Tôi và Mạc Trinh hẹn nhau đi chơi, cũng chỉ là chơi chợ bình thường thôi nhưng nó sẽ không còn bình thường chút nào khi tôi phát hiện Đặng Minh cũng ở đó. Tôi đang loanh quanh ở mấy quầy bán đồ thể thao thì chợt nhiên tôi nghe có tiếng nói đằng sau tấm rèm của một quán hàng. Một chàng trai và một cậu bé, tôi ngẩn ngơ khi nhận ra chàng trai đó là Đặng Minh.
Cậu bé xin ăn đứng trước Đặng Minh, xin tiền vì đói.
- Em giúp anh một việc, anh sẽ cho em tiền.
Cậu bé ngạc nhiên lắm, băn khoăn vì không biết có vượt quá sức của mình hay không nhưng nhìn Đặng Minh có vẻ là người tốt nên cậu đồng ý ngay.
- Tâm sự với anh đi, anh cần một người nghe anh nói.
Cuộc nói chuyện khiến tôi nán chân lại nơi đây. Anh nói anh yêu tôi nhưng thực sự thì có phải như vậy không, anh không muốn tôi tổn thương vậy mà anh đã làm những gì, anh không muốn tôi giận anh nhưng anh đã làm những gì để tôi không giận anh nữa. Anh chẳng làm gì, anh chỉ biết rụt rè sau tấm rèm mà nói. Nhưng sự thật, tôi cũng rụt rè, tôi cũng chỉ biết cất giấu trái tim mình mà thôi.
Đêm hôm đó, tôi quyết định sẽ sòng phẳng một lần cho xong, chọn một người là để giải thoát cho người còn lại, là để trò chơi kết thúc một cách nhanh chóng. Chính vì tôi muốn Đặng Minh sớm quên đi chuyện này nên tôi sẽ chọn Đoàn Dương, cứ cặp thử rồi sau này chia tay cũng không muộn mà. Đặng Minh không cần phải cố tìm cách để tôi yêu anh ấy và tôi cũng chỉ muốn đau một lần và không có lần thứ hai.
- Em tìm anh? - Đặng Minh ngạc nhiên khi biết tôi là người chủ động hẹn gặp anh ấy.
- Tôi hôm nay gặp anh cũng chỉ muốn để anh hiểu yêu tôi, hạnh phúc sẽ không đến với anh đâu. - Tôi vào thẳng vấn đề - Bước tới với một người khác có thể cho anh một tình yêu xứng đáng.
- Vậy anh sẽ cho em thời gian để em có thể nhận thấy em xứng đáng với tình yêu của anh. - Đặng Minh nói rồi, đi thẳng.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy, ra ngay ban công hóng mát, hít thở bầu không khí trong lành, tôi bỗng nhìn thấy một bó hoa ở hòm thư trước cổng. Đi xuống, tôi lấy tấm thiệp, ngạc nhiên với dòng chữ “Chúc buổi sáng tốt lành - Đoàn Dương.”
Thì ra là cậu ấy. Vài ngày như vậy, tôi bắt đầu áy náy, ai cũng biết gia cảnh nhà cậu ấy không phải khá giả gì mà cứ mua hoa tặng cho tôi mỗi ngày như thế, không phải là rất lãng phí sao. Hôm nay, tôi dậy thật sớm, đợi Đoàn Dương trước cổng. Tôi muốn gửi lời cảm ơn tới cậu ấy và cũng để “ừ” một cái. Không biết cái “ừ” đó của tôi có đúng hay không nữa nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể giải quyết được mấy thứ hỗn độn này.
Nhưng phải nói thật, cho dù tôi có đồng ý làm bạn gái của Đoàn Dương đi chăng nữa thì cũng không có gì xảy ra, chúng tôi không thể quá thân thiết, điều đó là đương nhiên, chúng tôi không giống một cặp, chỉ giống một cặp bạn chơi thân mà thôi. Nhưng không phải thứ gì cũng không thay đổi. Đến trường, tôi luôn phải đối mặt với Đặng Minh bước xuống từ chiếc xe ô tô, mặt lạnh.
Tôi tự cho mình biết tất cả mọi thứ nhưng sự thật không phải là vậy, trò chơi chưa kết thúc, tôi chỉ kết thúc được thử thách của Đoàn Dương thôi. Tôi thật ngốc!
- Đi qua nhau mà không chào một tiếng, chúng ta đâu xa lạ đến vậy. - Đoàn Dương mở lời.
- Chào! - Đặng Minh nói với vẻ không thoải mái.
- Tôi thắng rồi!
- Đợi cô ấy đá đi là vừa, tôi không tin ông trời sẽ giúp người như cậu.
Dạo này, chiều nào tôi cũng ở lại cổ vũ cho Đoàn Dương, cậu ấy ở trong đội bóng chuyền, cả Đặng Minh cũng vậy. Chỉ có điều hai người là đối thủ của nhau. Tôi lúc nào cũng ủng hộ cho cả hai người nhưng đối với sự thể hiện bên ngoài mà nói thì Đoàn Dương vẫn được tôi quan tâm hơn.
Sau mấy ngày tập luyện ngắn ngủi, hội thể thao diễn ra trong niềm háo hức của những sinh viên đại học. Đặc biệt là Mạc Trinh. Chúng tôi còn đang vội loanh quanh thì nghe thấy loa thông báo về chiến thắng của đội một năm nhất. Mạc Trinh mau chóng nhận ra đó là sân đấu của Đặng Minh, cô nhanh chóng kéo tôi len lỏi vào trong. Đặng Minh nhìn chính diện vào tôi để rồi không nhận ra bóng sắp bay thẳng đến mặt mình. Lát sau, Đặng Minh trấn tĩnh lại, đánh lại đội đối phương thắng hai trận liên tiếp. Đội Đoàn Dương thất bại thảm hại dưới tay Đặng Minh.
Trận đấu càng ngày càng trở nên gay cấn và đó cũng chính là lí do khiến tôi phải lẻn ra khỏi sân. Đang đi bỗng tôi nghe tiếng sau lưng vọng lại.
- Em không thể đứng lại một chút à?
Tôi không quay lại, chỉ chậm rãi bước tiếp, mặc cho người nào đó vẫn đang cố làm cho tôi hiểu rằng anh ấy yêu tôi.
- Anh yêu em thì có gì sai?
[Đúng! Anh yêu em thì không có gì sai, chỉ sai ở chỗ là em yêu anh mất rồi. Cái gì em cũng có thể đánh đổi nhưng không thể đánh đổi hạnh phúc của anh cũng không thể chạy đến mà nói thật là em yêu anh. Em muốn ôm anh lắm, bây giờ em đang vô cùng yếu đuối, em muốn có anh ở bên cạnh nhưng em có bất chấp tất cả cũng không thể cho anh hạnh phúc.]
Trong đầu tôi nghĩ nhưng nào ai dám nói ra. Lặng yên một lát, tôi chợt bừng tỉnh, tôi bỏ ngoài tai mọi thứ Đặng Minh vừa nói rồi nhẹ nhàng đi tiếp. Đối với một người đàn ông đang yêu lúc này thì Đặng Minh không còn thể làm gì khác, anh đang là diễn viên chính kia mà. Anh sẽ bước tới... hôn tôi.
Không gian xung quanh như nín thở, bao nhiêu con mắt đang dồn hướng nhìn vào tôi. Một bước đi là lòng tôi lại thêm nặng trĩu. Đi được vài bước nữa thì bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai tôi, kéo tôi quay lại. Tôi chỉ kịp nhận ra đó là Đặng Minh... thì hai bàn tay của anh ấy đặt sau gáy tôi, khuôn mặt sát đến. Vài giây sau, khoảng thời gian không đủ để tôi nhận thức được mình đang ở trong tình trạng nào, đôi môi của tôi nhận được từ Đặng Minh một nụ hôn.
Tôi bất giác nắm bàn tay mình thật chặt, một cảm giác đến một cách lạ lùng. Mắt tôi mở to, đó là vì tôi ngạc nhiên hay là vì tôi đang theo cái xu hướng mà của mấy cô diễn viên chính trong mấy bộ phim ngôn tình, mở to mắt cảm nhận cái gì đó mềm mại và ấm áp đặt lên môi. Tôi thực sự là có cảm giác gì cơ chứ?
Rồi những âm thanh dao động xung quanh khiến tôi bừng tỉnh, tôi đang ở trước sân trường, trước ánh mắt của bao nhiêu con người. Tôi vội vàng đẩy Đặng Minh ra xa, nhanh chóng chạy đi ngay lập tức. Nụ hôn đầu của tôi đã bị ai đó đánh cắp, đánh cắp một cách trắng trợn.
Phía bên ngoài, Đặng Minh quay trở lại sân như không có chuyện gì xảy ra. Trong đầu Đoàn Dương đang nảy lửa suy nghĩ, anh ta sẽ đưa ra kế hoạch ngay lập tức: đánh Đặng Minh với tư cách bạn trai Như Liên, đánh ghen.
- Chơi tiếp! - Đặng Minh đứng trước mặt Đoàn Dương nói.
Đoàn Dương nhìn chằm chằm vào Đặng Minh, giơ cú đấm mạnh mẽ, đấm thẳng vào mặt Đặng Minh. Máu từ miệng của cậu ấy chảy ra. Đặng Minh đứng dậy, khuôn mặt hằm hè rồi đạp cho Đoàn Dương một cú vào bụng thật đau. Hai người cứ thế mà xông vào đánh nhau, mặt mũi tím bầm, tay chân bắt đầu loạng choạng. Bao nhiêu người vào ngăn cản đều vô dụng. Nhìn thấy thế, tôi vội vàng chạy ra ngoài.
Mạc Trinh cầm tay tôi kéo ra ngoài: “Cậu vào đó cũng không giải quyết được gì đâu.”
- Hãy cứ yêu Đoàn Dương đi, để Đặng Minh cho mình, chắc cậu cũng biết... - Mạc Trinh khuyên tôi.
Nhớ lại những gì Mạc Trinh đã từng nói, tôi mới thực sự biết rằng mình không có cơ hội với Đặng Minh cũng chẳng thể có tư cách để thầm yêu anh ấy. Vì tôi và Mạc Trinh là... bạn thân.
Tôi tuy rất muốn là người ở bên cạnh và có thể thẳng thắn mà nói lời yêu anh ấy nhưng người mang thân phận người yêu tôi lại là Đoàn Dương. Tôi thực sự không thể làm gì khác. Tôi đợi Đoàn Dương để mắng cho anh ấy một trận vì tội con nít, chỉ vì mấy thứ linh tinh mà lại đánh nhau. Trong khi người tôi không yêu có tôi thì người tôi yêu lại phải chịu đựng một mình.
Đặng Minh ngồi một mình trong khuôn viên trường thì Mạc Trinh nhẹ nhàng bước tới ngồi bên cạnh và đưa một miếng băng chấn thương cho cậu ấy. Đặng Minh ngạc nhiên nhìn Mạc Trinh, lòng tự hỏi vì sao cậu ấy lại quan tâm tới mình như vậy nhưng bây giờ mấy câu này không còn đủ chỗ để cậu ấy có thể nghĩ tới nữa rồi. Ngồi cạnh nhau trong sự im lặng, Đặng Minh nghĩ về Như Liên, Mạc Trinh nghĩ về người đang ngồi bên cạnh mình. Có lẽ sẽ không ai để ý nhưng đằng xa, Khánh Tôn đang đưa cặp mắt của mình về phía Mạc Trinh và về cả anh chàng đang ngồi bên cạnh cô.
Vào nhà thì bị bố mẹ tra hỏi, lên phòng thì Thiên Thiên không tha.
- Anh ấy thật là... - Thiên Thiên lên tiếng ngay khi tôi vừa bước vào cửa phòng.
Tôi chẳng có gì là quan tâm đến mấy lời của thằng em trai nhưng rồi nó lại khiến tôi phải quan tâm tới mấy lời khiêu khích.
- Cũng chẳng có gì, chỉ là hôn thôi mà. Chị cũng đâu có tát hay làm gì anh ấy như mấy cô trong phim.
Đúng là tôi không hề có hành động gì gọi là phản kháng. Tại sao vậy chứ? Ừm, cũng có thể là vì tôi cũng yêu anh ấy, không thể chối cãi, mãi mãi không thể chối cãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT