Không biết đoạn đường chúng tôi đi đã là bao xa, chỉ biết cả người và ngựa đều mệt nhoài. Tôi sợ con ngựa tội nghiệp kia sẽ không chịu nổi nữa nên đề nghị với Cát: “Hay chúng ta tìm quán trọ ăn sáng, nghỉ ngơi một lúc đi. Tôi mệt và đói quá!”
Cát chiều ý tôi, tìm một quán trọ tươm tất thuê phòng và gọi vài món điểm tâm. Khi thức ăn được dọn lên, tôi vô cùng ngạc nhiên vì toàn là món mình thích. Cát thấy tôi nhìn, anh hiểu ý, mỉm cười trả lời: “Anh đã hỏi Xuân Mai toàn bộ những điều về em rồi. Bảo đảm sau này sẽ không xảy ra sơ suất như lần trứng muối nữa đâu.”
Tôi có thể thấy Cát cố gắng để thích nghi với mình. Những cãi vã, hiểu lầm trước giờ giữa cả hai dù chưa thực sự được xóa bỏ nhưng sự dịu dàng của Cát khiến tôi dần có thiện cảm hơn. Tôi gấp một ít thức ăn vào chén cho anh: “Anh ăn đi.”
“Anh không đói. Em ăn đi.” – Cát lắc đầu nhìn tôi.
“Không đói cũng ăn một ít lót dạ. Vợ chồng cùng ngồi chung bàn, cớ sao chỉ có mình tôi ăn?”
Cát nghe tôi khẳng định quan hệ, đáy mắt anh ngập tràn niềm vui. Anh cầm chén lên, vội vã lùa thức ăn vào miệng. Cách anh ăn chẳng khác nào một đứa trẻ, tôi bất giác phì cười.
Cát ngẩn ngơ nhìn tôi, đến mức tôi ngại ngùng e hèm vài tiếng thì anh mới giật mình ăn tiếp. Tôi gắp cho anh một miếng, anh lại gắp cho tôi một miếng, cứ thế chúng tôi bình thản ăn cho đến khi các đĩa thức ăn trên bàn hoàn toàn sạch trơn. Da bụng căng ra da mắt chùng lại, một cỗ buồn ngủ ập đến. Tôi che miệng ngáp hai cái. Cát thấy vậy, đứng lên: “Em lên giường nghỉ một chút đi. Anh đi xem xét lại ngựa rồi tìm thêm một cỗ xe để di chuyển cho đỡ cực em.”
Tôi không việc gì phải từ chối, liền tiến lại giường thong thả nằm xuống. Đêm qua tôi ngủ chưa đủ giấc đã cùng Cát rong rủi trên lưng ngựa tới sáng, cả thân thể mỏi nhừ nên vừa đặt lưng xuống thì không còn suy nghĩ thêm được gì. Từ lúc rơi xuống núi cùng Nam đến giờ, đây cũng xem như là giấc ngủ ngon nhất của tôi.
Đến khi tôi thức dậy mặt trời đã lên cao. Tôi không biết Cát lại ra ngoài hay từ sáng giờ anh vẫn chưa quay về phòng nên bước ra cửa, định bụng tìm anh. Cửa vừa mở ra, đã thấy Cát đứng bên ngoài tự khi nào, tấm lưng cô đơn, gương mặt mệt mỏi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Gương mặt mệt mỏi sau khi thấy tôi lập tức chuyển thành một sự dịu dàng: “Em thức rồi à. Anh đã chuẩn bị xong xe ngựa, chúng ta đi tiếp, có được không?”
Không tò mò, không thắc mắc, tôi lặng lẽ gật đầu.
Cát không thuê mã phu mà trực tiếp điều khiển xe ngựa. Ban đầu tôi nghe lời anh ngồi bên trong, sau lại thấy buồn nên ra ngoài, ngồi cạnh anh, vừa có người bầu bạn, vừa tiện quan sát cảnh vật hai bên đường. Cát chủ yếu chọn đường rừng chứ không đi vào các thị trấn lớn, tôi nhìn cây cối xung quanh, cảm thấy yên bình.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa. Sau đó một người một ngựa chặn trước đầu xe chúng tôi. Người đàn ông ấy khoảng ngoài ba mươi, ngũ quan bình thường, xen lẫn cảm giác khó gần lên tiếng: “Cậu ba, quay về thôi.”
Huỳnh Cát lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện không liên quan đến ngươi. Tránh đường.”
“Cậu ba, nếu cậu vẫn cố chấp như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Tên kia miệng gọi Cát là cậu ba nhưng tôi thấy chẳng có vẻ gì là lễ độ với anh ấy cả. Chỉ có Cát gương mặt đang tái đi. Nhanh như chớp, Cát phóng đến chỗ tên kia đang đứng, bỏ tôi lại một mình.
Tên ấy cũng xuống ngựa, đỡ lấy thế võ của Cát. Trên người hắn có mang theo kiếm, nhưng không thèm rút ra. Cát tuy biết võ nhưng so với tên ấy dường như yếu thế hơn, khoảng hai mươi chiêu đã bắt đầu chuyển từ tấn công sang phòng thủ. Chẳng mấy chốc, Cát có vẻ đang đuối dần, anh quay đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt tràn ngập bi thương trước khi bị người đàn ông kia hạ một chưởng lực sau gáy mê man bất tỉnh.
Người đàn ông ấy trả Cát về xe ngựa trước sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi đón lấy Cát, dè chừng nhìn ông ta: “Ông là ai? Ông định làm gì?”
Ông ta vẫn giữ thái độ lạnh lùng trả lời tôi: “Tôi tên Trương Lâm Thảo, lần này cậu ba tự ý đưa mợ bỏ nhà đi khiến Nguyên phi và ông chủ vô cùng lo lắng nên sai tôi tìm hai người về.”
Cả Nguyên phi cũng đã trực tiếp ra mặt, e là chuyện này không còn đơn giản nữa. Tôi có cảm giác chuyện ấy chắn chắn liên quan đến mình, nếu không Cát sẽ không tính đến hạ sách đưa tôi bỏ trốn thế này. Tôi nhìn Trương Lâm Thảo mặt mày sắc lạnh, đủ biết ông ta sẽ không giải đáp thắc mắc của tôi nên không bàn cãi gì thêm, lặng lẽ cùng Cát ngồi lại bên trong. Trương Lâm Thảo đánh xe ngựa, đi ngược lại đoạn đường tôi cùng Cát đã đi qua từ tối đến giờ. Chúng tôi yên vị trong xe, tôi để Cát dựa vào người mình. Không gian bên ngoài tối dần; khi màn đêm cô độc hoàn toàn bao phủ lấy Hải Đông, người ngựa cũng về đến nhà.
Mười và A Minh cùng nhau đưa Cát về phòng. Còn tôi bước theo Xuân Đào đi gặp anh chị cả.
Khung cảnh lúc này khiến tôi liên tưởng đến những gì xảy ra ba năm về trước – tôi cũng đến nhà trên sau khi Cát bỏ ra ngoài trong đêm tân hôn. Tôi lúc đó và bây giờ cũng chẳng khác chi nhau, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Gian phòng lạnh lẽo, không thấy anh cả đâu, chỉ có chị cả bước đến bên tôi với đôi mắt hoe đỏ: “Em dâu!”
Tôi đón lấy tay chị mà bụng bồn chồn: “Có việc gì vậy chị?”
Chị cả cúi đầu, giọng gần như nghẹn ngào: “Anh của em… xảy ra chuyện không hay rồi!”
“Chuyện không hay gì ạ?”
“Cậu ấy vụng trộm với Nguyễn thứ phi, đã bị bắt giữ để điều tra rồi.”
Người trả lời tôi không phải chị cả mà là anh cả. Tôi như chưa tin những gì tai mình vừa nghe, lẩn thẩn hỏi lại: “Sao lại như thế được. Anh của em không thể làm ra những chuyện tày trời như vậy. Chắc chắn có hiểu lầm rồi.”
Chị cả chấm nước mắt, nói tiếp: “Có người bắt quả tang tại trận. Lần này chỉ sợ anh của em lành ít dữ nhiều.”
Trần Tự Khải – anh trai tôi tại sao có thể trở nên như vậy được. Trước đây lúc còn ở Diễn Châu, bao nhiêu cô gái tốt phải lòng anh anh đều chẳng màng tới, một lòng ôm giấc mộng công danh. Nay quan trường mới bước chân vào chưa đầy nửa năm, đã phát sinh ra chuyện như thế này. Nghĩ đến Tự Khải, tôi cảm thấy mình sắp không đứng vững nữa. Lúc tôi sắp ngã xuống đất thì anh cả cũng kịp thời giữ lấy người tôi. Sau đó anh chị dìu tôi ngồi xuống ghế.
Tôi cố gắng hít thở để trấn an. Sau đó hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh Cát lại dắt em đi giữa đêm khuya? Tại sao người của Nguyên phi lại phải đi tìm chúng em về?”
Anh chị cả lưỡng lự nhìn nhau. Đến lúc này tôi gần như không chịu nổi nữa, lặp lại câu hỏi: “Anh chị cứ nói thật cho em biết đi, việc gì em cũng chấp nhận được.”
Anh cả hít một hơi thật sâu rồi đáp lời tôi một cách rõ ràng nhất: “Trường hợp xấu nhất, nếu anh của em không bị oan thì có thể cả nhà em cùng chịu án tử.”
Chết? Cha mẹ tôi đến từng tuổi này, phúc của con còn chưa được hưởng đã phải chịu họa. Nước mắt tôi rơi ra, nghẹn ngào: “Anh cả, chẳng phải Nguyên phi rất có quyền lực ở trong cung hay sao? Anh có thể giúp em nói với Nguyên phi hãy điều tra kĩ việc này hay không? Anh của em không thể nào lại làm ra chuyện như vậy.”
Chị cả nắm lấy tay tôi: “Nguyên phi đã điều tra rồi, chị cũng nhờ cha để ý chuyện này… nhưng Chân à, lần này có lẽ anh của em khó tránh tội được.”
Tôi ngước mặt lên cho nước mắt chảy ngược vào trong lòng. Liền sau đó có một phong thư đưa đến trước mặt tôi. Tôi đón lấy thư từ anh cả, đập vào mắt tôi là ba chữ được viết vô cùng rõ ràng “Thư thôi vợ”.
“Em hiểu cho chúng ta, nếu tội này khó tránh thì việc em là em gái Tự Khải cũng khó thoát. Ngay cả Cát là chồng em cũng phải chịu liên lụy. Đêm qua anh đã nói chuyện với Cát, không ngờ nó còn dắt em bỏ trốn. Anh cũng vì không còn đường nào khác mới tính tới hạ sách này.”
Tôi run run đọc thư. Không phải là nét chữ của Cát, chỉ có dấu tay anh được in lên, vết mực vẫn chưa kịp khô. Chắc chắn Cát vẫn còn đang hôn mê nên anh cả mới lấy tay anh ấn vào tờ giấy ly hôn này. Bóp chặt phong thư trong tay, tôi ngẩng mặt nhìn anh chị cả. Hai người họ ngại ngùng quay chỗ khác. Đoạn, chị cả lại bật khóc: “Chị xin lỗi Chân à. Nhà họ Huỳnh không thể bảo vệ được cho em.”
Tôi nhắm mắt lại để tránh nước mắt trào ra, rồi nói tiếp: “Em không trách anh chị. Họa này anh của em gây ra, Cát không việc gì phải chịu liên lụy cả.”
Nói xong tôi tháo chiếc vòng cẩm thạch trên tay ra. Ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Huỳnh chị cả đã đeo nó vào tay tôi. Hơn ba năm qua vốn đã quen với sự tồn tại của nó, giờ không còn tôi thấy tay mình hơi trống trải. Sau đó tôi mở túi nhỏ đeo bên người, lấy thêm cây trâm của Nguyên phi rồi đưa cả hai vật đó cho anh chị cả.
“Những thứ này đều là vật của nhà họ Huỳnh, em bây giờ không thể giữ nữa. Em gửi lại anh chị, xem như duyên nợ của em và nhà chúng ta từ nay chấm dứt. Anh chị và Thiên Quý bảo trọng!”
Tôi cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn rơi. Chị cả ôm chầm lấy tôi nức nở. Lần chia ly này cũng là sinh ly tử biệt, nếu có gặp lại, e là chuyện của kiếp sau.
Anh cả dường như cũng không kìm lòng được, sóng mũi đỏ lên nói với tôi: “Xin lỗi em. Nhà họ Huỳnh xin lỗi em!”
Tôi lau nước mắt, đề nghị: “Em có thể gặp anh Cát lần cuối không?”
Anh cả hơi ngập ngừng trước yêu cầu của tôi. Đến lúc này chị cả không ngoan ngoãn chờ anh lên tiếng nữa mà nắm lấy tay tôi kéo đi: “Chị dẫn em đi gặp chú ba.”
Tôi nhớ lúc cãi nhau ở Châu Lạng, Cát đã cấm tôi bước chân vào phòng anh. Lúc đó tôi cũng tự hứa với bản thân mình sẽ vĩnh viễn không làm như thế. Nhưng giờ đây, tôi tự phản bội lại lời thề, bước vào nơi mà trước đây tôi chưa bao giờ đặt chân tới. Ngày đầu tiên tôi đến nhà họ Huỳnh, Cát cũng hôn mê do bị Mười đánh, Xuân Mai ở ngoài ngăn cản không cho tôi vào. Bây giờ tôi đến đây, Cát cũng hôn mê, nhưng Xuân Mai thì lặng lẽ theo tôi. Đúng là, chúng tôi bắt đầu như thế nào thì kết thúc như vậy, chẳng có nửa phần sai.
Cát nằm trên giường, hơi thở chẳng đều, đôi lúc chân mày còn chau lại. Có lẽ anh đang gặp ác mộng và ác mộng đó liên quan đến tôi. Cát đúng thật là ngốc, rõ ràng đêm qua anh cả đã nói sự thật cho anh biết rằng gia đình tôi mang tội vậy mà vẫn cố chấp dắt tôi bỏ trốn, còn kêu tôi không được rời xa anh. Bây giờ thì hay rồi, dù muốn dù không tôi cũng phải ra đi, đi đến một nơi thật xa mà anh vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được… Tôi cứ đứng im lặng nhìn Cát, thời gian ba năm bên nhau, cứ ngỡ rằng lâu, ai ngờ cũng chỉ như một cái chớp mắt. Ngày mai, khi anh tỉnh lại, Trần Chân không còn, chỉ mong anh đừng quá đau buồn.
Tôi tiến lại gần giường hơn, vuốt nhẹ vào má Cát: “Anh đừng đau lòng vì tôi. Sau này hãy cưới một người vợ mà anh thương yêu, thật lòng thật dạ đối xử với cô ấy. Tình cảm của anh kiếp này tôi xin nợ. Nếu kiếp sau chúng ta vẫn còn duyên trở thành vợ chồng, tôi sẽ toàn tâm toàn ý bên anh.”
Tôi không muốn ở lại lâu hơn, sợ chỉ càng đau lòng nên quay về phòng thu xếp quần áo. Không biết mấy hôm nữa quan binh sẽ tìm bắt tôi, giờ có đem theo nhiều thì cũng chẳng ích lợi gì. Xuân Mai vẫn chung thủy theo tôi, lặng im không tỏ thái độ gì. Tôi nhìn đồ đạc trong phòng, rồi nói với chị ấy: “Chị muốn chuộc thân đúng không? Tất cả tư trang tiền bạc tôi cho chị hết. Chẳng những chị có thể chuộc thân mà còn trở thành phú hộ một vùng.”
Xuân Mai trước lời của tôi, chẳng vui cũng chẳng buồn chỉ nhẹ nhàng nói: “Em tự lo được cho bản thân em. Mợ không cần bận lòng vì em đâu.”
Tôi gật đầu rồi tiến lại bàn trang điểm, lấy đôi hoa tai khi xưa Cát tặng, đưa cho Xuân Mai: “Sau khi tôi rời khỏi, chị giúp tôi trả lại chúng cho Huỳnh Cát.”
Xuân Mai đón lấy đôi hoa tai, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích: “Thật ra đôi hoa tai cậu tặng cô Tú Bình là một đôi khác. Còn đôi này là của mẹ cậu năm xưa cho cậu, bảo rằng khi nào tìm được cô gái mà cậu nghĩ rằng có thể bên cạnh cả đời thì tặng cho cô ấy.”
Tôi nhìn hoa tai, có chút ngạc nhiên… sau đó tâm can trống trải vô cùng. Người bên cạnh Cát cả cuộc đời, từ lúc nào anh nghĩ có thể là tôi? Tôi từ khi nào đã không còn là hình bóng của Tú Bình nữa. Trong tình cảm, nếu người ta có thể rõ ràng với nhau hơn, biết đâu kết quả sẽ không là những chuỗi ngày đau khổ nối tiếp đau khổ, bi thương nối tiếp bi thương. Nhưng… suy cho cùng, con tim vốn dĩ không có mắt, sao có thể nhìn thấy; không có miệng sao có thể bày tỏ; không có tai sao có thể lắng nghe. Con tim ngu ngốc chỉ biết làm theo cảm giác của nó, khiến chúng tôi day dứt trọn đời!
Tôi – chưa chắc hoàn toàn hiểu hết chính mình!
“Xuân Mai, tôi nhờ chị thêm một việc được không?”
“Mợ cứ phân phó, nhất định em sẽ hoàn thành.”
“Bây giờ tôi nào còn là mợ ba của chị nữa… nhưng thôi, niệm tình bao nhiêu năm chúng ta ở bên nhau, tôi hy vọng chị có thể chuyển những thứ này đến Nhược Lan giúp tôi. Tôi không muốn để chúng lại đây, nhưng nếu đem theo bên mình e là cũng không còn bảo quản được.”
Xuân Mai đón lấy đồ từ tôi, chẳng có gì ngoài một chiếc áo khoác của đàn ông và một chiếc bông tai ngọc bích cha tặng năm nào.
“Mợ ba… hay mợ tìm Phụng Càn vương giúp đỡ đi. Biết đâu ngài ấy có cách giúp mợ qua được nạn này.”
Tôi mỉm cười với Xuân Mai bằng một nụ cười tươi nhất có thể rồi lẳng lặng rời khỏi cửa nhà họ Huỳnh trong đêm tối. Thân ảnh cô đơn, chẳng còn một điểm tựa, chẳng biết nên đi về đâu. Tôi muốn quay ra Châu Lạng để gặp Nhược Lan lần cuối, nhưng chỉ e có mệnh hệ gì lại liên lụy đến bốn người nhà Nhược Lan. Tôi muốn vào Thăng Long tìm Tự Khải để hỏi rõ sự tình, nhưng có lẽ hiện giờ chính anh cũng đang bị giam cầm, không thể gặp người khác. Bàn chân tôi vô thức đưa tôi đến bến thuyền. Cảng về đêm tĩnh lặng cô liêu, tôi ngồi tại đó, nhìn về xa xăm chờ đợi mặt trời. Sương đọng trên tóc, gió lướt qua vai, sự lạnh lẽo ấy cũng không đáng sợ bằng lòng người một khi tuyệt tình. Tôi đến Hải Đông này ba năm bốn tháng, cuối cùng tôi cũng không khác nào những chiếc thuyền kia, cập bến nhanh chóng rồi lại vội vã rời đi. Tôi tự hỏi duyên nợ giữa tôi và nơi đây, thực chất là gì? Trả lời tôi chỉ có tiếng sóng biển rì rào. Tôi nhìn những cánh chim tự do bay lượn ngoài kia và thầm ước ao một cuộc đời như chúng. Loài chim biển ấy, tên gì nhỉ?
Tôi lên chiếc thuyền nhổ neo đầu tiên. Đằng sau vang lên giọng một đứa bé nam bình yên đến lạ.
“Hải Âu, nhìn xem anh tìm được gì cho em đây.”
Đúng rồi, loài chim biển ấy là hải âu. Loài chim của yên bình và tự do. Tôi… đã được tự do chăng?
Cha mẹ, con gái có thể quay về nhà rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT