Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, đến ngày thứ tư Tần Vũ Phi mới thấy khá hơn, mười giờ sáng cô đến công ty, trang điểm kỹ càng, trang phục tươi tắn đẹp đẽ, Cừu Chính Khanh thấy cô liền nghiêm mặt: “Giám đốc Tần khỏe rồi?”
“Đúng vậy.”
“Tinh thần xem ra cũng rất tốt.” Ý nói tinh thần rất khỏe khoắn, nhìn không giống bị bệnh chút nào.
“Cảm ơn. Đến công ty làm việc cũng nên chăm chút một chút mới tốt.” Tần Vũ Phi chặn lời anh trước.
“Không ngờ giám đốc Tần cũng thật tận tâm với công việc.” Thật không thể nhịn được châm chọc cô vài cậu.
“Xem ra Cùu phó tổng đã hiểu được tôi rồi, quả là vinh hạnh.” Tần Vũ Phi thấy cuộc nói chuyện này thật quá vô nghĩa. Lần nào cũng mấy câu này, anh ta không thấy chán à? “Tôi phải làm việc rồi, tạm biệt Cừu phó tổng.”
Vào đến phòng làm việc, cô gọi vài người trong bộ phận đến mở một cuộc họp nhỏ, xác nhận tiến độ của công việc, giải quyết xong công việc của từng người, sau đó xử lý email tích tụ trong hộp thư, trả lời xong tất cả, lại xem hết tài liệu thư ký để trên bàn cô, cái nào cần ký thì ký, cần phê duyệt thì phê duyệt. Xem lại lịch làm việc, gọi điện thoại cho từng khách hàng cần liên hệ, sắp xếp được hai cuộc hẹn, sau đó gọi thư ký chuẩn bị hai phần quà để tặng cho khách.
Hoàn thành hết mọi công việc, chớp mắt một cái, đã sắp đến giờ tan tầm. Tần Vũ Phi xem đồng hồ, thở phào một hơi, bắt đầu mở mạng lên xem tin tức, mở ứng dụng trò chuyện lên xem có bạn bè nào tìm cô hay không. Uống một ngụm trà mà thư ký pha cho, cô cảm thấy rất thoải mái. Hiệu suất làm việc của hôm nay tốt vô cùng. Bởi vậy mới nói không phải cô không bận rộn, chẳng qua cô không tỏ ra mình bận mà thôi. Trên ứng dụng trò chuyện có người bạn đăng một mẩu chuyện cười lên, Tần Vũ Phi nhìn máy tính mà cười ha ha.
Vừa ngẩng đầu, thấy Cừu Chính Thanh đi ngang qua cửa phòng làm việc của cô, khi đi ngang qua chỗ cô thì bước chậm lại nhìn cô vài cái, chân mày nhíu lại. Tần Vũ Phi không để ý, cô biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô là vậy, không thích tỏ vẻ bận rộn.
Điện thoại reo ngay khi cô thấy tên của Cố Anh Kiệt trong một bản tin trên một trang báo mạng, cô dời mắt từ màn hình máy tính qua điện thoại, trên màn hình hiển thị tên Triệu Hồng Huy. Cô bắt máy. Triệu Hồng Huy nói tối nay anh ta hẹn uống rượu với bạn bè, muốn rủ cô đi cùng. Tần Vũ Phi không có tâm trạng, hôm trước nhận điện thoại của anh ta cô có nói cho anh ta biết mình không khỏe, mấy ngày này không muốn hẹn hò gì, không ngờ hôm nay anh ta lại hẹn mình đi uống rượu với bạn.
“Em không khỏe lắm, không muốn ra đường.” Cô từ chối thẳng.
“Không phải hôm trước em mới không khỏe sao?”
“Hôm nay vẫn chưa khỏe.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, tiếng Triệu Hồng Huy nghe không mấy vui vẻ: “Anh đã hẹn bạn, nói là em sẽ đến”.
“Vậy thì xin lỗi bạn anh thôi, hẹn hôm khác mời họ ăn bữa cơm là được. Em mời.”
Có nói vậy Triệu Hồng Huy càng không vui, nhịn không nói gì, chỉ nói: “Được thôi, vậy em nghỉ ngơi đi”, dứt lời liền ngắt máy.
Tần Vũ Phi để điện thoại qua một bên, không để ý gì. Anh ta không vui thì có gì ghê gớm, cô cũng không vui đâu. Anh ta cho rằng tặng bó hoa, ăn bữa cơm là có thể theo đuổi được con gái rồi à? Cho dù muốn dẫn cô đến khoe khoang trước mặt bạn bè thì cũng phải hỏi ý cô trước. Xem cô là gì chứ? Tổng giám đốc bá đạo gì đó, cô không có hứng thú.
Tần Vũ Phi chuyển sự chú ý về lại trang web, thật ra đó là một tin tức lá cải về một nữ minh tinh họ Điền mới nổi gần đây. Nói cô ta sự nghiệp đang lên, số đào hoa cũng mạnh thêm. Gần đây thường xuyên qua lại với cậu ba Cố Anh Kiệt của tập đoàn Hoa Đức, liên tục có tin đồn hẹn hò, rất náo nhiệt. Ký giả đã liên lạc với người quản lý để xác nhận thông tin, đối phương chỉ nói không can thiệp vào đời sống tình cảm của nghệ sĩ, họ vừa nhận lời làm người phát ngôn của Hoa Đức, mong mọi người không cần suy đoán lung tung. Bài báo còn nhắc đến lời của một thầy tướng số, người này là một thần phán có tiếng trong nghề, từng nói cô minh tinh họ Điền này năm nay sẽ được nổi tiếng, quả nhiên đã thành sự thật. Ông ta cũng từng nói cuối năm nay hoặc đầu năm sau cô ta sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình, nay đã là tháng mười hai, cũng là cuối năm, không biết cậu ba nhà họ Cố có phải chính là chàng trai trong định mệnh đó hay không?
Bài báo lá cải còn đăng kèm một tấm hình, cô minh tinh họ Điền nọ và Cố Anh Kiệt đứng bên cạnh bàn, nhìn quang cảnh xung quanh có lẽ là một sự kiện nào đó, nữ minh tinh khẽ nghiêng mình, Cố Anh Kiệt đang đỡ lấy eo cô ta, hai người đang nhìn nhau cười. Bên cạnh hình là dòng chữ: Không ai bên cạnh, tình cảm dạt dào, hé lộ nghi án tình cảm.
Tần Vũ Phi xem xong bĩu môi, tên quỷ này, biết chỉ trích người khác đem bạn gái ra khoe khoang, bản thân mình cũng thế thôi.
Anh có bạn gái rồi. Tần Vũ Phi gõ gõ mặt bàn, rất tốt. Cô cũng không rõ rang trong lòng mình có cảm giác gì, dù sao cũng là rất tốt, đáng mừng cho anh.
Cùng lúc đó, Cố Anh Kiệt đang cùng anh trai mình bước ra khỏi phòng họp. Anh cả nhà họ Cố, Cố Anh Huy, lớn hơn Cố Anh Kiệt mười tuổi, lúc nhỏ bố của họ Cố Văn Quang bận rộn làm ăn, kẻ làm anh này đã bỏ ra không ít thời gian chăm sóc và dạy dỗ đứa em trai này, tình cảm của hai anh em rất tốt.
“Cái cô minh tinh kia là chuyện thế nào vậy?” Cố Anh Huy hỏi.
“Không có gì, hôm đó tham dự sự kiện, cô ấy đứng không vững suýt ngã nên em đỡ thôi, nghệ sĩ mà, cứ thích tung tin đồn, chắc gần đây không có tin gì dùng được nên mới lấy em ra dùng tạm chăng?” Bài báo đó lúc trưa Cố Anh Kiệt có xem qua, trước đó anh không biết gì, nhưng viết thì cũng đã viết rồi, anh cũng không mất gì nên cũng không để bụng.
“Em coi chừng bố lại cằn nhằn đó.” Cố Văn Quang quả thật khá quan tâm đến cậu con út, hai đứa con lớn đều đã lập gia đình, đã sinh con đẻ cái, sự nghiệp cũng không có vấn đề gì, có rất nhiều việc của Hoa Đức đều giao cho chúng trông coi, không cần ông phải nhọc lòng lo lắng. Nghĩ đi nghĩ lại, giờ chỉ còn đứa con út là chưa nên người. Yêu cầu của ông đối với con trai út không cao, dù sao cũng còn trẻ tuổi, để nó chơi thêm vài năm nữa cũng được. Nhưng thấy nó đổi hết bạn gái này đến bạn gái khác, lại không có ai có thể dẫn về ra mắt gia đình, vừa nói thì nó cứ tỏ vẻ vô tội, Cố Văn Quang cũng hơi tức giận.
“Không sao, đây cũng không phải là bạn gái em mà.” Cố Anh Kiệt lại tỏ ra vô tội.
“Vậy cô em họ nhà họ Trịnh thì sao? A Tử nói tuần trước họ có giới thiệu hai người với nhau.”
Cố Anh Kiệt cưới cười. “Tự chị giới thiệu lung tung, người đó không hợp”.
“Sao lại không hợp? Không đủ đẹp à?” Cố Anh Huy nghe em gái nói cô gái kia ngoại hình cũng bình thường, chắc là A Kiệt sẽ không ưng đâu.
“Không phải.” Cố Anh Kiệt lại cười, “Anh đừng đoán mò, dù sao đi nữa cũng là không hợp”. Cô em họ đó nói chuyện quá tự cao, nghĩ mình học rộng hiểu nhiều thì tài giỏi lắm, không thân thiết gì với anh nhưng lại phê phán người khác ở trước mặt anh, cứ như người nào cũng không bằng được cô vậy. Anh thật không thích những cô gái mắt để trên trán, luôn tự cho mình là đúng như thế. Tần Vũ Phi kiêu căng thì kiêu căng, cũng hay chọc cho người ta nổi điên, nhưng sự thẳn thắng đó làm người ta thấy thoải mái. Cố Anh Kiệt không quen biết gì với cô em họ kia, cũng không muốn phê phán điểm xấu của cô ta trước mặt người khác. Chuyện này chỉ có thể cười cho qua, anh trở về phòng làm việc.
Điện thoại để trên bàn làm việc, khi đi họp anh quên mang theo. Mở điện thoại lên xem, có một cuộc gọi nhỡ, của Từ Ngôn Sướng. Anh ngồi xuống, gọi lại cho Từ Ngôn Sướng, trong lúc đợi đầu dây bên kia kết nối, anh chợt nhớ đến Tần Vũ Phi, có lẽ cô cũng đã đọc được tin đồn kia rồi, hy vọng cô có thể đọc được, vậy chắc cô có thể yên tâm rồi.
Điện thoại đã kết nối. “Jason, cậu tìm mình à?”
“Tối nay mấy anh em hẹn nhau đến quán của A Thực uống rượu, cậu qua không?”
“Được thôi.” Dù sao anh cũng không có việc gì làm, cuộc sống không có người yêu quả thực nhàm chán, thế nên Cố Anh Kiệt liền nhận lời ngay.
Tên đầy đủ của A Thực là Doãn Thực, cậu ta có cô em gái tên Doãn Đình. Cô em đó chính là bạn thân của Tần Vũ Phi. Cố Anh Kiệt và Doãn Thực cũng không qua lại nhiều, chỉ quen biết sơ mà thôi. Thật ra anh biết Doãn Đình em gái của Doãn Thực từ trước rồi, từng gặp hai lần, nhưng cả gật đầu chào hỏi cũng không có. Sau này nhờ Tần Vũ Phi mà khắc sâu ấn tượng với cô gái này.
Tần Vũ Phi à...
Cố Anh Kiệt kéo dòng suy nghĩ của mình trở lại, thấy nhắc đến Doãn Thực mà lại có thể nghĩ đến Tần Vũ Phi đúng là trúng tà mất rồi. Ừ thì, không chỉ có Doãn Thực, ở đây có bao nhiêu người, ai cũng có thể khiến anh nghĩ đến Tần Vũ Phi. Ví như A Luân, tên công tử không hẹn được Tần Vũ Phi rồi đi khắp nơi nói xấu cô, lại như Triệu Hồng Huy, cậu ấm hẹn được Tần Vũ Phi rồi lại đi rêu rao mình trái nắm Minh Duyệt, phải giữ Vĩnh Khải, trên người tiền tài đếm không xuể.
Hai người này sao không đánh nhau một trận đi, thật đáng tiếc. Cố Anh Kiệt ác ý nghĩ, họ không đánh nhau, anh thấy đêm nay chẳng có gì thú vị. Sớm biết vậy thì đã không đến rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT