Tuy rằng khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của Dương Thiên Lôi vẫn còn đang giữ bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, thế nhưng con mắt của hắn lại mang theo một tia kinh hỉ, cửa còn chưa mở ra liền khẩn cấp hô.
- Thân ái?
Trung niên nhân mở to hai mắt nhìn, nhìn thiếu niên cũng ngạc nhiên không hiểu trước mắt, trong lòng nghi hoặc.
- Ngươi là?
Dương Thiên Lôi đã có chút tỉnh táo lại, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất, thân hình bật lui ra sau, mở to hai mắt hỏi.
- Tiểu thiếu gia, là lão gia bảo ta tới tìm thiếu gia, ta là Trang Dương Thập Tam, hộ vệ nội môn Dương gia.
Tuy rằng thanh âm của Trang Thập Tam vô cùng cung kính, thế nhưng trong mắt của hắn không hề có bất cứ vẻ cung kính nào, nói:
- Lão gia và Dương lão đã nói, phái ta tới đón thiếu gia trở về nhà một chuyến!
- Về nhà một chuyến? Xảy ra vấn đề gì sao?
Dương Thiên Lôi phi thường kinh ngạc.
Tuy rằng hắn đã từng không quan tâm bất cứ chuyện gì ngoại trừ tu luyện ra, nhưng đối với quy củ của học viện Cực Dương lại tương đối rõ ràng, vô luận là người nào, cho dù là vương tử công chúa đều phải tuân thủ theo nội quy trường học của học viện Cực Dương, ngoại trừ nghỉ đông nghỉ hè, bình thường không cho phép bất luận kẻ nào trở về nhà, trừ phi gặp phải tình huống phi thường đặc thù.
- Tham gia kiểm tra của Dương gia!
Trang Thập Tam trầm giọng nói.
- Kiểm tra của Dương gia? Kiểm tra cái gì?
Dương Thiên Lôi hiếu kỳ hỏi.
- Tiểu thiếu gia, bất cứ dòng chính của Dương gia nào, tại thời điểm đạt tới Tinh giả cấp ba đều phải tham dự vòng kiểm tra của Dương gia, cũng thu được tư cách học tập tuyệt học gia truyền của Dương gia!
Trang Thập Tam giải thích nói.
- Cần cấp bách như vậy sao?
Dương Thiên Lôi có điểm buồn bực, cho dù là kiểm tra cũng không nên cấp bách nhất thời, sau khi tỷ thí tân sinh xong không sai biệt lắm chính là thời điểm nghỉ đông, vì sao lúc này phải bắt chính mình về nhà kiểm tra đây?
- Hàng năm Dương gia đều tổ chức một lần kiểm tra như thế này, tiểu thiếu gia, chín giờ bắt đầu kiểm tra, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian, mau chóng xuất phát thôi!
Trang Thập Tam nói.
- Được rồi!
Dương Thiên Lôi hít một hơi thật sâu, hai tròng mắt màu đen hiện lên một đạoq uang mang khiến Trang Thập Tam không hiểu, trầm giọng nói.
Trang Thập Tam giao ra tín vật đích thân Dương lão phê duyệt, dẫn theo Dương Thiên Lôi tiến về phía xe ngựa hào hoa chuyên dụng của Dương gia.
Đã sớm biết phải về nhà, nhưng Dương Thiên Lôi không nghĩ nhanh như vậy, để trong lòng của hắn có chút không chuẩn bị kịp, ngồi trên xe ngựa, tâm tình của hắn dĩ nhiên không thể bình tĩnh, trong đầu hoàn toàn bị bóng dáng gầy gò tuyệt mỹ của mẫu thân chiếm cứ.
Mặc dù lúc này Dương Thiên Lôi đã không còn là Dương Thiên Lôi trước kia, thế nhưng Dương Thiên Lôi hai thế giới đã hoàn toàn dung hợp một chỗ, cũng như hai mà một, từ khi bước tới thế giới này, tuy rằng chưa từng gặp mặt mẫu thân một lần, thế nhưng mẫu thân lúc nào cũng thoáng hiện trong trái tim của hắn, đây là một loại liên hệ kỳ dị, phảng phất như là trời sinh như vậy, hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của mẫu thân.
Hắn đã từng… Sáu năm như một ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa, cần cù tu luyện, vì cái gì? Truy cầu đỉnh cao võ đạo cố nhiên là mục tiêu của hắn, thế nhưng, mục đích truy cầu đỉnh cao võ đạo là vì cái gì?
Để chính mình chân chính cường đại, lại để chính mình và mẫu thân không bao giờ bị người khác coi thường và trào phóng, không bị người khác khi dễ, cũng vì hi vọng của mẫu thân đối với chính mình.
Phụ thân Dương Huyền Phong, Dương Thiên Lôi đã gặp mặt rồi, tuy rằng hắn rõ ràng phụ thân nỗ lực vì hắn, cũng rõ ràng phụ thân yêu thương hắn một cách vô tư, chân thành, thế nhưng trong lòng hắn càng nhiều cảm động và cảm kích, vô luận là thấy phụ thân Dương Huyền Phong hay là gia gia Dương Hồng Toàn, không thể phủ nhận, hắn chung quy cảm giác trong lòng thiếu thiếu cái gì đó, hắn nói không nên nời, cũng không muốn làm rõ ràng, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu thiếu chút gì.
Thế nhưng mẫu thân thì khác, loại cảm giác thân tình và liên hệ không tên này phảng phất như đã có từ khi sinh ra, lúc nào cũng quấy nhiễu trong trái tim hắn.
Mà giờ khắc này, một khắc trên đường bước trở về nhà, trái tim của hắn không thể bình tĩnh được.
…
Không bao lâu sau khi Dương Thiên Lôi rời khỏi học viện Cực Dương, Dương lão suất lĩnh một ít lão nhân nhìn không ra tuổi tác cùng với đông đảo lão sư ưu tú tuổi tác tương đối trẻ của học viện, toàn bộ mặc trang phục chính quy, thoạt nhìn long trọng dị thường đi tới trước cửa học viện. Như vậy tựa hồ như có một người rất quan trọng nào đó muốn tới học viện Cực Dương, khiến tất cả học sinh nhìn thấy một màn này kinh ngạc không ngớt. Là ai dĩ nhiên có thể để Dương lão và rất nhiều lão cổ đồng lánh đời trong học viện không ra cùng với những lão sư nòng cốt phải đi nghênh tiếp? Ai lại có năng lượng và uy thế lớn như vậy?
Thế nhưng không quá lâu sau, trong ánh mắt vây xem của rất nhiều người, mấy chiếc xe ngựa hào hoa của Hoàng gia chạy nhanh tới, dưới sự bảo vệ của đông đảo hộ vệ, hoàng đế Sở Kinh Hồn và một ít lão giả thoạt nhìn như vô cùng bình thường từ trong xe bước xuống, để mọi người kinh ngạc chính là, những người này dưới sự dẫn dắt của hoàng đế Sở Kinh Hồn, trực tiếp bước tới trước đoàn người Dương lão, nhanh chóng tiến vào trong đội ngũ này.
Tựa hồ bọn họ muốn động đồng nghênh tiếp đại nhân vật nào đó tới.
- Dương lão, đại khái khoảng bao lâu nữa thì đến?
Hoàng đế Sở Kinh Hồng bước tới gần Dương lão, trầm giọng hỏi.
- Nói không rõ lắm, hẳn là buổi sáng ngày hôm nay, chúng ta chờ xem.
- Uhm, yến hội và nơi ở đã an bài được rồi sao?
Tựa hồ Sở Kinh Hồn có chút lo lắng, hỏi.
- Đều được rồi, yên tâm đi, tuy rằng bọn họ không quan tâm tới những tục lễ này, nhưng chúng ta cẩn thận làm việc là tốt nhất, cơ hội lần này chúng ta phải nỗ lực tới mức lớn nhất, về phần kết quả như thế nào không phải chúng ta có thể quyết định được. Mấy người Hương Hương đã đến rồi sao?
- Đều tới, chỉ là mấy đệ tử của Dương gia trở về thăm gia tộc, xem kiểm tra mỗi năm một lần của gia tộc bọn họ, không thể đến.
- Không sao, quan trọng chân chính là ở phía sau, ảnh hưởng không lớn. Lần này để những đệ tử ưu tú nhất ra nghênh tiếp, ngoại trừ không cho Trảm Không Kiếm Phái chê cười Cát Ương chúng ta không người, cũng là vì dành chút mặt mũi cho những đệ tử lộ mặt này, đối với bọn họ mà nói coi như là một loại cơ duyên, nếu như thực sự được đối phương nhìn trúng, đó chính là phúc của Cát Ương chúng ta. Để bọn họ đứng ra phía sau, nâng tinh thần lên một chút!
Dương lão nghiêm túc nói, trong mắt tản mát ra quang mang cục nóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT