Buổi học bắt đầu với sự chán nản, buồn bực, nó vươn đôi mắt mệt mỏi hướng về khung cửa sổ. Ánh nắng chiếu rọi cả một khoảng sân rộng lớn, làm nó nheo mắt lại. Trong đầu nó hiện giờ vẫn còn mông lung về giấc mơ khi nãy, giấc mơ ấy đến một cách bất ngờ và đi cũng rất nhanh chóng, bỏ lại cho nó một sự nuối tiếc, đôi chút vương vấn. 

Nó lẳng lặng thở dài, bây giờ lời giảng của cô giáo chẳng khác nào là cơn gió, là đóa bồ công anh bay thoảng rồi biến mất. 

Nhớ lại phút giây khi ấy, khi anh nhìn nó, khi anh nắm tay nó, mỉm cười với nó, khiến trái tim của một đứa con gái 17t phải đập loạn hồi thêm lần nữa. 

- Go Yi Seon!! 

Cả lớp nhìn nó. 

- GO YI SEON!!! 

Nó bừng tỉnh thêm một lần nữa, thoát ra khỏi giấc mộng về anh. Đứng lên trước bao ánh nhìn của các bạn trong lớp. Cô giáo từng bước đi xuống gần nó, gằn giọng:

- Em có chú ý nghe tôi giảng bài không đó? Sao cứ nhìn mãi ra cửa sổ vậy? 

- Em...em xin lỗi cô! 

Cô giáo lắc đầu, quay lưng đi lên bục giảng, tiếp tục giảng bài. Đó là cô giáo chủ nhiệm của nó, người dạy môn Sinh Học môn học mà nó ghét nhất, cái môn chán phèo, cứ liên tục nói về sự di truyền, ADN, ARN,...làm nó cứ chóng hết cả mặt. 

Cuối cùng, thời khắc mà cả ngàn học sinh tại trường Hansung Science mong đợi nhất cũng đã đến "ra về", tiếng chuông ấy như cứu rỗi linh hồn chán chường của nó. 

Bước chân mệt mỏi lê lết ra khỏi lớp. Bỗng một đôi tay mạnh mẽ quàng lên vai nó, hí hửng:

- Yi Seon, cậu về luôn sao? 

Nó cúi xuống như tránh đi cái tay của cô. 

- Không về luôn thì còn đi đâu nữa?? 

Nó nói rồi đi nhanh ra cửa lớp không chờ đợi câu nói tiếp theo của cô. 

- Sao lúc sáng cậu lại tức giận với mình? 

Nghe đến đây, nó khựng lại, cô không biết rằng mình đã huơ ngọn lửa trước đống rơm, tạo cơ hội cho nó bùng cháy. Nó quay đầu lại, ánh mắt chiếu tia lửa vào cô, cô nhìn nó mà lạnh cả xương sống. 

- Ai bảo cậu gọi mình dậy hả? 

- Mình đánh thức cậu dậy để cậu khỏi phải trễ giờ lên lớp là sai sao? - Cô oan ức nhìn nó. 

Nó biết mình oán không đúng người, chùng người xuống, quay lưng lại phía cô. 

- Không phải, là mình ảo tưởng mới đúng. 

Nói rồi đi thẳng về, để lại cô với một sự khó hiểu nặng nề. 

----------

Jeon JungKook, bao giờ em mới có thể gặp lại anh thêm một lần nữa, dù đó chỉ là một giấc mơ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play