Bốn người dùng xong bữa, Hoàng Thế Trung liền nghĩ ra một trò chơi, trò chơi cũng rất đơn giản chính là lời thật lòng hay đại mạo hiểm mà ai cũng đều biết quy luật hết cả. Hàn Kỳ lấy một chai bia đã uống hết đặt ở trên bàn rồi nói:

"Mọi người nhất định phải tôn trọng luật chơi, chịu chơi thì phải chịu phạt có biết hay chưa"

Đồ Du Du vốn không muốn chơi, cậu đối với mấy thể loại như thế này vốn không giỏi cho lắm thế cho nên lúc này liền do dự:

"Tôi không giỏi chơi cái này, hay là ba người các cậu chơi đi"

Hoàng Thế Trung xua tay:

"Cái này không phụ thuộc vào kỹ năng có chơi giỏi hay không mà là do thầy gan lớn hay không thôi"

Đồ Du Du vốn định nói gan mình rất nhỏ không thích hợp chơi trò này, nhưng mà Tô Thành ngồi ở bên cạnh cậu đã nói:

"Chơi đi, chúng ta ba người chơi lại chỉ có một mình em không chơi sao mà được"

Hàn Kỳ trực tiếp xoay chai bia thủy tinh kia trên bàn:

"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi"

Chai thủy tinh màu xanh lá cây quen thuộc rất nhanh xoay tròn nhiều vòng trên mặt bàn, Đồ Du Du im lặng quan sát chai thủy tinh đó trong lòng cũng cảm thấy có chút căng thẳng, chỉ sợ là chai thủy tinh kia dừng ngay ở phía trước cậu, may mắn là miệng chai không chỉ về phía cậu mà là người bên cạnh cậu Tô Thành, còn chiều kia của chai chỉ tới chỗ Hàn Kỳ cho nên Hàn Kỳ được quyền hỏi:

"Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"

Tô Thành nhếch rất tự nhiên mà đáp:

"Tôi thích hoạt động một chút cho nên chọn đại mạo hiểm đi"

Hàn Kỳ im lặng giống như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau cậu mới lên tiếng nói thế này:

"Tôi cũng không biết nên để cậu làm cái gì nữa, như vậy chuyển cho Du Du để cậu giúp tôi nghĩ đi"

Đồ Du Du nghe thấy có người đột nhiên nhắc đến mình thì bất ngờ hả một tiếng:

"Tôi hả?"

Tô Thành ngược lại chính là vô cùng vui vẻ quay sang nhìn Đồ Du Du đợi chờ:

"Em có phải không nỡ phạt anh hay không, như vậy anh đổi chọn nói thật cũng được"

Đồ Du Du trừng mắt cảnh cáo Tô Thành, tuy rằng hai người ở đây đã biết mối quan hệ giữa cậu và hắn rồi nhưng mà hắn cũng không nên biểu hiện thái quá ra như vậy, hắn không cần mặt mũi nhưng cậu cần có được hay không:

"Tôi phạt cậu lớn tiếng nói ba lần Tô Thành là một tên không biết vô liêm sỉ"

Hình phạt này có chút trẻ con, Đồ Du Du khi nói ra cũng cảm thấy chính là như vậy, nhưng mà cậu đối với phương diện này không tài giỏi cho lắm nên không thể tìm ra được hình phạt nào tốt hơn. Tô Thành chính là người không biết vô liêm sỉ, hắn không biết vô liêm sĩ cho nên chuyện này hắn làm vô cùng dễ dàng:

"Tô Thành là một tên không biết vô liêm sỉ, Tô Thành là một tên không biết vô liêm sỉ, Tô Thành là một tên không biết vô liêm sỉ mà yêu em"

Lời vừa nói xong liền khiến cho Đồ Du Du giật mình hoảng hốt, nghe thấy tiếng cười lớn của hai người đối diện liền hận không thể một táng táng bất tỉnh Tô Thành:

"Tôi không bảo cậu nói như vậy, cậu như thế là vi phạm quy tắc trò chơi"

Tô Thành nhìn chằm chằm gương mặt đỏ như muốn nhỏ máu của ai kia liền hận không được muốn đè người ta xuống ăn sạch xương:

"Có hả?"

Hoàng Thế Trung nhảy vào góp vui:

"Trên nguyên tắc thì cũng có thể chấp nhận được, Tô Thành cậu ta cũng nói đủ ba lần mà thầy yêu cầu rồi"

Đồ Du Du biết Hoàng Thế Trung đứng về phía Tô Thành nên liền mím môi im lặng không thèm nói nữa, Tô Thành vươn tay xoay chai bia kia, rất nhanh chai bia đó liền dừng lại ở đối diện Hoàng Thế Trung, mà người hỏi lúc này lại là Đồ Du Du. Đồ Du Du âm thầm vui sướng trong lòng, cậu nhất định sẽ phạt Hoàng Thế Trung viết chữ bằng mông, bởi vì quá mức hấp tấp muốn trả thù cho nên không cần đợi Hoàng Thế Trung lựa chọn nói lời thật hay đại mạo hiểm nữa thì cậu đã buột miệng nói ra thế này:

"Phạt cậu viết tên mình bằng mông"

Hoàng Thế Trung ồ một tiếng:

"Thầy ơi nhưng mà em chọn nói thật"

Đồ Du Du nghe vậy liền thất vọng, cậu cũng chẳng có câu gì muốn hỏi Hoàng Thế Trung cả, suy nghĩ rất lâu Đồ Du Du mới hỏi một câu thế này:

"Cậu nói trong đây ai đẹp nhất"

Bởi vì buổi sáng Tô Thành có nói muốn xem xem Hàn Kỳ bộ dáng thế nào, hơn nữa hắn dường như cũng có ý muốn so sánh cậu và Hàn Kỳ, cho nên Đồ Du Du mới thuận miệng mà hỏi như vậy, tuy rằng miệng thì coi như là thuận nhưng trong lòng chính là có một chút muốn hỏi xem. Hoàng Thế Trung không cần phải suy nghĩ nhiều đã có thể trả lời ngay cho Đồ Du Du vấn đề này:

"Đương nhiên chính là Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ là đẹp nhất"

Hàn Kỳ liếc nhìn Hoàng Thế Trung:

"Cậu đừng có làm ra cái bộ dáng như vậy có được hay không"

Tô Thành quay sang chăm chú nhìn Đồ Du Du khẽ quan sát biểu cảm trên gương mặt của cậu, hắn biết Đồ Du Du không phải là người thích so đo nhưng cậu lại là người rất coi trọng tiểu tiết, có lẽ là lời nói lúc vừa mới rồi hắn nói khiến cho ai kia vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Tô Thành giả bộ không biết chuyện mà Đồ Du Du nghĩ, hắn lên tiếng nói một câu thế này:

"Du Du là đáng yêu nhất"

Câu hỏi này của Đồ Du Du vốn không phải là một câu hỏi làm khó gì cả, cho nên cả Hàn Kỳ và Hoàng Thế Trung đều không quan tâm quá nhiều. Đồ Du Du khi nghe Tô Thành nói ra câu nói kia liền im lặng, cậu im lặng không phải là do cậu không nghe thấy hắn nói mà cậu im lặng chính là không biết phải trả lời ra sao, nhưng dù sao trong lòng cũng có cảm giác vui vẻ đến lạ thường.

Vòng xoay dừng lại ở đối diện Hàn Kỳ, Hàn Kỳ chọn nói lời thật lòng cho nên Tô Thành là người hỏi. Tô Thành cũng không biết nên hỏi cái gì bởi vì hắn căn bản không có quan tâm đến người này cho nên không có gì muốn biết về cậu ta. Hoàng Thế Trung thấy Tô Thành đến nửa ngày cũng không tìm ra được câu hỏi liền lên tiếng:

"Cậu giúp tôi hỏi Kỳ Kỳ có thích tôi hay không đi"

Tô Thành rất hào phóng mà gật đầu:

"Như vậy anh trả lời câu hỏi của Thế Trung đi"

Hàn Kỳ vẫn giữ thái độ thật bình tĩnh, nếu như là Đồ Du Du bị hỏi câu hỏi này, cậu cho dù có thích Tô Thành hay là không thích thì mặt của cậu nhất định cũng sẽ đỏ lên, đến khi ấy sẽ lúng túng không thôi, nhưng mà Hàn Kỳ thì lại khác hầu như là sẽ không ai nhìn thấy được cậu ta đỏ mặt:

"Đương nhiên có một chút thích, nếu không tại sao tôi lại đồng ý quen với cậu chứ"

Vòng xoay tiếp tục xoay, lần này chai rượu dừng lại ở chỗ của Đồ Du Du, Đồ Du Du chọn nói lời thật lòng. Hoàng Thế Trung vốn là người rất mưu mô, cho nên đối với vấn đề làm khó người khác thì cậu ta đương nhiên là có rất nhiều trò:

"Là thầy giáo sao, vậy thì em hỏi thầy lần ở quán bar đó lúc Tô Thành đưa thầy về hai người đã làm hay chưa?"

Đồ Du Du nghe thấy câu hỏi kia của Hoàng Thế Trung liền giật mình lúng túng, gương mặt nhỏ nhắn lúc này liền đỏ ửng cả lên, bị một học sinh hỏi cái vấn đề này thì cậu là thầy giáo làm sao có thể trả lời được đây:

"Tôi... tôi muốn chọn lại, tôi chọn mạo hiểm"

Đối với bộ dạng lúng túng kia của Đồ Du Du không cần cậu phải trả lời thì Hoàng Thế Trung cũng đã đoán ra rồi, Hoàng Thế Trung đứng dậy đi vào trong bếp lấy ra chai rượu còn thừa cùng một cái ly:

"Cũng được, em cũng không làm khó thầy, thầy uống hết ly rượu này là được rồi"

Đồ Du Du nhìn Hoàng Thế Trung rót rượu sắp tràn ly rồi liền nhíu mày, cậu khẳng định là không có khả năng uống hết được ly rượu kia, có uống thì cũng nhất định sẽ say, vừa mới rồi đã uống gần nửa ly rồi, có thể đoán ra được rượu không hề nhẹ chút nào:

"Cái này... cái này cậu có thể đổi cái khác được hay không, tửu lượng của tôi không được tốt cho lắm"

Hoàng Thế Trung cười cười:

"Vậy thầy trả lời câu hỏi lúc trước của em là được rồi"

Đồ Du Du sẽ không trả lời, cậu làm sao có thể thừa nhận được cơ chứ, nghĩ nghĩ một hồi liền quyết định nói dối:

"Cũng được, tôi trả lời câu hỏi trước của cậu... chúng tôi không xảy ra loại chuyện đó, cậu đừng nghĩ lung tung"

Hoàng Thế Trung bật cười ha ha quay sang hỏi Tô Thành:

"Thật hả?"

Tô Thành nhún vai:

"Em ấy vui là được"

Lời này đại biểu cho việc Đồ Du Du đang nói dối, Hoàng Thế Trung cầm lấy ly rượu đưa đến trước mặt Đồ Du Du:

"Thầy phạm luật rồi, phạt thầy uống hai ly"

Đồ Du Du né tránh:

"Tôi thật sự không thể uống được"

Hoàng Thế Trung vẫn cứ ép:

"Chỗ này là nhà của thầy, còn sợ xảy ra chuyện gì nữa hay sao"

Hàn Kỳ thấy Đồ Du Du không chịu uống liền cũng nhảy vào góp vui:

"Du Du, cậu có chơi thì phải có chịu chứ, mau uống đi, uống được bao nhiêu thì uống, phần còn lại nói Tô Thành giúp cậu"

Đồ Du Du bị người ta dồn vào đường cùng đành phải uống, thứ rượu đắng chát cay nồng kia đi vào trong cuống họng liền cảm thấy nóng rát không thôi, Đồ Du Du khó khăn lắm mới có thể uống hết ly rượu đầy như sắp tràn ra ngoài kia, còn chưa kịp ổn định hơi thở thì Hoàng Thế Trung đã nhét thêm một ly nữa vào trong tay cậu rồi:

"Tôi... tôi không uống được nữa đâu"

Đồ Du Du đầu óc có điểm quay cuồng, thần trí vẫn ý thức được bản thân mình hiện tại đã ngà ngà say, trước sự bức ép của Hoàng Thế Trung Đồ Du Du đành phải quay sang nhờ Tô Thành giúp đỡ:

"Cậu giúp tôi được chứ?"

Tô Thành chậm rãi tiếp nhận ly rượu kia đưa lên miệng uống cạn, tửu lượng của Tô Thành rất tốt, ở độ tuổi này đã tốt như vậy rồi thì qua vài năm nữa khẳng định sẽ trở thành bất khả chiến bại, ngàn chén không say:

"Được rồi, đừng ép buộc em ấy nữa"

Ngồi chơi một lúc thì nhóm người Hàn Kỳ cùng Hoàng Thế Trung cũng trở về nhà, Đồ Du Du ngà ngà say nhưng vẫn ý thức được trong nhà còn có sự xuất hiện của Tô Thành:

"Cậu cũng về đi"

Đồ Du Du lúc say rượu gương mặt sẽ ửng hồng, đôi môi mọng nước mấp máy đáng yêu, Tô Thành cảm thấy cừu nâu ngốc nhà hắn đối với bất cứ ai khác đều đẹp hơn hẳn, chính là vẻ đẹp đơn thuần đặc biệt không có ai có thể so sánh. Tô Thành nhịn không được đưa tay điểm nhẹ vào chóp mũi của Đồ Du Du một cái rồi trêu chọc cậu:

"Anh ở đây, ban đêm em muốn giải quyết cái gì anh còn có thể giúp đỡ"

Đồ Du Du từ chối:

"Cậu trở về nhà đi"

Tô Thành cười hì hì:

"Em say như vậy rồi, bây giờ nên đi ngủ đi, buổi chiều ngày mai có tiết dạy phải không?"

Đồ Du Du im lặng một chút, không rõ là đầu óc của cậu hiện tại đã quay cuồng mệt mỏi, hay là cậu lười khuyên nhủ Tô Thành mà lúc này quả thật mặc kệ hắn cứ như vậy đứng dậy đi vào trong phòng ngủ. Tô Thành giúp Đồ Du Du mở quạt điện, sau đó lại giúp cậu tắt đèn, cuối cùng liền leo lên giường nằm ở bên cạnh cậu. Không gian rơi vào trầm mặc tĩnh mịch, chẳng biết sau bao lâu Đồ Du Du mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi thế này:

"Tô Thành, hôm nay Hoàng Thế Trung hỏi tôi vấn đề kia... cậu ta có phải đã biết tôi và cậu làm ra sự tình kia rồi đúng không?"

Tô Thành cảm thấy vấn đề này cũng không có gì quan trọng cả, biết cũng được mà không biết cũng không sao:

"Nhìn sắc mặt của em như vậy, không cần em phải nói thì cậu ta cũng đoán ra được rồi"

Đồ Du Du khẽ thở dài:

"Tôi vốn là người không giỏi khống chế cảm xúc, đối với vấn đề nào đó khúc mắc liền sẽ lúng túng... nếu như sau này chuyện của chúng ta bị người khác phát hiện ra, tôi cũng không biết là mình sẽ nên giải quyết thế nào nữa"

Tô Thành đột nhiên đưa bàn tay mình nắm lấy bàn tay của Đồ Du Du, không biết là do bàn tay của hắn rất lớn hay là do bàn tay của Đồ Du Du quá nhỏ mà lúc này bàn tay cậu liền không thể nào cử động hay thoát ra khỏi hắn được:

"Đến lúc đó em không cần giải quyết, anh sẽ giải quyết"

Đồ Du Du cười khổ, trong đầu cậu luôn nghĩ Tô Thành rất ngông cuồng, mà một người ngông cuồng thì rất tùy ý, làm cái gì cũng không suy nghĩ trước sau, hắn mà giải quyết chỉ sợ là sẽ hỏng chuyện:

"Cậu như thế nào mà giải quyết đây, tôi thích một người có lời nói khiến cho người ta nể phục chứ không thích một người dùng nắm đấm để nói chuyện đâu"

Đúng là Tô Thành trước nay chính là người thích dùng nắm đấm để nói chuyện, nhưng một khoảng thời gian rất lâu sau đó cũng vì có câu nói này của Đồ Du Du mà Tô Thành trở thành một người không cần lên tiếng nói chuyện, chỉ cần một ánh mắt của hắn thôi liền phải làm cho người ta e sợ suy nghĩ, dĩ nhiên thì người chỉ cần liếc nhìn liền làm cho đối phương chột dạ như vậy thì một lời nói của hắn nói ra có biết bao trọng lượng, có điều chuyện này vẫn là để đến đó thì nói sau đi.

Tô Thành xoay người khẽ ôm Đồ Du Du vào trong lòng, thân thể của Đồ Du Du mềm mại nhỏ nhắn, cả người lại có một mùi rượu nho thoang thoảng khiến cho người ta không uống mà say. Tô Thành vốn tưởng rằng Đồ Du Du sẽ đẩy mình ra nhưng không ngờ cậu lại để yên cho hắn ôm như thế:

"Tôi biết cậu là đại thiếu gia, tương lai sau này sẽ không phải lo nghĩ quá nhiều, nhưng mà tôi thật sự muốn cậu hãy lo nghĩ cho tương lai của mình đi. Tôi biết là mấy cái môn học gì đó ở trường lớp đối với cậu sẽ cảm thấy thừa thãi, thậm chí sau này những thứ đó cũng không giúp ích được gì cho cuộc sống của cậu, nhưng mà tôi thật sự mong cậu hãy chú tâm vào việc học hành một chút có được không, cậu đã nghĩ muốn học đại học nào hay chưa?"

Tô Thành chưa có dự định gì cả, ngay cả việc học đại học cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng mà hắn không có ý định sẽ tiếp quản sự nghiệp Tô gia, hắn vốn không có đầu óc kinh doanh cho lắm, hoặc nói đúng hơn là hắn không có hứng thú đối với việc này. Ông ngoại hắn có nói muốn hắn sau khi tốt nghiệp cao trung liền vào quân đội, hắn nghĩ bản thân mình giỏi nhất là đánh đấm gì đó, sức khỏe cũng rất tốt cho nên nghĩ rằng vào quân đội cũng không phải là không tốt, nhưng mà Đồ Du Du lúc này lại nhẹ nhàng nói tiếp một câu:

"Cậu là đại thiếu gia như vậy hẳn là sẽ không phải làm lao động tay chân, nhưng mà tôi vẫn cứ muốn nói lao động tay chân thì sẽ rất mệt, lao động trí óc tuy mệt nhưng xem ra vẫn tốt hơn, ngày nào cũng có thể mặc một bộ vest chỉnh chu đi đến công ty làm việc, tầng lớp trí thức trong xã hội trước nay vẫn được kính nể hơn"

Tô Thành nghiêm túc hỏi Đồ Du Du:

"Vậy nếu như anh sau này trở thành tinh anh trong giới tri thức rồi thì có thể yêu em không?"

Đồ Du Du buồn cười:

"Đợi đến lúc đó cậu nhất định sẽ có người khác, nếu như trở thành một tinh anh rồi thì xung quanh cậu sẽ có rất nhiều người, cậu có thể từ từ lựa chọn người tốt nhất với mình, cậu sẽ có rất nhiều lựa chọn"

Tô Thành khẽ đưa đầu ngón tay luồn vào trong mái tóc ngắn của Đồ Du Du:

"Nhưng mà em có ở trong số đó hay không?"

Đồ Du Du im lặng không nói, Tô Thành khẽ cúi đầu hôn vào mái tóc cậu:

"Nếu như có thì anh sẽ không để ý đến ai khác cả, những người kia đều gạt hết sang một bên chỉ để lại một mình em"

Đồ Du Du không rõ tình cảm của mình dành cho Tô Thành là gì, nhưng nếu như đến thời điểm hắn trở thành một tinh anh mà hai người các cậu vẫn đang giữ mối quan hệ thế này thì cậu khẳng định rằng mình và hắn lúc đó đã thật sự trở thành một cặp:

"Nếu như cậu thật sự trở thành một tinh anh rồi... đến lúc đó cậu còn để ý đến tôi thì tôi nhất định sẽ đồng ý"

Lời này của Đồ Du Du giống như một lời hứa hẹn, một lời động viên không ngừng thôi thúc Tô Thành, khiến cho hắn đối với việc muốn cậu là của hắn càng thêm cố gắng hết mình. Nếu như Đồ Du Du thích tinh anh trong giới tri thức vậy thì Tô Thành hắn sẽ quyết định không lựa chọn vào quân đội nữa, dù sao vào quân đội cũng chỉ là vì không biết sẽ làm gì tiếp theo mà thôi, hiện tại hắn có việc phải làm vào tương lai rồi cho nên sẽ không đáp ứng lời đề nghị kia của Bạch Trấn Quân nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play