ype: Linhh Linhh

Lúc này Cố Anh Kiệt mới bình tĩnh lại, anh vừa lái xe vừa hỏi: “Đi đâu ăn đây?”.

“Chỗ nào đắt là được.” Tần Vũ Phi đáp.

Cố Anh Kiệt lườm cô một cái, không hỏi ý cô nữa. Xe chạy được một lúc, anh tiếp tục nói: “Cừu Chình Khanh cũng tốt hơn Triệu Hồng Huy rồi, em nhìn người kiểu gì vậy, sao cứ phải dây dưa với tên kia làm gì. Em cũng biết anh ta là người thế nào rồi, sao còn chưa chịu chia tay?”.

“Sao lại phải chia tay?” Tần Vũ Phi nhìn nhìn ngón tay của mình, trước khi đi du lịch phải đi làm móng lại thôi.

“Tần Vũ Phi, em đừng cố ý chọc tức tôi.”

“Tự anh thích nổi nóng đó chứ. Chuyện chẳng liên quan gì đến anh lại cứ phải tức giận.”

Cố Anh Kiệt mặc kệ cô ám chỉ anh thích lo chuyện bao đồng, chỉ hỏi: “Em nói xem, tại sao không chia tay?”. Cô không biết yêu thương bản thân làm anh tức đến nỗi suýt bị nội thương.

“Chỉ là cùng ăn qua vài bữa cơm, cũng chẳng có gì với anh ta, còn không tính là yêu đương, cần gì phải chia tay, không đi với nah ta nữa là được rồi.” Tần Vũ Phi trả lời rất thản nhiên, không thèm nhìn gương mặt nghiêng đẹp trai của Cố Anh Kiệt, chỉ chăm chú nhìn ngón tay của mình, tập trung suy nghĩ xem nên sơn màu gì, vẽ hoa văn gì.

Cố Anh Kiệt nghẹn lòi, vậy là khi nãy cô thật sự cố ý chọc tức anh? Anh bình tĩnh lại, trở lại ý chính: “Vậy nghĩa là em đã không ra ngoài với anh ta nữa?”.

“Đúng vậy.” Cô đâu chỉ là không ra ngoài với anh ta nữa, khi anh ta gọi điện đến để hẹn cô còn châm chọc một hồi, còn ném hết hoa anh ta tặng vào thùng rác rồi chụp hình lại gửi cho anh ta nói cảm ơn. Nhưng những chuyện này không cần cho Cố Anh Kiệt biết.

Cố Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm, đã bình tĩnh lại, “Tên đáng ghét đó lại đi nói với người khác được em tặng cái này cái nọ làm quà Giáng Sinh.”

“Ồ.” Tần Vũ Phi gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh ta như vậy mà không đi khám bác sĩ sẽ không sao chứ?”.

Cố Anh Kiệt hiểu ra thì bật cười, hỏi lại cô: “Em không giận?”.

“Anh ta là ai chứ, đáng để tôi nổi giận sao?”

Cố Anh Kiệt gật đầu, “Được rồi, tôi xin lỗi, là tôi chưa làm rõ chuyện đã có thái độ không tốt với em. Sorry”.

“Ừ, lần sau đừng như vậy nữa.” Tần Vũ Phi ra vẻ cao thượng, bị Cố Anh Kiệt lườm một cái.

Chiếc xe chìm vào yên lặng một lúc, Cố Anh Kiệt đột nhiên hỏi lại lần nữa: “Bây giờ em thật sự không hẹn hò với Triệu Hồng Huy nữa, đúng không?”.

“Đúng vậy.” Thật ra đây chỉ là một câu hỏi rất bình thường, nhưng tim Tần Vũ Phi lại nhảy lên hai nhịp, cứ cảm thấy trong giọng nói của anh có chút gì đó khiến tim cô loạn nhịp, cô nhìn chằm chằm tay mình, đếm ngón tay.

“Vậy còn Cửu Chính Khanh? Anh ấy cũng tốt lắm. Lúc nãy xem ra anh ấy rất quan tâm đến em.” Cố Anh Kiệt hỏi hết câu này đến câu khác.

“Anh ta là mẫu người bố tôi thích, tôi thì không.”

“Anh ấy thuộc mẫu người nào?”

“Mẫu người xem sự nghiệp làm vợ cả, đàn bà là tình nhân.”

Cố Anh Kiệt bật cười, tiếng cười rất dịu dàng, ánh mắt Tần Vũ Phi không chịu sự khống chế của não bộ mà chuyển từ ngón tay cô sang mặt anh, đúng lúc anh cũng quay đầu nhìn cô, đôi mắt cười lấp lánh, khẽ gõ một cái lên trái tim của Tần Vũ Phi. 

“Lần đầu tiên tôi nghe thấy cách hình dung kiểu này.” Anh nói.

Tần Vũ Phi chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, ngắm nhìn ngón tay, không lên tiếng.

Cố Anh Kiệt tiếp tục lái xe, được một lúc lại hỏi: “Ngón tay em bị sao vậy?”.

“Tôi muốn đổi màu sơn khác.” Cô đáp, anh quan tâm chuyện bạn trai cô, quan tâm ngón tay cô, cô chợt thấy tâm trạng trầm xuống.

“Sao đột nhiên lại xuống tinh thần rồi. Màu móng làm em mất vui đến thế à? Màu hiện giờ rất đẹp mà.” Cố Anh Kiệt đánh vô lăng, rẽ một cái là đến nhà hàng ngay.

Tần Vũ Phi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, cô biết anh muốn dẫn cô đến nhà hàng nào rồi. Đó là một nhà hàng cao cấp, đúng là rất đắt, phù hợp  yêu cầu khi nãy cô đưa ra. Nhà hàng hoa lệ, món ăn tinh tế, phục vụ rất tốt, khung cảnh vô cùng lãng mạng. Cô có thể tưởng tượng khi hai người bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ sẽ dẫn họ đến chiếc bàn nhỏ, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn những món ngon, cùng nói đủ thứ chuyện, anh sẽ mỉm cười nhìn cô...

Xe dừng lại, nhịp tim Tần Vũ Phi như muốn ngừng theo. Cô ra sưc hít thở, không được, cô thật sự không được. Cô nói: “Cố Anh Kiệt, tôi không muốn ăn nữa, tôi muốn về nhà”.

Cố Anh Kiệt ngẩn người, rất bất ngờ: “Sao thế?”.

Tần Vũ Phi đã chuẩn bị xong, nhưng câu “tôi không muốn cùng ăn với anh” thật tổn thương người ta, cô nhìn anh lại không thể mở lời, chỉ có thể nói, “Không có gì, tôi chợt nhớ ra ở nhà có chút việc, tôi phải về, anh đưa tôi về công ty lấy xe được không?”.

Cố Anh Kiệt không trả lời, anh nhìn chăm chú gương mặt cô, nhìn ánh mắt cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Anh có biết cô đang nói dối, cô cũng biết rằng anh nhận ra.

Anh không vạch trần cô, cô biết anh sẽ không vạch trần cô.

Hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau, không cách nào dời mắt đi. Như có một sức mạnh vô hình đột nhiên ôm chặt lấy họ. Cố Anh Kiệt chớp mắt, sức mạnh đó không hề biến mất. Anh cắn chặt răng, cuối cùng cũng dời mắt đi, nói: “Được”.

Sức mạnh kia vẫn ép chặt anh, nhịp tim của anh bắt đầu tăng tốc.

Suốt đường về hai người không ai lên tiếng. Cố Anh Kiệt chăm chú nhìn đường đi trước mặt, Tần Vũ Phi nghiêng đầu ngắm dòng xe cộ bên ngoiaf.

Yên lặng. Nhưng trong không gian nhỏ bé lại ngập tràn một sức mạnh vô hình khiến họ căng thẳng.

Đã đến cửa công ty, Cố Anh Kiệt tấp xe vào bên đường. Lúc này anh quay lại nhìn Tần Vũ Phi. Cô cắn môi, dè dặt nhìn lại anh, sau đó tức tốc rũ mắt xuống, dùng giọng điệu vui vẻ nói: “Tôi đi đây”.

“Được.”

“Cố Anh Kiệt, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Tần Vũ Phi lại cắn môi, gật đầu, cũng không biết sao lại gật đầu, cũng không biết sao lại gật đầu, rồi cô chuẩn bị mở cửa xe ra.

Động tác của Cố Anh Kiệt nhanh hơn, anh xuống xe bước về bên chỗ cô, mở cửa giúp cô.

Tim cô lại bắt đầu đập loạn.

Cô bước xuống xe, cố gắng mỉm cười với anh, cô nói “Cảm ơn”, anh nói “En phải chăm sóc cho mình thật tốt”. Hai người nói cùng lúc, trong lời nói nghe qua có cảm giác như sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Cả hai đều ngẩn người, nhìn chằm chằm đối phương. Cứ đứng đó, cách nhau một cánh cửa.

Họ cách nhau rất gần. Ánh mắt Tần Vũ Phi mang theo sự hồi hộp và mê man, còn có cả sự bất lực. Cố Anh Kiệt không biết mình bị sao, dường như mất đi năng lực kiểm soát, anh cúi đầu về phía cô.

Ngay khi hai cánh môi chạm vào nhau, Tần Vũ Phi như bị điện giật mà lùi về sau, cơ thể đụng vào ghế ngồi nhưng cô không kêu đau, cũng không nhìn Cố Anh Kiệt một cái xoay người vội vàng bỏ chạy. Cô lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía công ty, không hề quay đầu lại. Cố Anh Kiệt giật mình, nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi mất hút, mất nửa ngày ngồi hoàn hồn.

Anh thở dài, ngồi trở vào xe, đưa tay vuốt mặt mình. Điều cô lo lắng quả không sai, anh quả thật quá đề cao chính mình rồi. Đàn ông không đáng tin, xem ra phụ nữ đúng thật là có trực giác. Là anh không đúng. Cô nói đúng, hai người họ đáng ra không nên tiếp tục liên lạc, anh tự cho rằng mình quan tâm cô, tốt với cô như bạn bè. Anh đã sai rồi.

Cố Anh Kiệt khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đều đã là người trưởng thành, việc nào nên làm, việc nào không nên, trong lòng đều hiểu rõ. Không thể sai rồi lại sai được.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng Cố Anh Kiệt vẫn thấy rối bời.

Có nhiều chuyện nghĩ thì rất dễ, nhưng quên đi lại vô cùng khó khăn.

Tết Nguyên Đán. Cố Anh Kiệt đi cùng mẹ và chị dâu, còn có cháu trai cháu gái của mình sang Nhật Bản chơi. Ba cha con Cố Văn Quang và con rể có việc phải làm, đợi xong việc rồi mới đến tụ họp với họ. Cố Anh Kiệt dẫn theo bốn người phụ nữ và trẻ em lên đường, trọng trách nặng nề. Anh giúp mọi người làm thủ tục đăng ký, dắt mấy đứa nhỏ qua cửa an ninh, vào đến khu vực chờ VIP thì sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, khi đang mở chai nước khoáng cho cháu mình thì nghe được một tiếng cười, giọng nói rất quen.

Quay đầu lại, trên một ghế ngồi cách chỗ anh không xa, Tần Vũ Phi đang ôm cách tay một người phụ nữ khoảng năm mươi ăn mặc sang trọng, cười nũng nịu. Cố Anh Kiệt nhận ra người phụ nữ đó, là mẹ của Tần Vũ Phi.

Mẹ Cố Anh Kiệt cũng nhìn theo anh, ánh mắt chợt lóe lên: “Bà Tần”, rồi vừa gọi vừa bước qua đó.

Hai vị phu nhân Tần và Cố vốn quen biết từ trước, trùng hợp gặp nhau ở sân bay, vui vẻ mà trò chuyện với nhau. Chị dâu của Cố Anh Kiệt cũng bị gọi qua chào hỏi, hai đứa nhỏ cũng qua theo, ngọt ngào thưa “Bà nội Tần”, “Dì Tần”. Thân là bảo mẫu của họ nên Cố Anh Kiệt cũng đi tới.

“Hi, Cố Anh Kiệt.” Tần Vũ Phi cười rất ngọt, dường như không còn nhứ đến sự việc lúng túng ngày hôm đó nữa.

Cố Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cô không để trong lòng thật là tốt quá. Anh cũng chào hỏi cô như thường lệ.

Hai nhà trò chuyện qua lại, một nhà chuẩn bị đi Nhật Bản, một nhà lại đi Maldives. Hóa ra không cùng đường. Ừ, đương nhiên không thể có chuyện trùng hơp đến thế rồi. Cố Anh Kiệt nghĩ thế, không biết mình nên thấy vui hay buồn, nhưng Tần Vũ Phi không để bụng chuyện thất lễ lần trước anh đã thấy vui rồi.

Đến giờ mẹ con Tần Vũ Phi phải lên máy bay rồi, hai nhà vẫn tay chào tạm biệt nhau. Cố Anh Kiệt cho cháu mình uống nước, lúc quay đầu lại nhìn thì Tần Vũ Phi đã dắt mẹ mình đến trước cửa rồi. Khi anh chuẩn bị quay đầu lại đúng lúc Tần Vũ Phi cũng quay lại nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô lập tức quay đi, kéo tay mẹ mình dời khỏi đó. Cố Anh Kiệt cũng quay lại, bế đứa cháu gái nãy giờ vẫn cứ gọi cậu ơi cậu ơi không dứt. 

Tần Vũ Phi ngồi lên máy bay, cảm thấy tim mình vẫn đang đập rất nhanh. Lúc nãy thật căng thẳng, cô cảm thấy mặt mình nóng lên, cứ sợ lộ ra sơ hở. Cũng may, xem phản ứng của mọi người chắc hẳn biểu hiện của cô rất tốt. Tần Vũ Phi nhắm mắt lại, tự khích lệ bản thân, kiên trì là thắng lợi, chỉ cần đợi đủ lâu thì cảm giác với anh sẽ nhạt dần thôi.

Im lặng suốt đường đi, chuyến bay rất thuận lợi. Tần Vũ Phi cùng mẹ đến khách sạn, ăn uống, ngắm phong cảnh, rất vui vẻ. Hôm sau cô nhận được một tin nhắn, là của Cố Anh Kiệt. Nhịp tim của Tần Vũ Phi lại nhảy loạn, do dự nửa ngày mới mở ra.

“Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý. James.”

Tần Vũ Phi ngẩn người, sau đó lại không nhịn được mà chửi thề đồ chết tiệt, tin nhắn dở hơi.

Chút hồi hộp khích động trước khi mở tin nhắn đó mất sạch. Đây rõ ràng là tin nhắn mừng năm mới gửi hàng loạt. Cô dám khẳng định như thế. Vì James là tên anh dùng với đám bạn bè khi đi du học và cả bạn bè trong nước, trước giờ cô vẫn gọi anh là Cố Anh Kiệt.

Tần Vũ Phi tức giận xóa tin nhắn đó đi ngay tức thì. Hành động nhanh chóng, dứt khoát, quyết đoán.

Năm mới vui vẻ cái đầu anh, ghét nhất là mấy người gửi tin nhắn mừng năm mới hàng loạt, chẳng có chút thành ý nào.

Cùng lúc đó, Cố Anh Kiệt đang ngâm mình trong bồn tắm của khách sạn. Đợi suốt đêm cũng không thấy tin nhắn hồi âm của Tần Vũ Phi. Ngày hôm sau cũng không thấy, Cố Anh Kiệt vẫn thể đọc từng tin nhắn đến rồi xóa từng cái một.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư... Cuối cùng Cố Anh Kiệt cũng xác định rằng Tần đại tiểu thư sẽ không trả lời tin nhắn của anh.

Cô nhóc vô lương tâm. Anh thầm oán trong lòng, cả tin nhắn mừng năm mới cũng không có lấy một tin, đúng là quá vô tình mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play