Dương Thiên Lôi lạnh giọng nói. Ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phi Long cũng có chút thay đổi.
Thi đấu đối với hắn cũng chỉ giống như thể dục thể thao mà thôi. Hắn ngây thơ chưa từng nghĩ tới sẽ đánh chết đối phương. Vốn theo lời Trương Tử Hàm nói, không cẩn thận sẽ nguy hiểm tính mạng, Dương Thiên Lôi vẫn không cho là đúng. Thế nhưng, trải qua một kích trí mạng của Hoàng Phi Long vừa rồi, đã khiến hắn thay đổi suy nghĩ, đồng thời cũng triệt để chọc giận hắn.
Một kiếm kia của Hoàng Phi Long nếu như chém trúng mà nói, cho dù là chém về phía thân thể của mình đều có thể khiến mình trọng thương, giành được thắng lợi. Thế nhưng hắn lại chém về phía cổ mình!
Sát chiêu một kích tất sát!
Dương Thiên Lôi hít sâu một hơi, khẽ lùi lại phía sau, lần thứ hai tấn công về phía Hoàng Phi Long. Bất quá lần này tốc độ của hắn không nhanh bằng lần đầu tiên. Khi tới gần Hoàng Phi Long, Dương Thiên Lôi phát ra hư chiêu, đồng thời thân hình rất nhanh chớp động, triển khai công kích điên cuồng.
“Bùng! Bùng! Bùng!”
Tiếng kim thiết chạm nhau vang lên không ngứt bên tai. Dương Thiên Lôi thoăn thoắt di chuyển, bộ pháp biến hóa thần tốc, khi thì đẩy kiếm đâm thẳng, khi lại vung kiếm quét ngang.
Chỉ là, vô luận Dương Thiên Lôi tấn công thế nào, Hoàng Phi Long đều có thể cử trọng nhược khinh mà đánh văng công kích của hắn, căn bản không thể đụng chạm đến một chéo áo trên người Hoàng Phi Long.
Dương Thiên Lôi có loại cảm giác bị đè nén. Công pháp phòng ngực Hệ thổ của Hoàng Phi Long giống như là một cái mai rùa, phòng ngự kín đáo không một kẽ hở. Nếu như là người khác chỉ sợ đã sớm kiến trì không được. Dù sao so sánh hai người mà nói, Dương Thiên Lôi tiêu hao thể lực hơn Hoàng Phi Long rất nhiều. Nhưng Dương Thiên Lôi lại khác. Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, công kích của hắn không những không hề yếu bớt, ngược lại, càng ngày càng có xu thế mạnh hơn. Thương Viêm Kiếm của hắn giống như vô số ngọn lửa đỏ rực, lần lượt tấn công về phía Hoàng Phi Long. Mỗi lần công kích đều khiến Hoàng Phi Long chịu thêm nhiều áp lực. Dần dần, Hoàng Phi Long cũng không tìm được bất luận cơ hội phản kích nào, hoàn toàn bị đấu pháp mạnh mẽ của Dương Thiên Lôi áp chế, chỉ có thể toàn lực phòng thủ.
Thế nhưng, Hoàng Phi Long cũng không có bất luận kinh hoảng gì, vẻ mặt vẫn âm trầm như nước, lãnh tĩnh dị thường. Phòng thủ, chính là lợi thế mạnh nhất của hắn. Chỉ cần lực công kích của Dương Thiên Lôi không thể vượt qua cực hạn phòng ngự của hắn, hắn có đủ lòng tin, nhất định sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
Tinh thần lực của hắn vận chuyển càng lúc càng thuần thục, phối hợp với bộ pháp tinh diệu, dùng thế bốn lạng bạt ngàn cân, lần lượt dễ dàng ngăn trở mọi công kích của Dương Thiên Lôi.
Thuộc tính siêu cường của Thổ Long thuẫn này thực sự khiến Hoàng Phi Long như hổ mọc thêm cánh.
- Tựa hồ lão đại công phá không được phòng thủ của Hoàng Phi Long. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không ổn…
Phong Mã Ngưu chăm chú nhìn công kích điên cuồng của Dương Thiên Lôi, trong lòng có chút lo lắng nói với Trương Tử Hàm đứng bên cạnh. Chỉ là khi thấy biểu tình của Trương Tử Hàm, hắn vô cùng kinh ngạc. Trương Tử Hàm vừa rồi còn đang khẩn trương, vẻ mặt lúc này không ngờ lại cực kỳ bình tĩnh.
- Ngươi vẫn chưa hiểu Tiểu Lôi!
Trương Tử Hàm vẫn nhìn Dương Thiên Lôi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, sau đó im lặng không nói thêm gì nữa.
Sự chịu đựng, bền bỉ? Người khác không biết, nhưng Trương Tử Hàm đối với thể chất biến thái và tốc độ khôi phục kinh người có một không hai của Dương Thiên Lôi lại phi thường rõ ràng, Ai có thể liên tục tu luyện điên cuống mấy canh giờ không nghỉ? Ai có thể sau khi trúng một kích cuồng bạo của Vũ Đại Lãng mà tới khi ăn cơm công phu lại khôi phục như lúc ban đầu? Ai có thể trong khi rèn luyện màng da đối đãi với cơ thể mình so với người khác còn tàn độc hơn? Không có!
Huống chi, từ đầu tới cuối, Dương Thiên Lôi căn bản không có sử dụng tinh thần lực. Trương Tử Hàm biết, Dương Thiên Lôi là vì ẩn giấu thực lực. Tuy rằng hắn chỉ có tu vi Tinh Giả cấp ba đỉnh phong, nhưng Trương Tử Hàm tin tưởng, tinh thần lực của hắn, một khi phát ra, tuyệt đối là vô cùng kinh người.
Thân thể và tinh thần lực hỗ trợ lẫn nhau. Thân thể của hắn, vô luận là cơ bắp, gân mạch hay màng da, thậm chí xương cốt đều có thể rèn luyện đến một trăm phần trăm. Vậy thì tinh thần lực của hắn sẽ thế nào?
Thời gian từng giây, từng giây trôi qua, Hoàng Phi Long càng đánh càng kinh ngạc. Sự vận chuyển tinh thần lực của hắn đã trở nên không còn quá ung dung, đã bắt đầu xuất hiện cảm giác không còn chút sức lực nào, thế nhưng, Dương Thiên Lôi vốn tưởng rất nhanh sẽ không thể kiên trì được, lại phảng phất giống như căn bản không có biến hóa gì. Công kích của hắn vẫn sắc bén như thường, vẻ mặt của hắn, hô hấp của hắn thậm chí cũng không chút thay đổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đối mặt với hắn chính là thất bại thảm hại.
“Không được! Ta không thể thất bại!”
Trong đầu Hoàng Phi Long hiện lên một tia âm độc, giống như vừa đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, bỗng nhiên không hề báo trước, tinh thần lực xung quanh cơ thể hắn nhất thời vận chuyển cuồng bạo, trong sát na không ngờ bức lui Dương Thiên Lôi ba phần.
Thấy một màn như vậy, trên mặt Lôi Hoành dần hiện lên một tia mỉm cười, như thể gian kế vừa được thực hiện.
“Hồi quang phản chiếu sao? Ca thấy ngươi hình như không thể kiên trì bao lâu nữa.”
Dương Thiên Lôi nghĩ thầm trong lòng, không chút hoảng loạn, vẫn tiếp tục tiến lên.
Đúng lúc này, Hoàng Phi Long bỗng hét lớn một tiếng, tinh thần lực bàng bạc nhất thời quán chú vào tay phải, vung kiếm lên.
Hai người lúc này đang đánh giáp lá cà, Hoàng Phi Long lại hoàn toàn bất chấp hậu quả mà vung kiếm công kích, tuyệt đối có được lực sát thương cường đại. Chỉ thấy bảo kiếm màu vàng đất nhanh như thiểm điện đâm thẳng về phía Dương Thiên Lôi.
Ngay lúc sắp xảy ra va chạm, Dương Thiên Lôi hừ lạnh một tiếng, thân hình bỗng nhiên trở mình ra sau, hai chân tại không trung chia ra rồi hợp lại, không ngờ kẹp lấy một kiếm cuồng bạo của Hoàng Phi Long. Không những thế, đồng thời khi thẩn thể hắn ngửa ra sau té trên mặt đất bỗng nhiên bắn lên khiến bảo kiếm nhất thời xẹt qua một đạo lưu quang, nhanh như thiểm điện bay ngược về phía Hoàng Phi Long.
Cùng lúc đó, Hoàng Phi Long bỗng nhiên cuốn Thổ Long thuẫn lại, tay phải đặt trên Thổ Long thuẫn nhanh như chớp vỗ lên.
“Vèo! Vèo! Vèo!”
Ba tiếng xé gió vang lên, ba chấm đen lấp lóe bắn thẳng về phía Dương Thiên Lôi đang ở trên không trung với tốc độ kinh người.
Trong đám người nhất thời bộc phát từng trận tiếng kinh hô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT