Minh Phương về đến nhà, toàn thân đã mệt mỏi rã rời, cô vừa kịp nhấn nút gửi tin nhắn cho Hoàng Anh nhắc anh đi ngủ, mai cô sẽ đến đón sớm liền bị Hải Yến chạy đến bám lấy:

“Cậu về rồi à?”

“Ừ. Cậu sang lúc nào vậy?”

“Mình mới sang. Hôm qua mình về quê, mẹ cậu bảo mình qua sang xem cậu thế nào, còn gửi ít đồ lên cho cậu nữa.”

“Cảm ơn cậu nhé.” Minh Phương khẽ mỉm cười.

“Đồ mẹ cậu làm ngon thật đấy. Mẹ cậu đúng là mẹ kế duy nhất trên đời, có một không hai, chăm sóc hai anh em cậu như con ruột của mình vậy, đến tớ thỉnh thoảng về chơi còn được hưởng lây, mỗi lần về thật không muốn quay lại thành phố nữa.” Hải Yến vừa nói vừa cho miếng bánh mang từ quê lên vào miệng, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.

Minh Phương nghe Hải Yến nói, cô chỉ lặng lẽ cười mà không đáp lại.

“À này, mẹ cậu hỏi tớ, cậu có người yêu chưa, cô ấy hỏi cậu thì cậu ậm ừ tránh né cho qua. Cô còn nói muốn tìm cho cậu vài mối nữa đấy. Ha ha. Đúng là hàng sắp hết date có khác.” Hải Yến cười đắc ý.

“Cậu thôi đi, còn cậu nữa đấy, cứ ở đấy mà chọc ngoáy người khác.” Minh Phương nhướng mắt lườm Hải Yến.

“Tớ khác chứ, tớ có tình yêu lớn của đời mình rồi.” Ánh mắt Hải Yến sáng long lanh, nụ cười cũng trở nên rạng rỡ. Minh Phương đoán chắc lúc này Hải Yến đang nghĩ đến Hoàng Anh, cô bất giác lắc đầu, cô nàng lại bắt đầu mộng tưởng viển vông rồi. Dù sao thì Hoàng Anh cũng là nghệ sỹ, đối với những người bình thường như cô chỉ là hoa trong gương ánh trăng trong nước, tuyệt đối không nên có chút ý nghĩa xa vời làm gì.

“À, nói đến anh ấy mới nhớ. Sao hôm nay cậu về muộn vậy? Có phải đi cùng anh Hoàng Anh cả ngày không?”

Minh Phương dùng ánh mắt lờ đờ nhìn lướt qua Hải Yến một lượt biểu thị: Cậu bị ngốc à? Tớ không đi cùng Hoàng Anh cả ngày thì còn làm gì nữa?

“Tớ biết cậu mệt, mau uống nước cam đi, tớ vừa làm xong đấy.” Hải Yến vẫn mặc kệ thái độ lạnh nhạt của Minh Phương mà hồ hởi đưa ly nước cam trên tay cho Minh Phương. “Hôm nay anh ấy làm gì? Có gì thú vị không? Kể cho mình nghe đi, hi hi.” 

Minh Phương uống một ngụm nước cam ngọt mát sau đó mới từ từ ngồi xuống sô pha. Hải Yến là một fan cuồng điển hình thứ hai mà cô gặp trong ngày hôm nay. Cô nàng cực kỳ thích Hoàng Anh, dùng hai từ mê mệt cũng không ngoa quá.

Hải Yến là trưởng nhóm của một fanclub, ngày ngày tám chuyện cùng các fan khác của Hoàng Anh, chủ đề ngoài hai từ Hoàng Anh thì cũng chỉ có Hoàng Anh. Hễ anh có hoạt động gì bên ngoài đều đi theo, cô nàng còn đầu tư hẳn một chiếc máy ảnh xịn để chuyên chụp ảnh Hoàng Anh, học photoshop cũng vì để chỉnh sửa ảnh của Hoàng Anh, nên đâu đâu trong phòng cũng là ảnh của Hoàng Anh. Cũng may, Minh Phương không ở cùng Hải Yến, chứ cả ngày đi làm đã ở bên cạnh Hoàng Anh, tối về lại thấy ảnh của Hoàng Anh treo khắp nhà cùng với một người luôn miệng Hoàng Anh Hoàng Anh thì chắc cô sẽ phát điên lên mất.

“Hôm nay Hoàng Anh đi chụp ảnh cho tạp chí, sau đó chiều bọn mình đi xem phim, đi ăn đêm rồi về, chẳng có gì thú vị, như mọi ngày thôi, à anh ấy hôm nay bị đau dạ dày.” Minh Phương chầm chậm nói.

“Cái gì? Mấy người lại đi xem phim cùng nhau? Hu hu, vì sao không nói cho tớ biết, ít nhất tớ cũng có thể đến rạp đó âm thầm mà nhìn anh ấy.” Hải Yến trợn tròn mắt lên đầy đau khổ, sau đó dường như nghĩ đến câu tiếp theo lại hỏi: “Cậu vừa bảo bệnh đau dạ dày của anh ấy phát tác? Có đau lắm không? Thế nào rồi? Tớ đến thăm có được không?” Sau đó cô nàng suýt xoa đau xót một hồi.

“Cậu không phải lo, bên cạnh anh ấy còn có cả một đoàn đội đi theo, không chết được đâu, yên tâm.” Minh Phương an ủi Hải Yến nhưng giọng nói chẳng có chút gì là dịu dàng hay cảm thương.

“Cậu sao lại thế được nhỉ, cứ nói anh ấy như vậy.” Hải yến khẽ chau mày. “Có trợ lý nào như cậu, suốt ngày than thở, nói xấu nghệ sỹ của mình.”

“Anh ấy suốt ngày giày vò bọn tớ chứ nào có thương xót gì đâu. Ôi mệt quá đi mất thôi, tớ đi tắm cái đã.” Minh Phương ngáp dài rồi xách túi đi vào phòng ngủ.

Minh Phương tắm xong liền leo lên giường định ngủ nhưng Hải Yến bên cạnh vẫn không chịu để yên.

“Phương, lịch trình sắp tới của anh ấy như nào, đi những đâu?”

“Cái này mình không nói được, bí mật của công ty.” Minh Phương đáp, tay mở điện thoại ra đọc tin nhắn.

“A, tin nhắn của Hoàng Anh, chúc cậu ngủ ngon.” Hải Yến nhìn thấy tin nhắn của Hoàng Anh gửi cho Minh Phương liền hét ầm ĩ lên. “Tớ thật ghen tị với cậu, Phương à.”

“Cái này có gì đâu, hôm nào anh ấy chẳng chúc mọi người ngủ ngon, ai nhắn tin nhắc anh ấy công việc hay gì đó buổi tối, anh ấy đều nhắn lại như thế cả, cái này là phép lịch sự tối thiểu, hiểu không?” Minh Phương vừa đáp, tay vừa soạn tin: anh cũng ngủ ngon và gửi đi.

“Hay mai cậu bảo anh ấy cũng nhắn tin cho tớ như thế đi.”

Minh Phương nghe vậy, cô không thể không ngẩng lên mà nhìn Hải Yến, cô nàng trên trời rơi xuống này: “Cậu điên thật rồi. Mau đi ngủ đi, mai mình phải dậy sớm đi ra sân bay rồi.”

“Này, cậu với Hoàng Anh thân thiết như vậy, tình cảm cũng khá tốt, sao cậu không nghĩ đến việc…”

“Việc gì?” Minh Phương quay lại nhìn Hải Yến.

“Chẳng phải cậu cũng rất thích anh ấy sao?” Hải Yến nói.

“Trợ lý, quản lý phải yêu quý nghệ sỹ của mình là chuyện bình thường, tình cảm tớ dành cho anh ấy không giống như cậu nghĩ.” Minh Phượng nói rồi kéo chăn cao lên, không thèm để ý đến Hải Yến nữa.

“Thực ra thì nếu không phải vì lời hứa với…” Hải Yến định nói nhưng lại ngừng giữa chừng không nói tiếp mà tắt đèn ngủ rồi nằm xuống.

Minh Phương thấy xung quanh yên lặng hẳn cô mới khẽ mở mắt ra, trở mình quay lại đã thấy Hải Yến ngủ say.

Sáng sớm, Minh Phương xách vali đến nhà Hoàng Anh rồi cùng mọi người lên xe ra sân bay đi Huế. Hôm nay Hoàng Anh rất trầm lặng, cả đoạn đường đi không nói năng cũng không trêu mọi người khiến cô có chút không quen, anh chỉ hướng ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật đang dần trôi đi.

Đêm hôm qua về nhà muộn, lại bị Hải Yến càm ràm bên tai khiến cô không ngủ ngon, nên tâm trạng cô cũng không thoải mái lắm, cô ngả đầu vào người bên cạnh ngủ thiếp đi.

Không khí trong xe yên tĩnh, Đức Trung chỉ chăm chú nhìn vào tài liệu trên tay, Trần Lâm thì dán mắt vào điện thoại. Hoàng Anh quay sang nhìn Minh Phương dựa vào người Trần Lâm ngủ rất ngon lành. Mới lên xe được bao lâu mà cô đã ngủ không biết trời đất là gì, anh khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng lấy áo khoác của mình bên cạnh đắp lên người Minh Phương.

Minh Phương tỉnh dậy, cô nhăn nhó bóp vai đang mỏi nhừ của mình, khẽ nói: “Trần Lâm, vai của em cứng thật đấy.”

Trần Lâm nghe vậy, ấm ức nói: “Em còn chưa trách chị dựa vào em ngủ làm em tê hết cả tay mà chị đã chê vai em cứng à?”

“Đúng là mặt dày không biết ngại, lần sau em đừng cho cô ấy dựa ngủ nữa.” Hoàng Anh xen vào nói.

“Anh tập trung selfie đi, đừng có quản chuyện của chị em em.” Minh Phương hất hàm nhìn Hoàng Anh tay vẫn đang cầm điện thoại tạo dáng các kiểu.

“Sao? Em thấy bản thân mình không đẹp bằng anh, không tự tin chụp ảnh nên ghen tị à?” Hoàng Anh không chịu buông tha Minh Phương.

“Hứ, ai thèm ghen tị với nhà anh.”

“Ồ, vậy à, lại đây.” Hoàng Anh nói rồi kéo Minh Phương lại gần mình chụp ảnh.

Minh Phương bị Hoàng Anh kéo vào chụp ảnh chung, cô không cười mà bĩu môi nhìn vào camera.

“Ầy, em cười tươi lên xem nào, mặt lúc nào cũng dày ra thế, không xinh đâu. Nhìn anh đây này.”

Minh Phương nhìn khuôn mặt làm xấu của Hoàng Anh trong màn hình điện thoại lên bật cười thật tươi, cũng đúng lúc Hoàng Anh bấm chụp.

“Trần Lâm, lại đây chụp.” Minh Phương nói rồi kéo Trần Lâm lại gần mình.

“Đức Trung, nhìn lên đây nào.” Hoàng Anh lên tiếng.

Bốn người cùng chụp ảnh một hồi, kết quả là người này đẹp thì người kia xấu, kiểu người này cười thì mặt người kia ngơ ngác, trông rất hài hước chẳng có kiểu nào thực sự đẹp, rồi lại bắt đầu trách móc, người này cười người kia chụp ảnh xấu quá, tiếng cười nói ầm ĩ trong xe.

Khi Hoàng Anh đến địa điểm quay phim, trời vẫn còn khá sớm, nhân viên đoàn phim đang tất bật chuẩn bị đạo cụ, cảnh quay. Một người thanh niên nhìn thấy Hoàng Anh đến liền chạy ra niềm nở chào đón.

“Anh Hoàng Anh đến rồi à, anh vào trong kia hóa trang đi.” Anh ta nói rồi chỉ vào tòa nhà được đoàn phim thuê phía xa.

Bộ phim này là phim điện ảnh cổ trang nên thời gian hóa trang mất khá nhiều thời gian. Lúc Hoàng Anh hóa trang xong xuôi, cũng đến giờ quay phim nhưng nữ diễn viên chính vẫn chưa đến, phó đạo diễn đã gọi điện mấy lần, chỉ thấy trợ lý của cô nàng nhấc máy, nói sẽ đến trễ hai mươi phút, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

“Thật ngại quá, để mọi người phải đợi như thế này.” Đạo diễn từ bên ngoài bước vào nói.

