Hồ Vương quyết định ngày xuất hành rồi.

Tô Tứ hầu hạ Hồ Vương buộc đai lưng áo lại, thuận tay đem một cái hầu bao màu tím treo lên. Hồ Vương nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy tay Tô Tứ, nhìn hầu bao trong tay y cười hỏi:" Nương tử, đây là cái gì?"

Tô Tứ có chút lúng túng, dù sao một đại nam nhân làm nữ công, không phả to tát lại để người khác nhìn thấy, nhưng y không biết nói dối, chỉ ấp úng lắp bắp trả lời là mình làm.

Hồ Vương nghe xong hai mắt tỏa sáng, kích động kéo Tô Tứ lại gần rồi ôm lấy, hắn so với Tô Tứ thì cao hơn nửa cái đầu, cúi đầu xuống mềm giọng ôn tồn nói: "Nương tử, ngươi đối với vi phu tốt như vậy, vi phu nhìn không được. Ngươi giúp ta..." Hắn bắt lấy tay Tô Tứ kéo tới dưới hạ thể.

Tô Tứ như đụng phải một cái lò nóng, lập tức rút tay lại, đỏ bừng cả khuôn mặt, xoay người đưa lưng về Hồ Vương: "Đại Vương, đừng làm rộn, còn phải lên đường."

Hồ Vương lại không thuận theo, hai tay từ đằng sau ôm chặt Tô Tứ, sát tai y mập mờ thổi ra một hơi nói: "Nương tử dùng miệng giúp ta..."

Lời hắn nói còn chưa hết, khuỷu tay Tô Tứ đánh lên ngực hắn, quay người lại không khách khí đấm thêm hai cái.

Mễ Trùng đã sớm cầm theo hộp thức ăn nhỏ kích động đứng bên cạnh xe ngựa. Hắn tỉ mỉ lựa chọn trang phục từ đầu tới chân, mặc một kiện trường bào màu vàng nhạt, nhìn rất gọn gàng sáng sủa.

Nói là từng đi qua Tây Vực du lịch đều là nói khoác, tu luyện 250 năm, hắn loanh quanh chỉ vỏn vẹn có trong hồ sen kia, đây là lần đầu sau khi hắn tu thành hình người đi đến nơi nhân gian, tất nhiên không thể kìm được sự phấn khích.

Thấy Hồ Vương cùng Tô Tứ đang khoan thai bước đến, hắn cũng không tức giận, xung phong nhận làm mã xa phu, con mắt đột nhiên sáng ngời, nguyên lai Tô Tứ hôm nay mặc một kiện trường bào bằng gấm màu xanh nhạt, so với ngày thường y ăn mặc gọn gàng có chút bất đồng.

Hồ Vương đi bên cạnh cầm trong tay một cái ô che đỉnh đầu cho y và hắn, chiếc ô nhìn giống như một chiếc lá sen xanh biếc, lá to rộng che ánh nắng mặt trời, ở trong không khí nóng bức của mùa hè lại khiến người ta khó cảm giác mát lạnh có được.

Đến gần Mễ Trùng mới phát hiện Hồ Vương có hai vòng tròn màu tím thẫm trên hai con mắt, nhưng người lại cười hì hì như mất hồn, cũng không biết là vui mừng chuyện gì.

Mễ Trùng được như ý nguyệt trở thành xa phu.

Không khí sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đại thụ hai bên đường lá xanh rì chạy dài, như là đang hoan nghênh họ đi qua, xe ngựa chạy như bay nghe thấy tiếng gió quét hai bên tai.

Mễ Trùng hưng phấn cầm dây cương la to: "Giá, giá, giá.."

Trong xe, Hồ Vương ngửa mặt gối đầu lên đùi Tô Tứ, Tô Tứ dùng vải mỏng bao lấy một quả trứng gà luộc chín, ở trên mắt Hồ Vương nhẹ nhàng ôn nhu lăn qua lăn lại, một mặt quan sát Hồ Vương, sợ nhỡ tay dùng lực làm đau hắn.

Hồ Vương thập phần hưởng thụ việc Tô Tứ coi hắn như trân bảo mà nâng niu, vì muốn lấy được càng nhiều ôn nhu đó, trong miệng rầm rì làm bộ như đang rên rỉ đấy, dẫn đến Tô Tứ lại gần thổi thổi, tự trách bản thân, khẩn trương hỏi hắn đau lắm không, đau như thế nào.

Hồ Vương cầm hà bao đưa lên mũi ngửi ngửi, nói: "Thật thơm."

Tô Tứ cười: "Trước khi thêu, ta đem lụa ngâm trong nước hoa sen ba ngày, thêu xong lại bỏ vào ba ngày, cho nên mùi thơm đặc bệt nồng đậm đấy."

Từ khóe mắt, Hồ Vương nhìn Tô Tứ, cảm khái nói: " Nương tử của ta khéo léo, ngươi để cho ta phải thương ngươi như thế nào mới đủ đây? Ngươi như một bảo vật mà ta có, ta thật sự là có phúc tựa Đông Hải mà."

Tô Tứ nghe lời ngọt từ miệng Hồ Vương mà vui vẻ, thuận miệng nói một câu dí dỏm: "Còn thọ tựa Nam Sơn nữa ý."

Lời nói đùa của y là toàn thân Hồ Vương nóng lên, hướng Tô Tứ ngoắc ngoắc tay: "Nương tử, ngươi lại đây, ta có câu nói muốn nói với ngươi."

Tô Tứ nhìn nụ cười phóng đãng của hắn, rất cảnh giác: "Trong xe chỉ có hai người chúng ta, ngươi muốn nói cái gì?"

Hồ Vương: "Không được, lời này chỉ có thể nói thầm, ngươi lại gần đây, xa quá sẽ mất linh."

Tô Tứ thoáng chần chừ, nhưng vẫn hơi cúi đầu, đem lỗ tai hướng về Hồ Vương.

"Không được, phải gần nữa, ngươi như thế này với vừa nãy có gì khác đâu."

Hồ Vương không vui.

Tô Tứ nhìn thấy đôi mắt cú mèo của hắn, chỉ cảm thấy thật có lỗi, có điểm áy náy, theo lời mà hạ thấp đầu, cùng đối mặt với Hồ Vương.

"Ta muốn nói là..." Hồ Vương không nói hết, nhanh tay kéo Tô Tứ, lời lẽ như từ miệng Hồ Vương rơi hết vào trong miệng Tô Tứ. 

"Ân...Buông...Bỏ ra." Tô Tứ vừa thẹn vừa giận, môi chỉ có thể vừa kề sát nhau vừa nói vài từ.

Ai có thể ngốc đến nỗi thả vịt khi mà nước vừa sôi? Hồ Vương rèn sắt khi còn nóng, xoay người một cái đem Tô Tứ đặt ở dưới thân, một tay không chờ được mà hướng vào bên trong nội y tìm kiếm.

Mễ Trùng nghe được âm thanh từ bên tron truyền ra: "Ân..ah ah..", tuy nói tu luyện 250 năm, dưới ban ngày ban mặt gặp cảnh buông thả không ít, mà đó rõ ràng là đạo lý của yêu tinh, nhưng mà hắn vẫn còn là "Đồng Tử ngư"*. Khoảng cách bây giờ quá gần, không thể tiếp tục làm một tên giảo hoạt thấy gì cũng không đỏ mặt được.

[*Kiểu như là nam tân ý. Đây là cá tân =)))]

Đương nhiên chỉ đỏ mặt một chút thôi.

"Cô gái phía trước xin chậm một chút í a, đại gia tiền tài giàu có í à, đi dạo quá rượu, uống chút rượu, chỉ cần ngươi để ta ôm vừa khéo í í í!" Mễ Trùng lớn tiếng hát mấy lời thô tục để lấy độc trị độc.

Thương Ương cùng với Tô Tứ, Mễ Trùng đã thân, mỗi ngày đều ở một chỗ chơi với nhau thành thói quen. Hôm nay Thương Ương cũng như vậy mà đến, sớm đi tới hồ sen chờ bọn hắn, trái đợi phải đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu.

Hắn ngồi nghịch đại đạo, đùa mệt liền tản bộ dọc bờ hồ, chán chết mà vẫn không thấy ai.

Hôm qua nhận được thiệp cưới của Lang Vương, lát nữa phải đến chỗ Lang Vương tham gia bữa tiệc, định thông báo với Tô Tứ một chút, ai biết đâu đến gần trưa còn không thấy tung ảnh của bọn hắn, Thương Ương đành phải mang theo mất mát mà cùng Hỏa Hoàng đi dự tiệc.

Trăm dặm về phía nam là một trấn không lớn không nhỏ, trong trấn hai bước một cái cây, ba bước một bụi hoa, đem thị trấn quấn lại giống như một đóa hoa tú cầu, trong gió mà lăn đi lăn lại, mùi hương thơm còn có thể bay ra xa trăm dặm, tên Bách Lý Hương trấn cũng từ đó mà có.

Dựa vào chỉ thị của Hồ Vương, Mễ Trùng đưa xe ngựa đứng trước một khách điếm. Khách điếm này nhìn khá lớn, cao thấp đủ ba tầng, bên trong ngồi đầy người, ở phía xa còn nghe được tiếng nói ồn ào.

Tô Tứ từ trong xe đi ra mặt hồng hồng, cổ áo lỏng lẻo, đâm vào mắt người là làn da dưới cổ trắng nõn. Hồ Vương thò tay đem Tô tứ giữ lại, để y vịn vào mình mà đi, bước chân mềm nhũn vô lực lảo đảo.

Tiểu nhị nhanh nhẹn chào đón, cười hì hì nói: "Ba vị khách quan vào bên trong ngồi, xem ngựa của ngài sẽ được đưa về đằng sau."

Hồ Vương chọn lấy hai gian phòng trên, nửa vuốt ve nửa để cho Tô Tứ vịn bước vào trong.

Tô Tứ trước kia tiến vào khách điếm kiêm quán rượu này không ít lần, Tứ tiểu thư Cừu gia thích ăn cá băm viên ở đây, bất quá chỉ sợ là tiểu nhị này đều không nhớ.

Trước khi hắn là nô, vâng dạ đã quen, không ngờ. Lần này hắn là khách, đã sớm không còn hình ảnh nô bộc. Mặc dù rời khỏi trấn này bất quá là hơn hai tháng ngắn ngủi, ngoại trừ có cảm giác thay da đổi thịt thì còn thấy như đã qua ngàn năm, phảng phất có cái gì đó nhanh như chớp mà thay đổi, có một tầng chua xót.

Hồ Vương đem sợi tóc có giọt mồ hôi của y vén ra sau tai, nhìn xuống cổ áo nới rộng thấy bả vai trắng mịn, không khỏi nuốt nước miếng một cái, cũng không dám làm lần nữa. Vừa rồi ở trong xe đã hung ác một phen.

Đêm qua Tô tứ lấy cớ hôm nay phải đi vội không cho hắn thân cận, sáng nay lại xoay vần một hồi khiến y giận dỗi, trên xe dùng chút ít thủ đoạn mới thành công nên bất kể nặng nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play