Phương Đại Xuyên tỉnh lại trong bệnh viện.

Bệnh viện thoang thoảng mùi nước khử trùng và thuốc Tây đặc trưng, xộc vào não hơi buồn nôn, một cọng tóc đâm vào mắt hắn, hắn vươn tay gạt ra, cảm giác mu bàn tay nhói lên đau đớn, lúc này mới nhìn thấy giá truyền dịch bên cạnh. Hắn giật giật, vết thương chính hắn gây ra trước ngực đã được băng bó kỹ lưỡng, dấu răng trên đùi cũng được bôi thuốc, dán urgo.

Phương Đại Xuyên chẳng cần biết xấu hổ, hắn ngồi bật dậy, mặt mũi trắng bệch.

Y tá giường bên cạnh bị hắn làm giật mình, cắm trượt kim, cô bé y tá vừa khom lưng rối rít xin lỗi bệnh nhân, vừa hô hoán, “Anh ấy tỉnh rồi! Từng người vào một thôi!”

Đám người bên ngoài ùa vào cùng lúc.

Cảnh sát mặc sơ mi lam nhạt, vẻ mặt cảnh giác, tất cả đều được trang bị vũ trang. Họ theo sau Tiểu Chu và anh Đặng, vẻ mặt anh Đặng cực kỳ nghiêm trọng.

“Chuyện gì thế? Sao tôi lại ở đây? Lý… Những người khác đâu?!” Hắn vội la lên.

Một cảnh sát đè hắn xuống, “Anh đừng kích động, cứ nằm xuống đã, có chuyện gì từ từ nói.”

“Bên cạnh tôi không còn ai khác à?!” Phương Đại Xuyên giơ tay định nhổ kim truyền dịch, “Những người khác đâu?!”

Anh Đặng đè tay hắn xuống, “Chỉ có cậu thôi, những người khác chết hết rồi.”

Bụng Phương Đại Xuyên thót lên một cái.

Một tuần trước.

Tiểu Chu xuống máy bay, nhận được điện thoại của tổ chế tác thì sợ mất hồn mất vía. Điện thoại và hành lý tùy thân của Phương Đại Xuyên đều ở chỗ cô, không thể liên lạc được với hắn.

Cô đợi Phương Đại Xuyên một ngày một đêm ở Thanh Đảo, ngồi trong khách sạn thật sự chẳng biết làm thế nào, cuối cùng hết cách, không thể che giấu hành tung của nghệ sĩ, bèn gọi điện cho anh Đặng, còn báo cảnh sát.

Dù chỉ là ngôi sao tép riu, nhưng tốt xấu gì Phương Đại Xuyên cũng là người của công chúng, cha mẹ đều trong ngành công – kiểm – pháp (công an, kiểm sát, tư pháp), nên cảnh sát đặc biệt chú trọng, lập tức liên hệ với sân bay, điều phối theo dõi.

Kết quả là chiếc xe đón Phương Đại Xuyên sử dụng biển giả. Cảnh sát lần theo biển số, phát hiện chiếc xe này bị bỏ lại trên bờ biển, tiếp tục điều tra, lại phát hiện chiếc xe này còn đón thêm một vị khảo sát viên ở sân bay, camera giám sát quay được cảnh “đón tiếp” của họ, thoạt nhìn cũng chẳng thân thiện gì.

Tra xét quan hệ xã hội của vị khảo sát viên họ Trần này, cảnh sát kinh ngạc phát hiện, rất nhiều nhân viên liên quan, bao gồm cả đồng nghiệp của lão Trần, đồng loạt mất tích một cách ly kỳ chỉ trong một ngày.

Ngoại trừ Phương Đại Xuyên, mối quan hệ của những người khác cực kỳ phức tạp, từ sở khảo sát nọ, cảnh sát tra được hòn đảo nhỏ nằm trong vùng biển quốc tế bên ngoài Sơn Đông. Tất cả manh mối đều hướng về một viên công chức nước ngoài có tên tiếng Trung là Lý Tư Niên, cháu ngoại của bố già Mafia Hoa Kỳ – Flores.

“Lý Tư Niên, con lai Trung – Mỹ, có tiền sử lạm dụng thuốc, được đào tạo 13 năm tại công ty bảo an Viễn Dương, vài năm trước đăng kí mua lại hòn đảo nọ thông qua chính quyền địa phương, chúng tôi còn lấy được biên bản trị liệu từ phòng khám tâm lý của y tại Bắc Mĩ.” Cảnh sát Tổ chuyên án nghiêm nghị báo cáo với cấp trên, “Người này từng mắc bệnh trầm cảm cấp độ hai, duy trì trị liệu dẫn tới ỷ lại vào thuốc, chính xác là kiểu nhân cách phản xã hội.”

Cảnh sát tra được biên bản xuất nhập cảnh của y vào Trung Quốc, trên màn chiếu, một chàng trai với gương mặt lạnh lùng từ sân bay bước ra, giơ tay nhìn đồng hồ, tháo kính đen trên sống mũi, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào máy quay, sau đó rảo bước về phía một chiếc xe quay phim địa phương.

Tất cả hành động của y tại Trung Quốc đều đã rõ, y triệu tập những người có liên quan tới hòn đảo nọ, phân phát thư mời. Có lẽ xuất phát từ ham muốn trả thù, có lẽ bởi chột dạ, cũng có thể vì bị số tiền thưởng kếch xù quyến rũ hoặc uy hiếp, những người này đồng loạt chạy đến Sơn Đông, lên trực thăng rời khỏi lãnh thổ Trung Quốc.

Cục Cảnh Sát không điều tra được người nấp sau lưng y, trên thực tế, tra được chừng đó chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi đã là tất cả những gì Trung Quốc có thể làm, tin tức công khai với toàn bộ hệ thống cảnh sát, khắp nơi đều có máy theo dõi, phương tiện giao thông cũng có tên tuổi. Trên bề nổi, quả thật tất cả những việc này đều do Lý Tư Niên ra mặt thực hiện, xây dựng trên hòn đảo, thiết lập trò chơi, lắp đặt thiết bị và thư mời, tất cả đều hướng về Lý Tư Niên.

“Mời thượng cấp xem,” Viên cảnh sát lạnh lùng trình lên tập tài liệu, “Lý Tư Niên còn đăng tiểu thuyết lên mạng xã hội, “Trò chơi người sói’, chúng tôi thâu đêm dịch vài chương và đoạn mấu chốt, mời ngài xem.”

Cục phó đọc nhanh như gió, đọc xong thì biến sắc, “Liên hệ chính quyền địa phương, chúng ta phải hành động nhanh!”

Bọn họ lên trực thăng và tàu chiến, bay thẳng tới hòn đảo nhỏ giải cứu người chơi, rất giống cảnh sát trong vở kịch, luôn luôn đến muộn.

Khi họ tới nơi, toàn bộ hòn đảo đã bị núi lửa san thành bình địa. Núi lửa vẫn tiếp tục phun trào, tro bụi và nước biển thối rữa cuồn cuộn tận trời, tàu chiến không thể tới gần, trực thăng cũng chỉ có thể lơ lửng trên cao, bay vòng vòng quanh đảo.

Phương Đại Xuyên nghe họ thuật lại, chỉ cúi đầu không đáp.

“Chúng tôi tìm thấy cậu trên bến cảng Thanh Đảo, cậu nằm trong chiếc thuyền đánh cá nhỏ cột vào bến tàu, được ngư dân địa phương phát hiện và báo cảnh sát. Bây giờ mong cậu phối hợp với chúng tôi, thuật lại tường tận cách cậu trốn khỏi hòn đảo. Những người còn lại trên đảo hiện đang ở đâu?” Cảnh sát bật máy ghi âm trong phòng bệnh.

Một bác sĩ trẻ gõ cửa phòng bệnh, nhíu mày đi tới, “Các người có chuyện thì đến Cục Cảnh sát mà nói, cả phòng chật ních người, ồn ào thế này, các bệnh nhân khác làm sao nghỉ ngơi?”

Mấy cảnh sát hai mặt nhìn nhau, giằng co một lát, thấy Phương Đại Xuyên cũng không phối hợp, cuối cùng cục phó nháy mắt, mấy người đồng loạt lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn cục phó, anh Đặng và Tiểu Chu.

“Xuyên nhi à, đám cảnh sát trẻ chịu áp lực lớn quá, giọng điệu khó nghe, con đừng để bụng.” Cục phó cầm cốc giấy, rót nước ấm trong góc phòng đưa cho Phương Đại Xuyên, vẻ mặt ôn hòa nói, “Chú thân với ba mẹ con, coi như cũng nhìn con lớn lên, con là đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, chú rất tin ở con.”

Phương Đại Xuyên giơ tay nhận cốc nước, không nói gì.

Cục phó quan sát sắc mặt hắn, “Nhưng vụ án này thật sự rất kỳ lạ, chẳng biết tại sao cuốn theo nhiều người như thế, con là người duy nhất còn sống, chúng ta tìm được thứ này trên người con.” Ông nói, lấy ra một chiếc túi zip trong, ném cho Phương Đại Xuyên, “Hi vọng con có thể giải thích một chút.”

Phương Đại Xuyên thẫn thờ đón lấy, cúi xuống nhìn, trong túi là một chiếc nhẫn bạc nho nhỏ. Chiếc nhẫn trơn rất giản dị, bên trong chỉ khắc hai ký tự tiếng Anh: “L & F”.

Trước mắt hắn mờ mịt, ngón tay run rẩy mở túi, lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út, “Ở đâu ra?” Hắn khịt mũi.

“Tìm thấy trong túi con, lúc làm kiểm tra cho con phải cắt quần áo, thứ này rớt ra từ túi quần con.” Cục phó thở dài, lại đưa cho hắn một tấm ảnh, chính là ảnh chụp Lý Tư Niên lúc ở sân bay, chiếc nhẫn bạc trên ngón tay gỡ kính đen của y rất nổi bật, hiển nhiên là một cặp, “Con quen người này sao? Các con quen nhau thế nào? Con sắm vai gì trong trò chơi này?”

Phương Đại Xuyên cúi đầu nhìn tấm ảnh nọ, khuôn mặt chàng trai trong ảnh vừa thân quen vừa lạ lẫm, nét mặt tăm tối lạnh lùng.

“Chúng con là người yêu.” Hắn ngẩng lên nhìn cục phó, một giọt nước mắt trào ra, hắn vội giơ tay chùi, bất cẩn chạm phải kim truyền dịch, máu trào ngược lên nửa ống truyền, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Chó má!” Cục phó còn chưa nói gì, anh Đặng đã giậm chân quát, “Mày có người yêu rồi hả? Mẹ nhà nó anh có tất cả password của mày, sao anh chưa từng thấy người này trên tất cả tài khoản mạng xã hội của mày?”

Anh Đặng rất bực bội, mặc dù Phương Đại Xuyên không phải nghệ sĩ duy nhất dưới quyền anh, thậm chí không phải nghệ sĩ anh ưu ái nhất, nhưng chung quy vẫn là đứa nhỏ anh dìu dắt, bảy ngày nay anh mất ăn mất ngủ, ria mép lởm chởm dài cả nửa phân, nếu Phương Đại Xuyên không ốm yếu thương tích thế này, anh đã nhào lên bóp chết hắn.

“Các chú tìm được cậu ấy chưa?” Phương Đại Xuyên mở to mắt, đôi mắt ngân ngấn nước như chú cún mất chủ, khiến người khác nhìn mà xót xa.

“Trực thăng của bọn chú bay vòng quanh ba lần để thông báo, nhưng không ai trả lời. Trên đảo chỉ có nham thạch nóng chảy, địa hình cao nhất là ngọn núi phía sau, nhưng nham thạch cũng dâng cao tới đó. Căn biệt thự ngập tận lên tầng hai, không thể có người còn sống được.” Cục phó trầm lặng một thoáng rồi trả lời hắn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play