“Không sao đâu, chắc là đường tắc, chúng ta đợi một chút cũng được.” Một chị diễn viên lên tiếng, giọng nói khá dịu dàng êm tai.

Hoàng Anh từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ tập trung vào ipad xem phim, thỉnh thoảng lại bàn luận với mấy người bên cạnh về tình tiết bộ phim. Đức Trung nhìn Hoàng Anh xem phim có vẻ không hài lòng lắm, sắp quay đến nơi rồi mà Hoàng Anh không chịu đọc kịch bản lại còn cùng mọi người xem phim.

“Đến rồi, đến rồi.” Một người từ bên ngoài chạy vào thông báo, một lát sau đã nghe tiếng nói từ phía xa vọng lại, tiếp đó là một đoàn người đi tới, đi đầu tiên là một cô gái mặc chiếc váy ngắn, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ và đeo một chiếc kính râm, trông rất quyến rũ. Cô ấy chính là Quỳnh Mai, nữ diễn viên nổi tiếng hiện nay, Quỳnh Mai là gà cưng của công ty giải trí Thịnh Hưng, cùng với Hoàng Anh nhưng cô nàng có người quen nâng đỡ nên rất được cưng chiều, vì vậy mà cũng rất hống hách.

“Thật xin lỗi mọi người, hôm nay tắc đường quá, làm chúng tôi đến trễ.” Trợ lý của Quỳnh Mai vừa đi vừa cúi đầu xin lỗi đạo diễn và mọi người ở đó, một tay cầm ô che cho Quỳnh Mai, một tay xách túi cho Quỳnh Mai. Thấy đạo diễn đều ở đó, Quỳnh Mai khẽ nở một nụ cười đúng chuẩn dịu dàng chào hỏi một cách khách sáo rồi đi thẳng đến chỗ hóa trang.

Từ lúc Quỳnh Mai vào phòng hóa trang, trợ lý phục trang, hóa trang, làm tóc, tất cả đều vây quanh Quỳnh Mai mỗi người làm một việc mong có thể nhanh chóng hóa trang xong để quay phim.

Tay Quỳnh Mai cầm điện thoại, lúc giơ lên chụp ảnh, lúc lại nghe điện thoại không yên, khiến nhân viên trang điểm không làm việc được nhưng lại không dám nói. Bàn tay cô bé không cẩn thận vẽ chệch một đường lông mày khi Quỳnh Mai đang cười. Cô nàng thấy vậy la toáng lên.

“Cô trang điểm kiểu gì vậy?”

“Em xin lỗi, tại lúc đó chị…” Cô bé run run nói.

“Không biết trang điểm còn đổ lỗi tại tôi à? Đi, thay người khác trang điểm lại cho tôi. Nhìn xem, tôi chưa gặp ai tay nghề kém như vậy.” Quỳnh Mai vẫn không ngừng lớn tiếng quát cô bé trang điểm cho mình.

“Chị Quỳnh Mai, cô bé này là nhân viên trang điểm giỏi nhất của đoàn phim rồi, nếu chị không ưng thì…” Một người lên tiếng.

“Dù sao thì tôi cũng không muốn cô ta trang điểm cho tôi, mau đổi người đi!” Quỳnh Mai khó chịu nói.

“Trần Lâm, hay em qua giúp đi, ở đây chỉ có em là chuyên viên trang điểm.” Minh Phương khẽ nói. Trần Lâm vốn là một chuyên viên trang điểm có tay nghề cao trước khi làm trợ lý cho Hoàng Anh, đáng lẽ cậu bé có thể nổi tiếng với khả năng của mình, nhưng không biết vì sao cậu lại từ bỏ, Minh Phương cảm thấy hơi phí hoài tài năng. Có thể vì cậu bé có điểm giống mình nên Minh Phương rất yêu quý cậu em này.

“Em chịu thôi.” Trần Lâm khẽ bĩu môi.

“Dù sao cũng là người của Thịnh Hưng, đều là người nhà cả, giúp được thì giúp, làm mất thời gian của mọi người không hay đâu.” Minh Phương nói, nhưng Trần Lâm nhất định không nghe. Cũng không thể trách được Trần Lâm, lúc cậu bé mới vào nghề, từng trang điểm cho Quỳnh Mai một lần nhưng bị cô nàng mắng cho một trận, không ghi thù thì đâu phải Trần Lâm.

“Để em trang điểm cho chị được không?” Minh Phương tiến lên phía trước, dù cô không phải chuyên viên trang điểm nhưng ở cùng Trần Lâm lâu, cô cũng học được không ít bí quyết của Trần Lâm. Nhân vật của Quỳnh Mai trong phim là nhân vật hiền lành, chỉ cần trang điểm sao cho tự nhiên một chút là được, đối với cô không khó. Trần Lâm định kéo Minh Phương lại nhưng không kịp nữa.

Quỳnh Mai nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Minh Phương một lượt, ánh mắt khinh khỉnh: “Vậy cô thử xem, đừng làm mất thời gian của tôi.”

Rõ ràng cô ta làm mất thời gian của mọi người vậy mà còn to tiếng nạt nộ người khác. Chỉ sợ lần này Minh Phương lại bị mắng vì quản chuyện bao đồng, biết như vậy cậu đã giúp Minh Phương rồi. Trần Lâm bực mình nhưng cũng đành im lặng mà không dám lên tiếng. Mấy người bên trong chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng không ai dám lên tiếng, mọi người ai cũng đã nghe danh Quỳnh Mai ghê gớm, chẳng ai muốn rước phiền vào thân.

Một lúc sau, Minh Phương đã trang điểm xong, Quỳnh Mai mới nhìn khuôn mặt mình trong gương, cô tỏ rõ sự ưng ý, giọng nói cũng có vẻ êm dịu: “Em tên là gì vậy?”

“Minh Phương.”

“Từ mai em giúp chị trang điểm đi.” Quỳnh Mai nói, ánh mắt vẫn không rời gương.

“Chị ấy không phải nhân viên trang điểm, là trợ lý riêng của anh Hoàng Anh.” Trần Lâm nói.

“Ồ.” Quỳnh Mai khẽ cười rồi nhìn sang Hoàng Anh. “Anh Hoàng Anh có thể cho em mượn cô ấy trang điểm trong bộ phim này không?”

Trần Lâm nghe giọng ngọt ngào của Quỳnh Mai, cậu chỉ cảm thấy khó chịu, đồ ăn trong dạ dày cứ như muốn lộn ngược mà chui ra ngoài.

Hoàng Anh vốn không muốn có bất cứ dây dưa gì với cô gái này, càng không muốn Minh Phương làm việc cho cô ấy, chỉ e người chịu thiệt lại là Minh Phương kia thôi, nhưng anh không tiện từ chối trước mặt mọi người, dù sao anh và Quỳnh Mai cũng cùng một công ty: “Anh cũng không thể để Minh Phương hưởng một phần tiền lương mà làm hai phần công việc, phải không? Em hỏi Minh Phương xem ý cô ấy thế nào.” Hoàng Anh nói.

Quỳnh Mai nghe vậy trong lòng không vui lắm, biết Hoàng Anh có ý từ chối, nhưng Quỳnh Mai cô từ trước tới nay muốn làm gì thì làm, muốn thứ gì thì không có chuyện không có được, vậy mà phải hỏi xin một trợ lý bé nhỏ làm việc cho mình ư?

“Minh Phương, em thấy sao?”

Minh Phương thấy ảnh mắt Quỳnh Mai dịu dàng nhìn mình khiến cô có chút lúng túng. Trong đầu cô thoáng chút hối hận khi nãy không nghe Trần Lâm.

“Em…” Minh Phương gượng cười không biết trả lời sao.

“Mọi người hóa trang xong rồi thì mau chóng ra ngoài chuẩn bị quay thôi.” Nhân viên đoàn phim từ ngoài đi vào, đúng lúc giải vây cho Minh Phương. Cô nhanh chóng cầm tập kịch bản của Hoàng Anh và kéo Hoàng Anh ra ngoài.

Quỳnh Mai và Hoàng Anh tuy cùng một công ty nhưng ít khi gặp nhau, cô biết Hoàng Anh là bạn của giám đốc nên được chú ý hơn những nghệ sỹ khác trong công ty. Đáng lẽ đây là cơ hội phát triển rất tốt, nhưng anh chàng lại không hề biết tận dụng nó vào việc phát triển sự nghiệp cho mình mà ngược lại, Hoàng Anh tận dụng vào mối quan hệ tốt ấy để sống thoái mái, thích làm gì thì làm, thích nhận phim gì thì nhận, không thích thì tuyệt đối không ai khuyên anh được, nên vào nghề nhiều năm mà vẫn chỉ nổi tiếng ở mức bình thường.

Trong mắt Quỳnh Mai, những người như vậy không có chí tiến thủ, cũng không cố gắng. Quỳnh Mai vốn không coi trọng người như vậy, thậm chí có chút oán ghét. Cô cố gắng bao nhiêu năm, lợi dụng tất cả các mối quan hệ của mình mới có thành tựu như bây giờ, cô hi sinh rất nhiều để được sự nghiệp và sự nổi tiếng như hiện tại, nhưng đồng thời cô cũng bị nhiều người ghét.

Còn Hoàng Anh, dù độ nổi tiếng không bằng cô nhưng lại rất được yêu thích, con đường sự nghiệp của anh có vẻ thuận lợi. Có hợp đồng tốt, giám đốc đều nghĩ đến Hoàng Anh đầu tiên, mấy trợ lý đi theo anh cũng đều là người có tài và kinh nghiệm. Nếu hôm nay không tận mắt chứng kiến, cô cũng không biết trợ lý của Hoàng Anh lại làm được việc như vậy, một mình Minh Phương quán xuyến mọi chuyện xung quanh Hoàng Anh, chẳng bù cho ba cô trợ lý vụng về của cô. Lúc đó Quỳnh Mai nghĩ, nếu kéo được Minh Phương về làm việc cho mình, nhất định cô sẽ thoải mái hơn nhiều.

“Cut!”

“Quỳnh Mai, cảm xúc của em không đủ, ánh mắt em phải thể hiện lên sự đau khổ tột cùng như thể sau lần chia tay này sẽ mãi mãi không gặp lại người mình yêu thương nữa. Ánh mắt em cứ trợn lên nhìn người ta như thế, khán giả sẽ nghĩ mình đang xem một cảnh kinh dị chứ không phải cảnh biệt ly.” Đạo diễn nói, khuôn mặt ông tỏ rõ sự bất mãn.

“Vâng, em biết rồi ạ.” Quỳnh Mai khẽ đáp nhưng trong lòng không giấu được sự khó chịu, cô đã diễn đi diễn lại cảnh này mấy lần rồi nhưng đạo diễn vẫn không ưng, thật không biết phải làm sao mới được.

“Nào, bắt đầu cảnh một, mọi người chuẩn bị, vào vị trí nào.”

“Cut!...”

“Cut!...”

“Làm lại lần nữa!”

“Cut!”

“Thôi, mọi người nghỉ ngơi hai mươi phút!”

Đạo diễn cầm loa hét lên, lúc này dường như ông bắt đầu hết kiên nhẫn. Mỗi cảnh quay có Quỳnh Mai đều phải quay đi quay lại ba bốn lượt mới xong, những cảnh khác thì không sao nhưng cứ đến cảnh tình cảm hay khóc Quỳnh Mai đều NG vài lần. Nhiều lúc ông cảm giác cô nàng này dường như trời sinh không có cảm xúc vậy.

Minh Phương nghe tiếng đạo diễn hô cut liền cầm ô, chai nước và khăn giấy chạy lại chỗ Hoàng Anh lau mồ hôi trên trán anh, một tay đưa cho anh bình nước ấm. Trần Lâm bên cạnh cầm hộp phấn chờ Minh Phương lau mồ hôi xong liền bổ trang giúp Hoàng Anh.

“Minh Phương, em mua cho anh ít nước lạnh đi, nóng quá!” Hoàng Anh nói.

“Không được, dù ở đây không lạnh lắm, nhưng bây giờ vẫn là mùa đông, uống nước lạnh dễ bị ho, hơn nữa anh còn phải giữ giọng để thu âm, chỉ được uống nước ấm thôi.” Minh Phương vừa nói, tay vừa nhẹ nhàng chấm mồ hôi trên trán anh. Mới quay một lúc mà người anh đã ra đầy mồ hôi trên mặt và cổ dù ngoài trời không nóng lắm.

“Được rồi, anh nói một câu mà sao em nói nhiều thế không biết.” Môi Hoàng Anh khẽ cong lên.

“Em cũng là vì muốn tốt cho anh.” Minh Phương mỉm cười, dùng bàn tay cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh dí mạnh một cái.

Hoàng Anh lui lại một bước đẩy tay cô ra: “Em bỏ cái trò này đi, làm như anh là trẻ con không bằng.” Anh nói, trên môi khẽ nở nụ cười hiền lành. Anh từng nhiều lần nhìn thấy Minh Phương khi chơi cùng trẻ con đều có thói quen như vậy, đôi khi xoa hai má, xoa đầu bọn trẻ. E rằng cô đã sớm coi anh thành trẻ con mà chăm sóc mất rồi.

Từ phim trường trở về, Trần Lâm, Minh Phương và Đức Trung bàn tán sôi nổi về việc tối nay sẽ đi ăn ở đâu. Ẩm thực miền Trung nổi tiếng ngon lại rẻ, không nhân cơ hội này đi ăn thỏa thích thì thật đáng tiếc. Trần Lâm say sưa tưởng tượng đến các món ăn, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi Hoàng Anh ăn chỗ này được không, chỗ kia thế nào. Nhưng đáp lại sự nhiệt tình của cậu nhóc là sự im lặng hờ hững của Hoàng Anh.

“Mọi người cứ đi ăn đi, tôi đi có việc một lát, xong thì về khách sạn nghỉ sớm đi, không cần phải đợi đâu.” Hoàng Anh nói rồi đi thẳng.

“Ủa, cả ngày hôm nay anh ấy sao thế nhỉ? Có phải ốm rồi không?”

Trần Lâm quay sang nhìn Đức Trung và Minh Phương. Trần Lâm làm việc cho Hoàng Anh gần hai năm, cậu tất nhiên không thể biết chuyện của sáu bảy năm trước rồi, trong ba người bọn họ, có lẽ chỉ Đức Trung là hiểu rõ nhất. Anh lên tiếng:

“Kệ cậu ấy đi, cậu ấy không ăn thì chúng ta chúng ta đi ăn vậy.” Anh nói rồi cùng Minh Phương đến một quán ăn đã bàn bạc trước đó.

Vì Hoàng Anh không có mặt nên chủ đề của Trần Lâm, Đức Trung và Minh Phương chính là Hoàng Anh, công việc đi theo nghệ sỹ không hề nhàn nhã, tính tình của Hoàng Anh lại thất thường, lúc vui lúc buồn nên bọn họ thường tụ tập khi Hoàng Anh không có mặt mà than thở, không hài lòng việc nọ việc kia của cậu. Nói xấu là vậy nhưng thực ra trong lòng mọi người ai cũng quý Hoàng Anh cả, ai cũng coi cậu như người nhà, so với một số nghệ sỹ khác, cậu vẫn còn tốt chán, chí ít thì không mắc bệnh ngôi sao, cũng chưa bao giờ lớn tiếng quát mắng ai, chỉ là đôi khi anh không nghiêm túc, thỉnh thoảng đầu têu nghịch ngợm, trêu trọc mọi người mà thôi.

Ba người ăn uống no, chuẩn bị về, Minh Phương mới gọi ít đồ mang về cho Hoàng Anh, anh đi lang thang một mình như vậy chắc cũng không chịu ăn uống gì.

Minh Phương về đến khách sạn, cô đi tắm rồi lên giường xem phim một lúc lâu, cô vừa xem phim vừa ngủ gật nên cũng không biết tình tiết phim đến đâu. Lúc cô định tắt phim đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài mới giật mình mở mắt ra.

Minh Phương mở cửa ra thấy Trần Lâm đứng bên ngoài: “Muộn rồi không ngủ đi thế?”

“Chị ơi, anh Hoàng Anh vẫn chưa về, gọi điện cũng không nghe máy. Anh Trung bảo chị em mình chia nhau đi tìm, anh ấy đi trước rồi.” Trần Lâm lo lắng nói.

“Tên này lại giở trò gì nữa, hơn mười hai giờ rồi mà không chịu về đi, mai phải quay sớm.” Minh Phương nói rồi đi vào trong phòng. “Đợi chị thay đồ nhé.”

Minh Phương đi loanh quanh khắp nơi vẫn không thấy Hoàng Anh, gọi điện thoại cũng không nghe máy, cô bực mình tắt máy đi, miệng lẩm bẩm: “Muộn thế này, đi đâu không biết.” Lát sau, dường như chợt nhớ ra chuyện gì, cô liền đi vào mấy con ngõ nhỏ, loanh quanh một vòng ra bờ sông.

Hoàng Anh đang ngồi ở bờ sông, dáng vẻ cô độc, xung quanh có mấy vỏ lon bia vứt lung tung. Minh Phương thoáng ngây người trong phút chốc, sau đó liền trấn tĩnh lại mà tiến gần về phía anh. Minh Phương ngồi xuống bên cạnh Hoàng Anh, tay bật một lon bia ra uống một ngụm. Cô yên lặng không nói, chỉ nhìn theo hướng anh nhìn.

Hoàng Anh thấy Minh Phương ngồi bên cạnh mình, trên trán cô còn lấm tấm mồ hôi, đoán chừng cô đã đi tìm anh một lúc lâu rồi. Tìm thấy anh nhưng lại không mở miệng trách mắng anh như thường ngày mà yên lặng ngồi bên anh uống bia. Anh cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cứ như vậy mặc kệ cô.

“Đây là nơi anh quen chị ấy à?” Minh Phương rốt cuộc cũng không im lặng được nữa. 

Hoàng Anh khẽ gật đầu. “Sao em biết?” Anh hỏi.

“Em đoán vậy.” Minh Phương mỉm cười nhìn anh.

Hoàng Anh không nói gì thêm nữa mà quay mặt đi nhìn hướng khác.

Anh quen cô ấy cũng chính tại khu phố nhuốm đầy màu sắc của thời gian này, lúc đó anh còn rất trẻ, còn chưa bước chân vào giới giải trí, chỉ là một cậu thanh niên nghịch ngợm không hiểu chuyện hay trêu trọc người khác. Còn cô ấy, cô như thiên sứ xuất hiện cuộc đời anh. Cô có nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong như nước hồ thu, phảng phất nét u sầu.

“Khi anh trở thành ca sĩ nổi tiếng, anh vì mải mê với cuộc sống mới, với ánh hòa quang của showbiz mà quên mất cô ấy, không quan tâm đến cô ấy, khiến cô ấy buồn.” Hoàng Anh chầm chậm nói, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, tâm trí như chìm vào một thế giới xa cũ.

“Anh cứ nghĩ khi mình có sự nghiệp ổn định rồi, sẽ bù đắp cho cô ấy, mang đến cho cô ấy cuộc sống tốt hơn. Nhưng cái ngày đó mãi mãi không đến. Rồi cô ấy bỏ đi.”

Minh Phương nhìn bàn tay Hoàng Anh nắm chặt, ánh mắt đau khổ, cô vòng tay ra sau định vỗ nhẹ lên vai anh, bàn tay cô ngưng lại giữa chừng rồi buông xuống.

“Chị ấy sẽ không trách anh đâu.”

“Nhưng cô ấy cuối cùng vẫn không chịu quay về.” Hoàng Anh khẽ nhếch mép cười.

Giọt nước mắt trên khóe mi Minh Phương khẽ rơi xuống, cô muốn nói gì đó an ủi anh nhưng chẳng biết nói thế nào. Hôm nay không phải anh đã say thì có lẽ chẳng bao giờ cô được nghe chính anh kể lại. Cô ấy đã đi hơn sáu năm rồi nhưng Hoàng Anh vẫn một lòng đợi chờ, tình cảm ấy thật khiến người khác ngưỡng mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play