Sân bay, 4h sáng....
Buổi sáng sớm giữa những ngày đông lạnh ngắt, sương sớm làm nhòa đi cảnh vật trước mắt. Người ta bước đi thật nhanh, trên người áo len, áo khoác đủ kiểu dáng, màu sắc. Tô điểm cho không khí tĩnh lặng tại sân bay. Tiếng giày chạm đất có nhanh có chậm, tiếng suýt xoa đâu đó kéo theo là từng hơi thở ấm nóng mờ nhạt màu trắng phả ra từ miệng.
Cô ngồi trong phòng chờ ở sân bay. Bố đi làm thủ tục. Mẹ cô ngồi bên im lặng. Mẹ vốn là người kĩ tính, cô không thích điều đó vì vậy tránh để sảy ra mâu thuẫn, nếu không cần thiết phải nói, tuyệt nhiên cô sẽ không mở lời
"Caught in a lie...." - Vợ Minie đang gọi
- Thảo à? - Giật mình vì tiếng chuông. Cô chưa từng nói với nó sẽ đi sang Hàn vào lúc này.
- Mày đang ở đâu? - Nó đáp, vẻ sốt sắng hiếm thấy lộ rõ qua giọng nói
Thảo là người bạn thân duy nhất từ nhỏ đến lớn của cô, 2 đứa chơi với nhau từ nhỏ vì bố cô và bố nó là đối tác của nhau. Có quá nhiều kỉ niệm giữa 2 đứa nên giờ xa nhau thực sự cô rất buồn. Cô không nói với nó bởi không muốn nó lo lắng, không muốn làm phiền chút thời gian ôn thi đại học ít ỏi của nó. Chuyện cô đi du học cũng không phải quá quan trọng.
Tắt máy, cô quay về phía cửa sổ nhỏ bên cạnh. Sương mù trắng xóa cả một khoảng không
- Bố làm thủ tục xuất cảnh xong rồi. Đây là địa chỉ nhà con ở và nhà bác Kim, cả sđt bác ấy nữa. Có vấn đề gì thì gọi cho bác. Nhớ chưa? - Bố bước vào phòng
- Vâng ạ - Cô rầu rĩ đáp
Tiếng phát thanh viên vang lên cắt đứt chút cảm xúc lưu luyến của cô.
- Linh, con đi Hàn... phải cẩn thận, ăn cho đủ bữa, tối đi ngủ nhớ khóa cửa, chăm lo cho sức khỏe biết chưa. - Mẹ nói khi đang giúp cô soát lại chút đồ đạc lần cuối. Bàn tay cô bỗng khựng lại. Cảm giác ấm nóng lan truyền từ từ ra cả cơ thể, câu nói này của mẹ không biết bao giờ mới được nghe lại.
Đôi môi cô khẽ mỉm cười, quàng đôi tay thon thả của mình qua người bà, áp mặt mình vào người bà, thì thầm - Mẹ ở nhà chăm lo cho sức khỏe, thi thoảng nên đi khám lại đi, bệnh khớp của mẹ vốn hay tái phát mà.. Con.. sẽ nhớ mọi người lắm - Giọng nói cô rưng rưng, đôi mắt đã nhạt nhòa dần
Nhận ra chút ướt át phía má mình, bà ngắm nhìn gương mặt đứa con gái bà cưng chiều, lấy bàn tay mình lau đi những giọt lệ kia - Đừng khóc! Thi thoảng hãy liên lạc về nhà là được rồi.
Cô khẽ gật đầu, kéo chiếc xe đựng hành lý, lòng vẫn có chút nghẹn ngào. Cô đưa mắt về phía cửa sân bay vẻ nuối tiếc, trong phút chốc cô đã nghĩ là Thảo sẽ tới tạm biệt mình.
- Linh ơi! - Tiếng gọi từ Thảo làm cô giật mình. Không để cô đáp, nó lao tới ôm lấy cô thật chặt.
- Bỏ tao ra, con dở này - Cô cười tươi nhìn nó.
- Hãy nói với tao rằng mày nhất định sẽ tự chăm lo được cho bản thân đi - Nó bỏ người cô ra, nhưng bàn tay lại nắm lấy tay cô thật chặt
- Được rồi! Phát thanh gọi rồi kìa - Cô gật đầu với nó. Để ý tiếng phát thanh viên vang lên nhắc nhở, cô ôm lấy gia đỉnh của mình lần cuối.
Cô dắt vali đi, đổ xuống đất bóng dáng nhỏ nhắn của chính mình. Cô từng đi rất nhiều nơi mới lạ, nhưng đều là cùng với gia đình của mình. Lần này cô tới một thành phố quen thuộc, tiếc rằng những người quen thuộc đều không có bên cạnh.
~ Tạm biệt, thành phố yêu thương nhỏ bé của tôi ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT