Yên Thư không coi tỷ tỷ của mình vào đâu. Miệng nở nụ cười tươi như hoa, tay phải vũ lộng xuyên tâm tỏa đánh tới. Nhất thời hào quang ngất trời, linh khí đụng vào nhau nổ lách tách, một luồng lam quang bao lấy hai người. Trong luồng lam quang đó không ngừng vọng ra tiếng sát phạt, tiếng pháp bảo đụng vào nhau. Chợt có một tiếng hự khô khan vang lên, lam quang tán đi hiện ra một cảnh tượng kinh ngạc, lúc đầu người ta cứ nghĩ với bảo vật như Xuyên Tâm Tỏa, Yến Thư sẽ dễ dàng giành chiến thắng, nhưng giờ đây mọi người đều trợn mắt há mồm. Rút cuộc hiểu vì sao sợi xích này gọi là Xuyên Tâm Tỏa, chỉ thấy trên đài Yến Thư đang quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy ngực. Sợi xuyên tâm tỏa này đang đâm thẳng vào nơi đó trái tim nàng bị xuyên tâm tỏa triệt đệ khóa trái. Nàng hết nhìn sợi xích trên ngực mình, lại nhìn lên Yến Vân đang đứng đó. Môi mấp máy mấy từ:
- Sao.. Sao có thể. Rõ ràng trong pháp môn luyện hóa Xuyên Tâm Tỏa không có.. không có pháp quyết này. Lão.. là lão lừa ta.
Yến Vân nhìn xuống muội muội đang quỳ dưới đất chậm rãi trả lời bằng một giongn chán ghét không hề che giấu.
- Nghĩa phụ đã từng nói, pháp quyết này chỉ dùng để đối phó với phản đồ.
Nghe xong lời tỷ tỷ của mình nói ra. Yến Thư ngửa mặt lên trời cười khanh khách
- Ôi nghĩa phụ ơi nghĩa phụ. Người quả thật hiểu rõ lòng ta. Không ngờ người đã sớm dự liệu đến ngày này.
Yến Vân đau đớn nhìn muội muội của mình. Ngay từ nhỏ vị muội muội này đã tỏ ra là người có nhiều tham vọng. Nhưng dù thế nào Yến Vân cũng không ngờ vị muội muội này lại dám khi sư diệt tổ như vậy. Nàng thở dài thu lại Xuyên Tâm Tỏa rồi nói:
- Ngươi đi đi. Từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.
Yến Thư mở to mắt ra nhìn tỷ tỷ của mình. Có lẽ chút tình thân còn sót lại nhất thời che mờ đi thù hận của tỷ đối với mình sao. Yến Thư cúi người thi lễ với tỷ tỷ mình rồi chậm chậm bước đi. Bóng dáng cô độc của nàng biến mất dần nơi chân trời xa thẳm.
Hồng Thắng Hải thấy trên đài đã phân thắng bại thì hô lên:
- Yến Vân thắng trận đầu tiên. Hai người tiếp theo.
Cứ như vậy ba bốn trận đấu nữa liên tiếp diễn ra, với cảnh giới Trúc Cơ Trung kỳ của mình. Dương Thanh đối với tiểu kỹ của đám người này không có hứng thú chút nào. Thêm hai trận đấu chán ngắt như vậy rốt cuộc cũng có chuyện làm hắn chú ý. Đoan Mộc Hùng kẻ làm quen với y mấy ngày trước đang đứng ở trên đài. Mà kẻ này Dương Thanh nghi ngờ hắn có cùng cảnh giới với mình. Đoan Mộc Hùng dám trà trộn vào nơi này, nếu không phải cùng đường như mình thì cũng là phía sau có thế lực chống lưng vô cùng to lớn. Đối thủ của Đoan Mộc Hùng là một gã mặt choắt đến không thể choắt hơn. Nhìn cái đầu gã không hề tương xứng chút nào với thân mình to như hộ pháp. Gã ôm quyền với Hồng Thắng Hải rồi quay ra nhìn Đoan Mộc Hùng cười khằng khặc.
- Này tên mặt trắng kia. Thức thời thì nhận thua, lát nữa tránh khỏi phải nếm mùi đau khổ.
Đoan Mộc Hùng cũng lười nói chuyện với hắn. Chào Hồng Thắng Hải xong lập tức vỗ túi trữ vật lấy ra một mũi tên, thoạt nhìn có mấy phần giống Xuyên Vân Tiễn năm xưa ở Hắc Lâm mà Dương Thanh gặp phải. Nhưng rất nhanh Dương Thanh nhận ra là không giống Xuyên Vân Tiễn màu trắng ngà, còn cây tiễn này lại màu trắng bạc. Không ngớt tỏa ra hơi lạnh kinh người. Trên tay Đoan Mộc Hùng nó tỏa ra một làn khói cuồn cuộn xung quanh thân tiễn. Cây ngân tiễn này theo sự chỉ huy của Đoan Mộc Hùng rít gió lao đến nhắm vào thiên linh cái của gã mặt choắt kia với một tốc độ kinh người. Khiến cho hắn khẩn trương đến nỗi quên mất mình là tu tiên giả vội vã phủ phục xuống đất lăn đi mấy vòng mới tránh được mũi ngân tiên này. Tuy tránh được bản thể của ngân tiễn, nhưng linh lực từ mũi tiễn vẫn kịp xẻ trên đầu hắn một vết rách không nông không sâu, khiến cho hắn vô cùng đau nhức. Ở bên dưới đài, mọi người thấy hắn bị dọa tới mức quên cả dùng linh khí chống trả mà lại làm như thế tục đấu võ nhất thời đều ôm bụng cười như điên. Mấy tên ác khẩu còn cao giọng.
- Các vị. Một chiêu Lý Ngư đả đình thật là tuyệt diệu
- Đúng vậy đúng vậy. Lắn đến mấy vòng cơ mà.
- Ha Ha Ha.
Tên mặt choắt nghe ở dưới đài bàn luận như vậy thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Tức giận vô cùng. Hắn lập tức đưa hai tay vẽ lên không trung một đồ hình phức tạp màu đỏ hiện ra lao đến Đoan Mộc Hùng. Tạo thành một cái lồng linh khí chụp xuống. Mặc dù tên mặt choắt này vào đến vòng cuối thì pháp lực cũng thuộc hàng hùng mạnh, nhưng đó chỉ là so với đồng giai luyện khí kỳ. Đối với Đoan Mộc Hùng căn bản không tạo ra nửa điểm uy hiếp. Đoan Mộc Hùng đưa hai tay lên kết thủ ấn, mũi ngân tiễn xé gió lao đi.
Một tiếng đùng trầm đục vang lên. Cái lồng linh khí đã bị thủng một lỗ lớn. Đoan Mộc Hùng nương theo cái lỗ đó phi thân ra ngoài. Gã mặt choắt há hốc mồm, cằm hắn như sắp rớt ra. Đùa sao. Cái lồng linh khí này hắn đã từng giết không biết bao nhiêu tu sĩ luyện khí phải nói là mười lần không sai một. Vậy mà tên này chỉ điểm nhẹ một cái đã thủng một lỗ. Gã mặt choắt này còn không biết nếu Đoan Mộc Hùng không che giấu thực lực thì ngau cả cơ hội vẽ xong cái đồ hình kia hắn cũng không có. Thoát ra khỏi vòng vây ngân tiễn lại rít lên từng hồi xé gió lao đi. Dồn cho gã mặt choắt kia tránh đông né tây vô cùng vất vả. Dù hắn có nhanh cỡ nào mũi ngân tiễn cũng ở ngay sau lưng hắn. Đáng thương cho gã mặt choắt dù có làm cách nào cũng không thể bỏ xa mũi tên quá nửa thước. Gã cắn răng móc túi ném ra một chiếc lệnh bài. Lệnh bào này đón gió lớn lên hóa thành một tấm thuẫn chặn trước mặt gã mặt choắt. Hắn còn chưa kịp vui mừng thì Ngân tiễn đã rít lên bạch quang đại thịnh đâm thủng tấm thuẫn bài này.
Quá hoảng sợ, gã cuống cuồng trốn chạy vừa chạy vừa ném ra vô số phù triện cùng pháp khi cấp thấp mà năm xưa hắn giết người đoạt được. Nhưng hoàn toàn vô dụng. Đến lúc cuối cùng hoảng quá hắn còn ném ra cả linh thạch. Bọn người dưới đài đều thè lưỡi thật dài. May mà không đụng phải gã này, nếu không muốn tránh mũi tên kia thật là vô cùng khó khăn.
- Dừng tay. Ta nhânn thua, nhận thua.
Gã mặt choắt kia không nhịn được nữa kêu lên oai oai. Tay xua lia lịa. Quả thật hắn đã bị dọa cho sợ chết khiếp. Lúc này Đoan Mộc Hùng mới thu ngân tiễn về cười cười:
- Đa tạ huynh đài nhường nhịn.
Trời ơi. Đám dưới đài há mồm ra không biết nói gì. Tên Đoan Mộc Hùng này thật là quá đáng. Người ta đã nhận thua còn trêu cợt. Hồng Thắng Hải gật gù tuyên bố:
- Đoan Mộc Hùng thắng.
Dương Thanh nhìn chằm chằm tên này. Trực giác linh mẫn cho hắn biết. Tên này hạ mình trà trộn vào đây ít nhất cũng có thể lợi dụng được. Đoan Mộc Hùng thấy hắn nhìn thì cũng tưoi cười đáp lễ. Cả hai đều như bằng hữu lâu năm chân thành vô cùng. Khụ. Ai biết trong lòng họ đang nghĩ gì tất sẽ ngã ngửa.
- Dương Thanh tốt nhất ngươi đừng phá hỏng việc của thiếu gia ta.
- Đoan Mộc Hùng. Chúng ta nước sống không phạm nước giếng. Nhưng nếu như đến đây cùng 1 mục đích thì lại là chuyện khác.
Trong đầu nghĩ thế. Nhưng ngoài mặt hai vị Đoan Mộc, Dương vẫn tươi cười trả lễ