Trở về ký túc xá, các phòng đều đóng cửa, khung cảnh u ám, buồn tẻ đến ngặt thở. Ngã mình trên chiếc giường quen thuộc, "mệt mỏi", "cô đơn" đó là 4 từ thể hiện tâm trạng của nó lúc này.
- Chị hai ơi, hôm nay em được 10đ môn toán luôn đó, bao giờ hai về nhớ mua quà cho em đó.
Kéo theo là những tiếng cười đùa vui vẻ của cả nhà, lời của đứa em út như sát muối vào trái tim đang cô độc của nó. Cố kìm nén cảm xúc của mình lại.
- Giỏi quá, bé So giỏi quá, bao giờ chị về sẽ mua quà cho em.
- Bé So sướng ghê, thôi được rồi, con học bài rồi nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya nghe con. Nhớ chăm sóc bản thân mình nghen.
- Dạ, pye mẹ!!
Tiếng tút kéo dài nhưng nó vẫn để điện thoại trên tai mình.
Một giọt...
Hai giọt...
Ba giọt...
Rồi cả gương mặt ướt đẫm một màng nước mắt, nó không kìm nén được nữa, tiếng nấc của nó dần lớn hơn, nó òa lên khóc như một đứa trẻ, đã bao nhiêu lần tự nhủ rằng bản thân phải mạnh mẽ, phải cố gắng, đã bao nhiêu lần không dám nghe điện thoại của mẹ, vì sợ rằng sẽ không chịu được khi nghe giọng bà bên đầu dây, đã bao nhiêu lần muốn buông bỏ tất cả để trở về mặc kệ tương lai, nhưng cuối cùng nó vẫn phải ở đây, chịu nỗi cô đơn giày vò qua từng ngày.
--------
Nó tiến vào siêu thị gần đó mua một chút đồ về ăn, lúc nãy đã nói dối mẹ vì sợ bà sẽ lo lắng.
Sau khi mang một giỏ mì gói ra quầy thu ngân, thì trời đổ mưa, không phải chớ, tâm trạng của nó đã không tốt, ông trời lại muốn trêu ngươi nó bằng một cơn mưa u ám này sao.
Đứng trước cổng siêu thị, mưa mỗi lúc càng nhiều và nặng hạt hơn.
- Ông trời à, con còn một mớ bài tập đang chờ kìa.
Đường từ siêu thị đến ký túc xá thì không thể chạy mà không ướt nhẹp, "thôi kệ, ướt một chút cũng không sao? ", nó vươn tay ra sau định lấy chiếc mũ của áo hodie che đầu lại, thì tự nhiên có một cây dù đã mở, rớt vào người nó, khuôn mặt vẫn chưa hết ngơ ngác thì có một người con trai chạy trước mặt nó, mặt áo khoát đen, đội mũ, cố gắng chạy vào làn mưa, rồi mất hút khi chiếc xe buýt đi ngang qua. Nó chạy ra phía đường nhìn quanh, rồi lại nhìn cây dù đang ở trên tay mình. Nó còn chưa kịp nói lời cảm ơn với người đó mà. Đứng đó một hồi lâu, nó mới trở về.
----------
Sau khi tập luyện xong, thấy hơi đói nên anh đã tự mình đến siêu thị gần công ti mà không muốn làm phiền ai. Vẫn trang phục như cũ, áo khoát đen, mũ lưỡi trai màu đen, cuối cùng là một chiếc kính trong suốt. Mặc dù đã tối nhưng chắc chắn nếu anh công khai bước ra đường thì sẽ không thoát được fan cuồng ở đây.
Đúng rằng, không ai nhận ra anh, anh bước qua đám người một cách thoải mái và nhẹ nhỗm.
Tiến vào siêu thị, đến quầy thức ăn nhanh, anh đưa tay lấy mì gói thì nghe tiếng bên cạnh, theo phản xạ anh nhìn qua. Lại là cô gái đó, cô gái lấy nhầm cuốn tập của anh, cô gái đã khóc khi gặp anh tại trường, là cô gái mà khiến anh suy nghĩ rất nhiều. Cô ấy đi rồi, anh vẫn còn đứng đó. Rồi tiếng mưa làm anh chú ý, may rằng lúc nãy anh Jin có nói dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa nên nhắc chừng anh mang ô theo. Anh nhanh chóng đến quầy thu ngân, đôi mắt dừng lại ở nó, nó vẫn đứng đó, tần ngần mãi trước cổng. Anh bật ô lên, "dù sao đó cũng là fan của mình", tiến đến nó, thả nhẹ chiếc ô vào trong người, không chờ nó quay lại, anh chỉnh lại mũ rồi chạy ra thật nhanh, lợi dụng chiếc xe buýt che tầm mắt, anh trốn vào con hẻm gần đó, chờ nó đi rồi, anh mới mỉm cười chạy về công ty.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT