Trong Tiêu Vân điện thường ngày tĩnh lặng, ít người qua lại, hiện nay lại người người hối hả đi ra đi vào trên tay ai cũng bưng một thau nước, trong điện còn truyền đến tiếng rên đau thất thanh
Ngoài phòng nam tử vận hoàng bào đi qua đi lại không khí xung quanh đã hạ xuống như muốn đóng băng mọi người xung quanh
“Tại sao lại lâu như vậy đã qua một ngày rồi, chừng nào mới xong” Tiêu Ngự Phong lo lắng cực độ, đau lòng nghe tiếng thét từ trong phòng truyền ra, sau này sẽ không bao giờ để y sinh nữa, hắn và y có một đứa con là đủ rồi, nhưng Tiêu Ngự Phong không bao giờ biết được đây là lần cuối cùng hắn nghe được giọng của ái nhân
Thái y từ trong phòng hối hả chạy ra, “đùng” một cái quỳ trước mặt hắn “Tâu…tâu Hoàng Thượng, Hoàng Hậu khó sinh, e là…e là”
“E là cái gì!!!!” Tiêu Ngự Phong tức giận quát to, một đám vô dụng!!!
“E là sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, nếu đến lúc chỉ có thể giữ được một trong hai người, Hoàng Thượng…”
“Không cần nói nữa nếu là như vậy thì giữ lại Hoàng Hậu cho trẫm” không cho lão nói tiếp, Tiêu Ngự Phong dứt khoát quyết định không suy nghĩ
“Hoàng Thượng!!! vạn vạn không thể a!!!” triều thần đang quỳ phía sau phía trước im lặng không nói gì nay lại có thể đồng tâm hiệp lực như vậy
“Các ngươi!!!!” Tiêu Ngự Phong nổi giận
“Hoàng Thượng đây là huyết mạch của ngài, tương lai sẽ tiếp vị ngài, Hoàng Thượng tam tư a!”
“Câm miệng hết cho trẫm, trẫm nói phải giữ lại Hoàng Hậu chính là giữ lại, ai dám kháng chỉ chu di cửu tộc!!”
Vừa hết lời trong phòng truyền đến một tiếng la thất thanh, nghe thống khổ vô cùng, sau đó là một tiếng khóc thét của sinh linh mới chào đời
“Sinh rồi, sinh rồi!!!”
Tiêu Ngự Phong bay nhanh vào phòng không liếc mắt đến oa nhi thái y đang bồng, thẳng bước đến bên cạnh ái nhân, nhưng cảnh tượng trước mắt lại dọa hắn sợ vô cùng
Lăng Tình nằm trên giường, đôi môi hồng nhuận trước đó giờ khô khốc chuyển trắng, khuôn mặt tràn đầy sức sống khi xưa giờ cũng trắng đến không còn giọt máu, hạ thân máu tươi không ngừng chảy ra, trên ngực chỉ mơ hồ cảm thấy nhấp nhô nhè nhẹ
“Tình!!! Tình, ngươi sao vậy, mở mắt, mở mắt nhìn ta đi!!!” Tiêu Ngự Phong hoảng sợ nắm lấy tay ái nhân, bàn tay không còn ấm áp như ngày xưa nữa nó lạnh cóng, giống như người chết vậy
Lăng Tình cố gắng dùng chút sức cuối cùng của mình hé mắt nhìn hắn, đôi mắt vô thần lập tức trào nước mắt môi mấp máy không biết nói gì
“Xin lỗi” đây là câu nói cuối cùng hắn nghe được từ y
Rời tai khỏi miệng y, Tiêu Ngư Phong ngơ ngác nhìn ái nhân
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đã…” cung nữ thiếp thân của Lăng Tình nghẹn ngào
“Câm miệng, ai cho ngươi nói bậy Tình chỉ là…chỉ là đang ngủ thôi, đúng chỉ là đang ngủ thôi, sẽ tỉnh lại, nhất định” mọi người nhìn Tiêu Ngự Phong nói trong vô định, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy xót xa
“Hoàng Thượng…ngài đi đâu vậy?!?” tổng quản thái giám bên ngoài thấy hắn bế hoàng hậu, hai mắt vô thần bước ra khỏi điện, gấp gáp bước đi theo
“Khồng cần theo, trẫm muốn ở riêng cùng hoàng hậu…” hắn vô lực thì thào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT