Youngjae đỏ mặt ngồi trên giường, hồi tưởng lại nụ hôn nóng bỏng hôm này cùng với Deahyun, mặt lại càng đỏ lên. Trong lòng hạnh phúc và ngọt ngào tràn ngập.
Deahyun ở dưới bếp bình ổn lại nhịp tim của mình. Damit, đập nhanh thế làm gì chứ? Thế nhưng, trong lòng cũng là đầy cảm xúc ngọt ngào, trên môi anh vẫn còn cảm giác mềm mại ngọt như đường...
Cầm lấy cốc nước nốc thẳng vào mồm, thế nhưng vừa đặt cốc xuống anh mới nhớ tới... đây là nước anh đi lấy cho Youngjae.
Một sọc đen chảy thẳng từ trán xuống cằm, lấy nắm đấm đập một cái vào đầu mình, nhanh chóng rót tiếp một cốc nước khác, đem lên cho Youngjae. Vừa mở cửa, liền thấy Youngjae đang đứng trước cửa, có lẽ cậu đang định ra ngoài.
Thấy Deahyun, mặt Youngjae lại càng đỏ hơn. Lắp bắp nói:
"Deahyun, tớ... tớ đang định sang phòng cậu sửa sang một chút"
Lần nào Youngjae cũng là người sửa lại chăn gối và quần áo trong phòng anh, sau khi Youngjae chết, anh mới biết việc này.
"Không cần" Deahyun nói.
"A. Deahyun, xin lỗi. Sau này tớ sẽ không động vào phòng cậu nữa, sẽ không... cậu đừng ghét tớ"
Sẵn biết Deahyun trước kia ghét mình, thế nhưng Youngjae vẫn muốn cầu xin.
Deahyun nhìn khuôn mặt từ đỏ đã chuyển sang trắng bệch, nước mắt đã đọng lại trên khóe mắt, tim liền đau, biết ngay là cậu hiểu sai ý anh mà.
"Anh sẽ không ghét em. Từ giờ em không cần dọn phòng hộ anh" (Trang: bởi vì ở Nhật chỉ có một cách xưng hô, thế nên là mình đổi thế nào thì cx ko quan trọng)
Nghe thấy Deahyun nói thế, mặt của Youngjae đã trắng bệch lại càng thêm trắng. Deahyun nói không cậu dọn phòng cho nữa chẳng lẽ là muốn ra ngoài ở. Không nên a!
"Không, không cần! Deahyun, không cần ra ngoài ở, tớ hứa sẽ không động, à không, sẽ không làm gì ảnh hưởng tới cậu nữa. Chỉ cần cậu đừng đi. Mình hứa mà"
Youngjae cầm lấy tay Deahun khẩn thiêt cầu xin, chỉ sợ anh sẽ nói không cần mình nữa. Một khi đã không cần thì sao phải chán ghét đâu... Nghĩ thế, cậu lại càng sợ hãi.
"Anh sẽ không đi đâu cả"
Deahyun nói, thế nhưng cái tính ít nói của anh lại không bao trọn được ý muốn của mình, thành ra cứ nói đi nói lại mãi.
"A? Thế thì anh sẽ ở đâu?"
Youngjae giật mình nhìn Deahyun, nếu không ra ngoài ở, vậy thì rốt cuộc là như thế nào đâu?
"Anh sẽ ngủ cùng em"
Cuối cùng cũng nói ra được một câu bao quát nội dung của các câu trên (Trang: dong dài...)
Youngjae sửng sốt nhìn Deahyun, không thể tin được vào tai mình. Cậu, đan nghe nhầm sao? Đúng vậy, chắc chắn cậu nghe nhầm rồi, Deahyun như thế nào lại định ngủ cùng cậu đây?
Như nhìn ra ý nghĩ của Youngjae, Deahyun hơi lắc lắc đầu, có lẽ bóng ma anh tạo ra cho cậu quá lớn rồi, khiến cậu nghĩ mình nói sai đi? Kéo tay cậu vào phòng, ấn cậu nằm xuống giường, đặt cốc nước tại (ở) trên bàn, nằm xuống ôm lấy bóng dáng đang cả kinh vào lòng, siết chặt tay.
"Ngủ đi"
Thế nhưng vẫn thấy người trong lòng cứng ngắc, mắt vẫn không có tầm nhìn để trên mặt anh, cứ như đang sợ hãi chỉ cần làm gì đó sai lầm, anh liền biến mất vậy!
Deahyun đau lòng ôm chặt Youngjae hơn, như muốn ép cậu hòa nhập thành một với mình, nói
"Ngủ đi, cam đoan sáng mai em tỉnh lại, vẫn sẽ thấy anh ở đây"
Youngjae ngạc nhiên nhìn Daehyun, lại thấy một mảnh chân thành cùng yêu thương, cuối cùng cũng thả lỏng người, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận ấm áp của Deahyun, dần dần rơi vào giấc ngủ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT