân mình Tư Đồ Duyên Khanh không đến một thước thì dừng lại, khẳng định nói:[ Trên người ngươi có mùi thơm.]
[ Ta? Chẳng lẽ là túi hương?]
Nhớ tới nó, Tư Đồ Duyên Khanh từ trong lòng lấy ra một túi hương mang theo nét sự lịch sự tao nhã lung lay trước mắt hắn, đợi hắn xác nhận xong lại thả nó vào trong lòng: [ Đây là đồ tùy thân của ta, cũng không thấy ngươi chú ý đến bao giờ, sao giờ lại nhắc tới?]
[ Đây là lần đâu tiên ta ở cùng chỗ với ngươi. Bình thường gặp nhau đấu võ mồm còn không kịp, tâm tư đâu mà lưu ý mấy cái này?]
[ Ờ ha….]
Tư Đồ Duyên Khanh lòng có chút suy ngẫm, lại thấy Sở Việt vẫn duy trì khoảng cách không đến một thước với mình, nhịn không được nói: [ Sở tướng quân thế nào cũng phải dựa vào thế này mới được sao?]
[ Di…..Xin lỗi.]
Thế mới phát giác ra chính mình cơ hồ đã kề sát đối phương, Sở Việt vội vàng trở về vị trí, ánh mắt không tự chủ thủy chung dời đến người thanh niên trước mặt.
Hắn cũng là do nói xong mới chú ý tới….Nhớ lại thì, hắn cùng Tư Đồ Duyên Khanh nhận thức nhau đã nhiều năm, nhưng do lập trường nên cả hai bên thường xuyên đối chọi nhau gay gắt, rất ít có thời gian cùng nhau hảo hảo nói chuyện, đây là điều mà đến tận bây giờ hắn mới nhận ra, Tư Đồ Duyên Khanh này….. cực khác so với các đệ tử thế gia khác, thanh u thanh nhã, ở cạnh khiến cho người ta ngửi được một mùi hương khiến tâm bình tĩnh.
Trên thực tế, Tư Đồ Duyên Khanh có thể nói là nhân vật đại biểu cho các đệ tử thế gia, cũng không có quá nhiều điều để người ta lên án — hoặc có thể nói theo cách Sở Việt chán ghét — đó là tật xấu. Y tuy rằng mang theo ngạo khí, nhưng lại không khoe khoang thân phận xuất thân của mình, mắt chó coi thường kẻ kém cỏi, nhưng y thật sự rất tin tưởng vào tài năng của mình, có bao nhiêu ý tứ ‘mèo khen mèo dài đuôi’ thì y đều có cả ; Y công tư rõ ràng, làm việc khéo léo, tuy thường xảy ra xung đột với mình, nhưng xử lí chính sự cũng chưa từng quan báo tư thù; Y thân là sủng thần thiên tử, thiên chi kiêu tử, lại chưa từng làm những việc cường thủ hào đoạt(*) giống những kẻ khác, chưa từng quá đáng. Ngược lại, y lại cật lực khuyên bảo các đệ tử thế gia, không để cho bọn họ làm những hành vi quá mức khác người. Hơn nữa thân mình y cả người đầy thủ đoạn cùng tài hoa, kể cả bỏ qua thân phận << đệ tử thế gia >> thì Tư Đồ Duyên Khanh vẫn sẽ không nghi ngờ trở thành một nhân vật thập phần xuất sắc. (*Cường thủ hào đoạt: Dùng sức mạnh và quyền thế để chiếm đoạt.)
Nhưng hắn lại ngại lập trường, mỗi lần gặp mặt đều luôn ồn áo một trận với đối phương, từ trước đến nay, vẫn chưa từng….hảo hảo nhìn xem, nhận thức thanh niên xuất sắc như vậy.
Cho nên chợt cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhìn Tư Đồ Duyên Khanh chống cằm nhìn ra ngoài của sở, giương mặt thanh mĩ trước sau đều luôn trầm tĩnh bình tĩnh, đôi mi thanh tú hơi hơi nhíu lại, giống như có chuyện gì khiến y phiền lòng….Sở Việt cũng không biết đến tột cùng có cái gì không đúng, thế nhưng lại nhịn không được, mở miệng hỏi y:
[ Ngươi có gì phiền lòng sao? Ta còn nghĩ trên đời này ít có người khiến ngươi đau đầu chứ?]
Nghe hắn đột nhiên lên tiếng,Tư Đồ Duyên Khanh đầu tiên là sửng sốt, mà chợt có chút kinh ngạc vì bản thân buồn bực lại hắn lại nhìn ra…..Y biết đầu óc Sở Việt không hào phóng như vẻ bề ngoài, lại không nghĩ đối phương có thể sâu sắc như vậy, nhìn ra tâm tư của mình. Một cỗ không rõ là ảo não hay vui sướng dâng lên trong lòng y, y hơi hơi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng xe ngựa lại ngừng lại.
[Thiếu gia, đến.]
[……Ừ]
Y mở miệng trả lời, âm điệu mang theo vài phần thở dài bất đắc dĩ….[ Sở huynh, mời.]
[Đa tạ.]
Sở Việt theo lời xuống xe, cảm thấy lòng khẽ khởi sóng vì Tư Đồ Duyên Khanh không như bình thường kêu hắn là << Sở tướng quân>>. Còn chưa kịp suy ngẫm, Tư Đồ Duyên Khanh một bước xuống xe liền được một đám hộ vệ vây quanh, bước vào thiên môn phủ đệ. Một người giống như quản gia lập tức chạy ra đón.
[ Thiếu gia, ngài đã trở lại. Cần dùng bữa sao?]
[ Ta có chút công vụ cần xử lý, làm xong thì nói sau……Phụ thân đâu?]
[ Lão gia đang ở Chính Sảnh nghị sự cùng vài vị đại nhân.]
[ ……Ngữ Nhu đâu?]
[ Biểu tiểu thư đang chờ ở Thiên thính…..Cần thông báo sao?]
[ Không cần, kệ nàng đi!]
Dừng một chút, nhìn Sở Việt theo sau, hướng quản gia phân phó nói: [ Vị này là Sở phó thống lĩnh, dẫn hắn đến biệt viện….Sở huynh, ta đến Thư phòng lấy chút văn kiện, phiền huynh đến phòng chờ ta một chút.]
Câu nói kế tiếp tự nhiên là nói với Sở Việt. Người sau gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, sau đó theo quản gia chào Tư Đồ Duyên Khanh một cái rồi đi đến biệt viện.
Sở Việt đây không phải là lần đầu đến Tư Đồ phủ, có thể cứ như thường lệ bước vào, phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn trong tiền viện, đây là lần đầu tiên xâm nhập vào trong. Không thể không nói, thế gia này cũng thật sự tự cao quá đi. Riêng cấu trúc kiểu dáng bố cục bên trong đã đủ khiến cho Sở Việt mở rộng tầm mắt.
Tư Đồ Duyên Khanh ở lại biệt viện trong góc phủ đệ, kẻ không biết nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nghĩ y là một đệ tử không được gia chủ coi trọng. Nhưng sự tình nào có phải như thế. Tư Đồ Duyên Khanh muốn yêu tĩnh nến mới yêu cầu phụ thân cho y trí tại nơi này. Tuy khó có thể đề phòng được tứ phía, nhưng rời xa chính sảnh một chút, ít nhất cũng có thể khiến y an tĩnh hơn rất nhiều.
Điều này là thứ Sở Việt tự nhiên biết được từ miệng quản gia. Nghe nói Tư Đồ Duyên Khanh muốn yên tĩnh, hắn cũng chấp nhận gật đầu, đối phương mặc dù trong lúc xã giao bên ngoài hay là lúc giao tiếp với bè bạn đều luôn mang theo bộ dạng siêu thoát, điều này hẳn là không sai đi.
Hắn cũng không hiểu được chính mình sao lại vẫn nhớ những chuyện của Tư Đồ Duyên Khang, nhưng mỗi khi hắn cảm thấy cần phải dời đi lực chú ý, những chuyện của y từ trong miệng quản gia liền khiến cho ý nghĩ phía trước của hắn bay đi đâu mất…….Mà kết quả chính là khi hắn đến được phòng nghỉ của Tư Đồ Duyên Khanh đúng theo mục đích, trong óc đã mạc danh kỳ diệu(*)có thêm một đống những tính tình cùng sở thích của Tư Đồ Duyên Khanh.( Mạc danh kỳ diệu: không hiểu, không sao hiểu nổi)
[ Có quản gia nào lắm mồm như vậy không? Đây chính là Tể tướng phủ a….]
Tai nghe thấy tiếng chân quản gia đã xa dần, Sở Việt lầm bầm nói, như không đem tất cả ý nghĩ trong đầu thanh toán sạch sẽ. Ánh mắt mang vài phần hiếu kì bắn khoăn bắt đầu đánh giá căn phòng. Trang hoàng lịch sự tao nhã, bài trí ngắn gọn, còn cái cả án thượng nhìn là biết đồ sứ giá trị tầm thường, thấy thế nào cũng khó có thể hình dung với một căn phòng dành cho sủng thần. Cũng không biết thế nào nhưng mặc dù đứng trong một nơi xa lạ, hắn cũng không có bất cứ cảm giác không hợp nào cả, ngược lại lại cảm thấy có chút thân thiết không sao hiểu được.
Có lẽ, là vì phòng này tràn đầy phong cách của Tư Đồ Duyên Khang đi?
Trong lòng tràn ngập suy luận phán đoán về cảm giác của mình, một lúc sau, Sở Việt nâng tay tự rót cho mình một chén trà, vừa thưởng trà vừa đợi người đến — nào ngờ hụm trà đầu tiên vừa vào miệng, bên ngoài đã có tiếng một trận tiếng bước chân truyền đến. Sở Việt vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ đang định tiến đến đón chào, lại chợt phát hiện ra có chỗ không đúng.
Hắn chính là người tập võ, năng lực nghe tiếng bước chân tự nhiên cũng vượt xa người thường…..Mà tiếng bước chân từ bên ngoài kia rõ ràng không thuộc về Tư Đồ Duyên Khanh, Sở Việt vốn tưởng đối phương chỉ là đi ngang qua, nhưng tiếng bước chân kia lại bước thẳng tắp đến căn phòng này…Nhớ đến mình tuy rằng được mời đến đây, nhưng đột nhiên gặp người đến đây cũng tránh không được phải giải thích lằng nhằng, sau khi do dự một lúc, tiếng bước chân làm đau đầu Sở Việt cuối cùng cũng chạy đến trước cửa phòng, một khắc khi người bước vào, hắn liền quyết định lắc mình đi vào nội thật, trực tiếp né xuống duới giường Tư Đồ Duyên Khang.
Nháy mắt khi hắn trốn xong, tiếng cửa phòng mở ra lập tức vang lên, sau đó là một giọng nữ tử khiến da đầu hắn run lên truyền đến: [ Biểu ca–]
Khi thanh âm này lọt vào tai, Sở Việt liền cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi quyết định né tránh. Sau một lúc lâu, thấy phòng không có người, giọng nữ kia lại vang lên, mang theo chút kinh ngạc:
[Sao lại không có người? Chẳng lẽ lão quản gia nói thật sao? Không đúng! Trên bàn rõ ràng có một chén trà uống chưa quá nửa…..Biểu ca luôn luôn yêu khiết *, đâu có thể mặc kệ như vậy? Rõ ràng là đã trở lại mà!!!](*yêu khiết: chắc là thích sạch sẽ)
Lời nữ tử vừa nói ra, Sở Việt nhất thời đổ một trận mồ hôi lạnh — giờ phút này hắn cũng đoán được, nữ tử này phân nửa là << Ngữ Nhu>> mà Tư Đồ Duyên Khanh vừa nhập phủ đã nhắc đến, cũng ít nhiều đoán được lý do đối phương cố ý tìm đến. Bất đắc dĩ, hắn đã trốn xuống dưới giường, không có khả năng ra mặt giải quyết, đành tiếp tục lui vào yên tĩnh xem tiếp.
Không đến một lát sau, bên ngoài lại có một trận bước chân tiến đến. Lần này quả thật là tiếng hắn quen thuộc, là tiếng bước chân của Tư Đồ Duyên Khanh. Lẽ ra khi thấy đối tượng mình đợi rốt cục cũng đến, hắn hẳn phải nên cao hứng mới đúng, nhưng giờ phút này, Sở Việt chỉ ước Tư Đồ Duyên Khanh nhanh chóng quay lại ngay lập tức, đợi sau khi << Ngữ Nhu>> hết hy vọng đi về thì trở về cũng không muộn.
Nhưng hắn và Tư Đồ Duyên Khanh hiển nhiên không có cái loại liên hệ << thần giao cách cảm >> này — trong khi hắn lặng lẽ ai thán, Tư Đồ Duyên Khanh ôm một chồng văn thư đã bước vào ốc, khuôn mặt nguyên bản có biểu tình vui sướng, nhìn thấy thân ảnh xuất lý hồ tiêu* trong phòng thì lập tức trầm xuống.(* xuất lý hồ tiêu: thành ngữ, một cách bất ngờ)
[ Ai cho ngươi vào đây?]
Âm sắc băng lãnh thốt lên, giống như giọng nói tĩnh ổn xa cách dùng để giao tiếp xã giao thường ngày, khiến cho Sở Việt dưới gầm giường cũng phát lạnh theo. Nhưng Lô Ngữ Nhu dường như rất quen với loại giọng điệu này, nàng mỉm cười chạy đến nắm lấy ống tay áo y nói: [ Là tự bản thân ta vào, biểu ca. Quản gia gạt ta ngươi vẫn còn ở trong cung kia! May là ta tự tìm đến đây!]
Lời này nói ra đúng lý hợp tình, dường như việc nàng tùy ý chạy vào phòng người khác hoàn toàn chẳng có chỗ nào sai cả, da mặt kiên cường dẻo dai như Tư Đồ Duyên Khanh nhất thời cũng chẳng nói đến gì. Trong lòng nhớ đến Sở Việt vốn nên ở trong phòng nay cũng chẳng thấy đâu, y vùng thoát khỏi bàn tay của Lô Ngữ Nhu, đem văn thư đặt lên cái bàn duy nhất, hỏi:
[ Có chuyện gì?]
[ Ta, ta vừa cùng nương hầm canh gà, cho nên muốn mang đến đây cho biểu ca nếm thử.]
[ Ta không có khẩu vị.]
[ Nhưng biểu ca đã mệt mỏi một ngày rồi, nói sao thì cũng nên bồi bổ thân mình một chút….Canh cam đoan là rất ngon! Biểu ca, ngươi nếm thử nha! Uống hay không?]
Nghe Tư Đồ Duyên Khanh mở miệng từ chối, Lô Ngữ Nhu tự nhiên không thể nhận, nhất quyết không tha dùng cả ánh mắt cầu xin khiến cho Sở Việt sợ hãi nhìn y. Nghe thế, Tư Đồ Duyên Khanh cảm thấy ngày càng ghét, lại không muốn dùng vũ lực đuổi người, đành phải nhẫn nại, trầm giọng nói: [ Muốn ta uống cũng được, nhưng ngươi sau này không được vào phòng ta.]
[ Không thành vấn đề. Ta chỉ muốn bồi bổ thân mình cho biểu ca thôi nha.]
[ Canh đâu?]
[ Ta để ở bếp rồi, đi lấy liền!]
Nghe biểu ca đồng ý, Lô Ngữ Nhu mặt mày vui vẻ chạy khỏi phòng, lưu lại Tư Đồ Duyên Khang trong lòng tựa như khí lực cả người đều mất hết, chân đảo một hồi mới thở dài ngồi xuống.
[ Sở Việt, ngươi ở đâu?]
Khi không còn nghe thấy bước chân nữ tử nữa, y thử nói, bởi vì lúc này đối phương thật sự đang….Quả nhiên, chỉ nghe nội thất có một trận tiếng rốn loạn nhỏ vụn vang lên, y vội đứng dậy cất bước đi vào, liền thấy Sở Việt một thân quân phục chật vật bò từ dưới gầm giường ra.
[ Sao ngươi biết ta ở đây?]
Sở Việt vô cùng tin tưởng công phu nín thở của mình, làm sao nghĩ tới việc Tư Đồ Duyên Khanh lại phát hiện ra hắn vẫn còn ở trong phòng.
Nghe vậy, Tư Đồ Duyên Khanh cười cười, nói: [ Chỉ là đoán thôi. Dương quản gia luôn làm hết phận sự, không có khả năng đưa ngươi đi loạn đến nơi khác. Nếu ngươi đã tới đây, Ngữ Nhu không hiểu chuyện của ngươi, nên chắc chắn nàng gặp ngươi sẽ phải giải thích này nọ với nàng, Ngữ Nhu đến thăm mà ngươi chẳng có biện pháp gì nên đương nhiên sẽ tìm cách lẩn đi rồi….Ai]
Lời cuối cũng là tiếng thở dài, bởi vì biểu muội kia rất khó đối phó…..Sở Việt mới vừa rồi tránh dưới gầm giường nghe tất cả sự tình cũng tràn đầy hiểu rõ, nhịn không được đồng tình vỗ vỗ vai y.
[ Có một biểu muội như vậy, cũng thật khổ ngươi.]
[…..Ngươi cũng thật là. Tới đây làm khách mà phải ủy khuất tránh xuống giường ….. Ngữ Nhu còn phải trở lại một chuyến, đành phải làm phiền ngươi trong chốc lát, chờ sự việc xong xuôi, ta sẽ nói rõ ràng với ngươi.]
[ Yên tâm, điểm ấy thời gian ta có thể đợi được. Sinh hoạt trong quân lâu rồi, chui vào gầm giường thì có là cái gì đâu? Ngươi lại ngươi còn—a! Biểu muội quay lại kìa!!]
Lời giải thích mới chỉ được một nửa lại bị tiếng bước chân khiến người ta sợ hãi cắt đứt.Tư Đồ Duyên Khanh biết nhĩ lực hắn rất tốt, cố làm như không có chuyện gì, lại một lần nữa liếc một ánh mắt xin lỗi với người kia sau đó chạy ra gian ngoài.
Y vừa ngồi vào chỗ của mình, liền nghe thấy tiếng chân người từ bên ngoài, không khỏi âm thầm cảm thấy bội phục năng lực của Sở Việt…..Tiếng chân ngày càng gần, một khắc nhỏ sau, cửa phòng mở ra, thân ảnh Lô Ngữ Nhu bưng một bát canh rơi vào tầm mắt y.
[ Đến! Biểu ca!]
Thấy Tư Đồ Duyên Khanh quả thật còn ở trong phòng chờ mình, nàng vui vẻ mang cả canh cả thìa đến trước mặt thanh niên. Người sau nhanh chóng giải thoát tâm tư, cầm lấy thìa bắt đầu ăn canh.
Tuy y vốn không có chút hy vọng vào tay nghề của biểu muội, nhưng khi canh vừa nhập miệng, hương vị vẫn khiến cho kẻ quen ăn mỹ vị như y phải nhăn mày lại…Ôm chặt tâm tư muốn quăng bát canh, y miễn cưỡng cũng uống xong, y đem thìa bát trả lại cho Lô Ngữ Nhu: [ Uống xong rồi, ngươi vừa lòng chưa?]
[ Vừa lòng, vừa lòng….Nhưng biểu ca a, ngươi không có cảm giác gì sao?
[ Cảm giác?]
[ Này, bát canh gà này được bỏ vào rất nhiều dược liệu bổ dưỡng, uống vào hẳn sẽ ấm áp, nong nóng ha?]
[ Thuốc ngấm cũng cần một đoạn thời gian, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục chờ?]
[ Nếu biểu ca có ý yêu cầu, muội muội ta cũng tự nghe theo a.]
Tư Đồ Duyên Khanh vốn là mang theo ý trục khách, nào ngờ Lô Ngữ Nhu lại cố ý xuyên tạc lời nói của y, kéo ghế dựa ra ngồi đối diện y….Mặc dù Tư Đồ Duyên Khanh đã có tu dưỡng, nhưng đối với hành động này của nàng không khỏi có chút căm tức. Còn không đợi y lớn tiếng đuổi khách, màn trình diễn trước mắt đã khiến y sợ hãi.
Chỉ thấy Sở Việt không biết từ khi nào từ nội thất chui ra, nháy nháy mắt y, khinh thủ khinh cước đến gần phía sau Lô Ngữ Nhu….Vươn tay đánh xuống, nữ tử líu ríu nhất thời tiêu thanh, ngã xuống mặt bàn phía trước.
[ Yên tâm, ta đã không chế lực đạo, chỉ khiến nàng ngủ một giấc thôi.]
Có lẽ là sợ Tư Đồ Duyên Khanh hiểu lầm, Sở Việt mở miệng giải thích, đồng thời nâng tay điểm mấy huyệt ngủ của Lô Ngữ Nhu khiến nàng ngủ thật say. Phát triển hoàn toàn xuất hồ ý liêu( bất ngờ) này khiến Tư Đồ Duyên Khanh đầu tiên sửng sốt sau đó không thể kiềm chế cười thành tiếng.
[ Người ta nói thuật nghiệp hữu chuyên công* quả nhiên rất có đạo lý….Nói mồm không thông, vẫn là nên dùng vũ lực mới thành.]( thuật nghiệp hữu chuyên công: cả đoạn: 闻道有先后,术业有专攻 – văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công – Biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa – Baidu)
[ Hắc! ta cũng nghĩ thế, muốn ta nói lý lẽ xem ra không được đâu, đáng tiếc lão cha nhà ta vốn đã sớm thành tinh, bằng không ông lại bắt đầu lải nhải ta đến chết mất, bên tai giờ đây thanh tĩnh hơn rất nhiều.]
Sở Việt cười nói, đồng thời một phen ôm lấy nữ tử mê man — hắn vừa rồi chỉ nghe tiếng mà không thấy thân, trước mắt nhìn nhìn, mới biết Lô Ngữ Nhu này cũng có vài phần tư sắc. Chỉ là tư sắc này tuy xưng là có nhưng nếu đứng cùng một chỗ với Tư Đồ Duyên Khang, hình ảnh kia nửa điểm cũng chẳng chút nào hợp với bốn chữ << Trai tài gái sắc>>, thật sự là lục hoa sấn hồng diệp*…..Dưới đáy lòng thay đối phương bi ai một tiếng, hắn ôm nữ tử ra cửa: [ Bên cạnh có phòng không?] (*ý chỉ sự không cân xứng)
[ Có. Phòng đó trước kia là của nha hoàn bên người ta. Sau khi nàng gả cho người ta, nó liền bỏ trống.]
[Vậy, mang << Biểu muội>> của ngươi qua đó nghỉ ngơi một đêm đi! Nếu mang nàng trở về, khó có thể bảo toàn chuyện này sẽ không tái xảy ra.]
[ Cũng được…Vậy phiền ngươi.]
Tư Đồ Duyên Khanh quả thật cũng có chút sợ biểu muội này, gật đầu đồng ý đề nghị của đối phương.
Sở Việt thân thủ có chút lưu loát, khí lực lại lớn, khiêng người chạy đi chạy lại chẳng mất bao lâu liền xong. Thấy hắn quay lại,Tư Đồ Duyên Khanh mỉm cười, đem bát canh để sang một bên, sau đó chuẩn bị tốt văn thư, đợi Sở Việt ngồi vào bàn rồi nói với hắn lý do trong phiên tranh luận lúc sáng nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT