Lúc này sắc mặt Dương Hồng Toàn cũng hơi nổi lên chút biến hoá. Lão nguyên vốn tưởng rằng Dương Thiên Lôi dám tham gia “Tỷ thí người mới” nhất định là tu vi đã có tiến bộ, nhưng kết quả lại chỉ là mới vừa tấn nhập cảnh giới Tinh giả. Tuy rằng không đến một tháng từ phế tài biến thành Tinh giả, tốc độ cũng thần tốc nhưng… Mới Tinh giả nhập môn mà dám tham gia “Tỷ thí người mới”, đây có phải là quá mạo hiểm không?
Mà Trương Tử Hàm bên cạnh Dương Hồng Toàn khẩn trương đến độ toát hết mồ hôi. Nàng xem ra đối thủ của Dương Thiên Lôi là Tinh Giả cấp bốn đại thành. Loại Tinh Giả trình độ này muốn đả thương Dương Thiên Lôi cũng không khó.
- Người trẻ tuổi vẫn cứ nên tham gia, thắng bại kỳ thực… Phụt!
Vị lão sư vuốt mông ngựa kia thấy Dương Hồng Toàn tựa hồ có chút không vui, đang muốn nói mấy câu cứu vãn tình thế một chút, nhưng đột nhiên thoáng cái nhịn cười không được. Bởi vì lúc này lão thấy Dương Thiên Lôi ưỡn ngực, gập bụng, hai chân đứng hình chữ bát, một tay thu tại eo, một tay như xin cơm hơi vươn nửa đoạn. Bộ dáng này thật sự là khôi hài.
Không riêng gì lão sư, tất cả mọi người ở đây đều nhìn đăm đăm. Tiểu tử Dương gia này không phải đến thi đấu, mà là đến biểu diễn hài sao? Lôi Chấn càng là thừa dịp không khí này cười lên hai tiếng chói tai, khiến từ lỗ mũi Dương Hồng Toàn toát ra một cỗ lãnh khí.
- A!!
Lúc này, có người kinh hô lên nhưng Lôi Kính đã như thiểm điện đánh bại đối thủ rồi. Tốc độ kinh người này, tuyệt đối là đáng để lịch sử “Tỷ thí người mới” ghi lại, khiến tất cả mọi người đều có chút khiếp sợ. Lôi Chấn khẽ gật đầu, nụ cười trên khoé miệng cũng càng đậm.
- Đây là tiểu tử Lôi gia kia?
Dương Hồng Toàn trầm mặt hỏi
- Ừ! Đây là Lôi Kính. Ngưòi này thiên phú đích xác kinh người, xem ra hắn rất có hi bvọng đạt được quán quân trong kỳ tỷ thí lần này.
Dương lão ở một bên cũng thoáng có chút kinh ngạc.
- Hừ! Còn chưa đánh tới trận cuối, ai biết được? Một tên cấp bốn đại thành mà thôi, không nói lên được cái gì.
Dương Hồng Toàn lạnh lùng nói.
- Oa!
Chấn động Lôi Kính gây ra còn chưa tan, mọi người lại lần nữa kinh hô. Thêm một trận nữa trên chủ lôi đã phân thắng bại.
- Tiểu tử kia là ai?
Lần này ngay cả Dương Hồng Toàn cũng có chút tò mò.
- Đó là á quân giải đấu lần trước, Phong mã Ngưu. Tiểu tử này xuất thân bần hàn, nhuwng thiên phú hơn người. Lần này tựa hồ lại có tiến bộ a. Tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng.
Dương lão cười tủm tỉm đáp.
- Vậy có thể chúc mừng Dương lão ngươi. Học viện Cực Dương dưới sự quản lý của Dương lão quả nhiên người mới xuất hiện lớp lớp, phát triển không ngừng.
Lần này Dương Hồng Toàn cũng cười chúc mừng nói.
- Quá khen! Quá khen!
Dương lão dáng tươi cưòi đầy mặt, hiển nhiên tâm tình cũng không tồi.
- Vụt!
Đúng lúc này, Trương Tử Hàm bên cạnh Dương Hồng Toàn mạnh mẽ đứng lên. Nàng thấy đối thủ của Dương Thiên Lôi, Âu Dương Khánh rốt cục xuất thủ.
Ánh mắt Trương Tử Hàm một chút cũng không rời khỏi Dương Thiên Lôi, cho dù biểu hiện kinh người của Lôi Kính cùng Phong tiểu tử kia cũng không làm nàng có chút phân thần. Ngay cả chính bản thân Trương Tử Hàm cũng không nhận thức được, bất tri bất giác, Dương Thiên Lôi đã chiếm một phân lượng không nhỏ trong lòng nàng, đến nỗi tâm tình không muốn Dương Thiên Lôi bị thương của nàng lớn đến mức khiến nàng quên đi tất cả những gì quanh mình.
Lực chú ý của mọi người lúc này cũng bởi vì Trương Tử Hàm đứng lên mà một lần nữa quay về với Dương Thiên Lôi. Trên lôi đài phụ liền thấy được một màn giao thủ giữa Dương Thiên Lôi và Âu Dương Khánh. Khi Âu Dương Khánh xuất thủ, có người khẽ gật đầu. Với cảnh giới của Âu Dương Khánh, “Triền Ti Mộc Linh Quyền” phát huy đến mức này là đủ đối phó vơi Dương Thiên Lôi rồi. Mọi người hầu như có thể tưởng tượng tình huống chién đấu nghiêng về một bên.
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi rốt cục cũng xuất thủ. Hắn vừa mới ra tay, có người nhịn không được lắc đầu. Tiểu tử Dương gia này cũng quá kỳ đi. Cảnh giới thấp như vậy coi như thôi, còn muốn dùng chiêu số Võ đồ đi chiến đấu. Cái này không phải muốn chết sao?
Thế nhưng, khiến mọi người khiếp sợ chính là, nắm tay Dương Thiên Lôi dĩ nhiên thẳng tắp, trùng trùng điệp điệp công kích thẳng tới mũi Âu Dương Khánh.
- Làm sao có thể?
Trong đám người truyền đến một tiếng tiếng kinh hô.
Một quyền này của Dương Thiên Lôi khiến tất cả mọi người trở nên hồ đồ.
Mọi người trong lô ghế hầu như đều há mồm líu lưỡi. Bằng hữu của Âu Dương Khánh vây quanh lôi đài lại càng như vậy, cả đám đều nắm cố kêu “cạc cạc” như nhau, trừng mắt há miệng nhìn lên đài. Ngay cả bản thân Âu Dương Khánh cũng là vẻ mặt ngây ngốc nằm trên mặt đất, tựa hồ không thể tin chính mình vừa trúng một quyền, thẳng đến khi Dương Thiên Lôi hảo tâm nhắc nhở một câu:
- Đồng học, ngươi chảy máu mũi rồi!
Lúc này hắn mới “Ngao ô” một tiếng, giữ chặt mũi nhảy dựng lên.
- Ngươi, ngươi ăn gian!
Nghẹn khuất nửa ngày, Âu Dương Khánh chỉ thốt được một câu cực kỳ ngu ngốc như vậy. Hắn quả thật không hiểu, bản thân mình dùng võ kỹ Tinh Giả đi liều mạng với quyến cước của Võ Đồ, nhìn từ mặt nào cũng không thể hiểu được chuyện vừa xảy ra, tên tiểu tử này không ăn gian thì là gì?
- Kháo, ngươi có thể ngu hơn một chút sao?
Dương Thiên Lôi lập trợn mắt lên, đây không phải là chơi game online, đánh đấm thực sự mà có thể hack được sao?
- Không thể, sao lại thế được!
Âu Dương Khánh quát to một tiếng, tinh thần lực toàn thân điên cuồng tích tụ, hình thành vô số khí trường mờ ảo, lại lần nữa tung quyền đánh về phía Dương Thiên Lôi.
Hiện tại, ngay cả bản thân Âu Dương Khánh cũng nghĩ rằng bản thân đã phát huy tới cực hạn rồi, sở học cả đời của hắn đều tích tụ trong một quyền này. “Triền Ti Mộc Linh Quyền” của hắn không quá hoa lệ, trong khí trường khổng lồ mà không hề thiếu sự tinh vi, bên trong còn ẩn tàng thêm ba đạo ám kình, chuẩn bị thêm năm chiêu dự phòng sau đó, rồi cộng thêm tổ hợp mười loại khí trường, rồi lại thêm hai mươi loại biến chiêu kèm theo!
Ầm!
Không đợi Âu Dương Khánh tính toán xong, nắm tay của Dương Thiên Lôi lại đập vỡ khí trường của hắn một lần nữa, cũng góc độ đó, cũng vị trí đó, nện thêm một cú nữa vào mũi của Âu Dương Khánh!
- A!
Máu mũi của Âu Dương Khánh phun ào ào, cả thân người như lắp phản lực bay ngược về phía sau, tiếng hét vang vọng trong không trung pha lẫn sự đau đớn và kinh khủng!
Thật quá dọa người rồi! Tên tiểu tử này rốt cuộc là loại yêu quái gì vậy? Chỉ dùng quyền cước của Võ Đồ mà cũng có thể phá được võ kỹ Tinh Giả, điều này liệu còn có thiên lý nữa không? Liệu còn vương pháp hay không? Âu Dương Khánh chỉ cảm thấy thế giới quan mà mình tích lũy hàng chục năm nay bắt đầu có hiện tượng lung lay sụp đổ...
- Ta không tin, ta không tin! Tất cả đều là ảo giác, không hù được ta đâu!
Âu Dương Khánh lại lảo đảo đứng dậy, tâm trí có chút điên cuồng, bây giờ không dùng võ kỹ Tinh Giả nữa, toàn thân gồng lên như chiếc xe tăng, hú lên một cách quái dị rồi đâm thẳng tới Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi lắc đầu, cũng không còn hứng thú chơi đùa tới tên mập điên này nữa, nhẹ nhàng lắc mình một cái, chỉ một cú xoay người đơn giản đã khiến Âu Dương Khánh bị mất trọng tâm, giữa ngực lộ liễu. Ngay lập tức, Dương Thiên Lôi giẫm chân phát lực, khủy tay đẩy quyền tới, tung làng loạt cú đấm nặng nề lên ngực Âu Dương Khánh như đánh trống.
Dưới đài mọi người chỉ nghe thấy một tràng tiếng " Bục, bục,... ". Chuỗi âm thanh vừa nhanh vừa to giống như máy bay đang khởi động, nắm đấm nện vào thịt những vang bên tai không ngớt, hầu như không hề thấy đòn đánh của Dương Thiên Lôi. Mà thanh âm của Âu Dương Khánh cũng rất phối hợp với thảm trạng hiện tại của gã, toàn thân co giật như bị động kinh. Trong chớp mắt, Âu Dương Khánh đã bị ép sát vào mép võ đài, toàn thân xiêu xiêu vẹo vẹo như đống bùn loãng, nếu không có Dương Thiên Lôi dùng một tay nắm lấy hắn thì hắn đã sớm ngã khỏi đài rồi.
- Đừng mà, ta chỉ muốn luận võ thôi mà...
Âu Dương Khánh khò khè nói, vẻ mặt như muốn khóc. Dương Thiên Lôi chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên trán hắn, Âu Dương Khánh liền ngã ra ngoài võ đài.
- Người chiến thắng, Dương Thiên Lôi!
Trọng tài bị cuộc đấu dọa đến há hốc mồm đến mấy giây rốt cuộc cũng tuyên bố người thắng cuộc với vẻ mặt không dám tin. Đồng thời trong lòng cũng mắng thầm.
Dương Thiên Lôi đánh với Âu Dương Khánh cũng mất không quá một phút đồng hồ, mà cuộc đánh nhanh nhất được ghi lại là hai phút đồng hồ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã có ba gã học viên lần lượt phá vỡ kỷ lục này. Cuộc tỷ thí lần này mới tiến hành vòng đầu mà đã quỷ dị như vậy, không biết là tốt hay xấu đây.
...
- Ha ha...
Lúc này tại một ghế lô cách đó không xa, Dương Hồng Toàn đang cười hả hê rất không có hình tượng, ngay cả đứa con Dương Huyền Phong của hắn năm đó được quán quân giữa đám người mới của học viện Cực Dương cũng chưa từng hài lòng như bây giờ.
- Thần hoàng Ứng Thiên Hành năm đó đã từng nói, trong thế giới Tinh Giả, tất cả đều không đoán trước được, đẳng cấp và ngũ hành chỉ mang tính chất tham khảo. Biểu hiện hôm nay của Tiểu Lôi thật sự đã chứng minh luận điểm này, một Tinh Giả hệ Thổ lại đánh bại một người cao hơn mình ba bậc, lại là hệ khắc chế với hắn – Tinh giả hệ Mộc, lại trông rất dễ dàng, thậm chí còn không sử dụng đến võ kỹ Tinh Giả, thật đúng là hậu sinh khả úy.
Dương lão ngồi bên cạnh cũng rất vui mừng.
- May mắn, may mắn mà thôi.
Dương Hồng Toàn nói khiêm tốn, lại cố ý khoe khoang với Trương Tử Hàm.
- Đều là do Trương lão sư rất biết cách dạy dỗ.
- Quá khen rồi...
Trương Tử Hàm hơi đỏ mặt.
Quyền pháp của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm căn bản chưa thấy qua, biểu hiện quỷ dị của hắn cũng không có liên quan nhiều đến nàng... Mặc dù Dương Thiên Lôi thắng, Trương Tử Hàm cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi nhưng trong lòng nàng vẫn có cảm giác cổ quái.
Tên tiểu tử này, bản thân mình càng ngày càng nhìn không thấu hắn.
...
- Lão đại? Hehe, đây quả thật là ngươi sao!
Dương Thiên Lôi xuống đài, đang muốn đi dạo xung quanh một chút xem các Tinh Giả khác chiến đấu thế nào, không ngờ còn chuẩn bị đi thì bất ngờ tên Phong Mã Ngưu kia đang kích động chạy đến đây, thần bí cười nói:
- Lão đại mau theo ta, có trò này hay lắm.
- Trò gì mà trông ngươi vội vàng như vậy...
Dương Thiên Lôi có chút bất đắc dĩ bị Phong Mã Ngưu kéo đi, sau đó lỡ đãng hỏi:
- Trận của ngươi xong rồi à?
- Hả? A, mới xong. Vận khí tốt, đối thủ yếu đến kỳ lạ, ta may mắn đánh gục hắn qua được cửa này.
Dương Thiên Lôi cười cười, cũng không có hỏi nhiều.
Câu trả lời của Phong Mã Ngưu đã chứng minh một điểm, tên hắn chắc cũng theo sát với tên Lôi Kính kia. Dương Thiên Lôi tất nhiên sẽ không tin là Phong Mã Ngưu may mắn như hắn nói, nhưng cũng không muốn vạch trần. Tên tiểu tử này có suy nghĩ nhanh nhạy, lại có thực lực, biết thân phận trước sau cũng không hùa theo đám người khác ghét bỏ mình, Dương Thiên Lôi cũng có ý muốn kết giao, nhưng cũng không vội vàng.
Phong Mã Ngưu kéo Dương Thiên Lôi xô đẩy dẹp đường, thỉnh thoảng xô ngã vài người nhưng vừa mới thấy Phong Mã Ngưu thì không những không tức giận mà còn thân thiện chào hỏi Phong Mã Ngưu mấy câu. Ngẫu nhiên đụng phải mấy học viên có thực lực và tuổi khá cao nhưng cũng chỉ cười mắng với Phong Mã Ngưu:
- Tiểu sắc quỷ, vội vàng tham gia trò vui ở đâu?
Phong Mã Ngưu cũng cười hì hì đáp lại vài câu rồi đi tiếp.
Như vậy cũng đủ nhìn ra tên tiểu tử Phong Mã Ngưu này có quan hệ rất rộng, hơn nữa cũng có địa vị khá cao. Tại học viện Cực Dương này không phải ai cũng có thể chơi chiêu “Xe tăng ủi đại pháp” như thế.
- Uy, tiểu tử ngươi không có mắt à? Tới bản cô nương mà ngươi cũng dám đụng?
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều nể mặt Phong Mã Ngưu, hai nữ học viên mà lúc trước cùng nhau vây bắt một người trên lôi đài lúc trước thình lình bị Phong Mã Ngưu đụng trúng, sau khi lảo đảo một lúc thì cái cô nàng tóc ngắn màu vàng mở miệng mắng.
Hai tiểu nữu này ước chừng cũng bằng tuổi với Dương Thiên Lôi, một người có vóc người cao gầy, phát dục đầy đủ, tóc dài màu xanh lá, ngũ quan ôn nhu dịu dàng, nhìn qua giống như tiểu thư hàng xóm ôn hòa, khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Mà người tóc ngắn màu vàng có khí chất mạnh mẽ hơn, mặc dù ngũ quan của nàng cũng rất xinh đẹp, giống như một búp bê tinh xảo, nhưng với cặp tóc mai bay nghiêng nghiêng, đôi mi dài hẹp cùng với đôi môi mỏng điểm xuyết thêm khiến cho khuôn mặt tinh xảo có một số chỗ không thẩm mỹ, có vẻ khắc bạc.
Cô nàng tóc ngắn này không biết đã phát dục hay chưa nhưng nhìn bộ ngực nàng ta thì không phân biệt chỗ nào lỗi chỗ nào lõm, lúc bị Phong Mã Ngưu đụng phải thì động tác đầu tiên của nàng là lấy tay che bảo vệ bộ ngực đầu tiên:
- Muốn sàm sỡ cũng không nhìn ta là ai! Đừng để ta biết tên của ngươi, nếu không ngươi chết chắc!
Cô nàng tóc ngắn chửi rất hăng say, nhưng Phong Mã Ngưu nhanh chả kém gì tên trộm. Vèo một phát rồi chả thấy bóng dáng đâu, Cô nàng tóc ngắn sau khi mắng vài tiếng thì thấy chen chúc trong đám người không đuổi kịp tiểu tử hỗn đản kia, cũng chỉ có thể không cam lòng mà ngậm miệng lại
- Được rồi, mới chỉ đụng nhẹ một chút thôi mà, lại không sao, đừng tức giận quá, muội mà phát tiết thì có địa phương không thể lớn được nha…
Lúc này, cô nàng tóc xanh lá liền mở lời khuyên bảo kèm theo chút giọng trêu chọc vui đùa.
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT