Chiếc máy “Tích” một tiếng, khiến tất cả mọi người uể oải vì thức trắng đêm tức khắc ngồi thẳng dậy.

“Người chơi có mặt: Không bỏ phiếu.” Chiếc máy lạnh lùng đọc, “Hôm nay không ai tử vong.”

Đỗ Vĩ thở phào nhẹ nhõm, cười khan nói, “Tôi sợ nó phán chúng ta chơi lầy, đến lúc lại ép chúng ta bỏ phiếu thì phiền.”

Bây giờ Trần Hủy nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta rất chướng mắt, nghe vậy bèn chép miệng, “Người tổ chức trò chơi này muốn xem chúng ta nhập vai tự giết lẫn nhau, đây là thí nghiệm nhân tính, chứ một phát giết hết tất cả thì giết quách luôn từ đầu cho rồi.”

Đỗ Vĩ sắc mặt khó coi, “Em mà cũng biết thế à?”

Đôi tình nhân cãi nhau, người khác cũng không tiện xen vào, Đinh Tư Huy thân phận xấu hổ, dứt khoát đứng dậy đi thẳng lên tầng hai. Quần áo cô mặc ướt hơn nửa, phỏng chừng là cả đêm không về, giờ chỉ muốn nhanh chóng lên ngủ bù.

Đỗ Vĩ ngượng ngùng nhìn cô bỏ đi, đành phải tự đứng dậy, bước đến sau Trần Hủy, khoác vai ôm bạn gái vào lòng. Cậu ta đổi vẻ mặt, dịu giọng vỗ về, “Thôi nào, đừng giận nữa, tại anh hết.”

Phương Đại Xuyên không có thiện cảm với hai người này, cũng chẳng có tâm trạng nghe họ chim chuột với nhau, hắn cũng buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn lên phòng đi ngủ một giấc, nhưng nghĩ đến mẹ con Ngưu Tâm Nghiên lại thấy buồn rầu.

Dương Tụng hình như định nói gì đó với nói với Lý Tư Niên, bước đến ấp a ấp úng, liếc liếc Phương Đại Xuyên.

Mẹ kiếp lộ liễu quá rồi đấy! Phương Đại Xuyên trừng mắt nhìn Lý Tư Niên, xòe tay phải ra.

“Hả?” Lý Tư Niên nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

Phương Đại Xuyên đảo mắt nhìn trời, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đưa thẻ phòng cậu cho tôi, tôi lên ngủ trước, hai người cứ từ từ mà nói.”

Lý Tư Niên không hỏi tại sao hắn phải lên phòng mình ngủ, ngoan ngoãn lấy thẻ phòng trong túi quần nhét vào tay hắn, dặn dò, “Mở một chai rượu xử lý vết thương trước đã.”

Phương Đại Xuyên qua loa gật đầu, cất bước bỏ đi, không thèm liếc mắt nhìn Dương Tụng.

Đi ngang qua Ngưu Tâm Nghiên, Phương Đại Xuyên thoáng ngập ngừng, suy nghĩ một chút rồi đưa thẻ phòng của mình cho Ngưu Tâm Nghiên, “Từ giờ chị ở phòng tôi đi, tôi sang phòng Lý Tư Niên.”

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, trong những người còn sống này, ban đầu đôi tình nhân ở chung một phòng, tuy nói là còn trống một phòng, nhưng xem tình hình hai người bây giờ cũng chẳng biết lúc nào tách ra ngủ riêng; Dương Tụng và Đinh Tư Huy thì thôi khỏi nói, thoạt nhìn hai cô cũng không hợp nhau, chưa kể đôi bên còn là người lạ, không tin được nhau, Phương Đại Xuyên cũng không muốn sáng mai ngủ dậy lại hay tin cô này giết cô kia.

Vậy tóm lại chỉ còn hắn và Lý Tư Niên, hai người ở cùng phòng ít ra còn giúp đỡ được nhau.

Ngưu Tâm Nghiên chăm chú nhìn thẻ phòng thật lâu, lúc ngẩng đầu lên thì rơm rớm lệ, ánh mắt chị ta rất phức tạp, nhìn Phương Đại Xuyên, lại cúi xuống nhìn đứa con, nghiến răng nhận thẻ phòng, khẽ nói, “Cảm ơn cậu.”

Phương Đại Xuyên hơi lúng túng, vội vàng khoát tay rồi đi lên tầng, cúi đầu thật thấp.

Tích — một tiếng, Phương Đại Xuyên quẹt thẻ mở cửa phòng Lý Tư Niên.

Trong phòng rất tối, cửa sổ mở tung, tấm rèm bằng vải bạt màu xám nhạt bị gió thổi phồng, mây đen bên ngoài lượn lờ rất gần mặt đất.

Phương Đại Xuyên thử gọi, “Mèo ơi?”

Căn phòng vẫn yên tĩnh, không ai đáp lời.

Chắc là con mèo đen đi kiếm ăn, Phương Đại Xuyên không để bụng, tối qua hai người cả đêm không về, con mèo ở trong phòng chắc đói lắm. Hắn vừa nghĩ vừa kéo áo lên, đụng phải vết thương, khe khẽ hít hà.

Nhờ ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, hắn cúi đầu xem xét bả vai mình, vai phải bị tấm sắt cứa một vết rất dài, không sâu lắm, đã đóng vảy. Nhưng vảy đen đen đỏ đỏ dính đầy cát bụi và mảnh vụn quần áo đồ đạc, làm vết thương trông vừa thê thảm vừa dữ tợn. Chỗ bị nặng nhất trên tay phải đã nổi bọng nước vàng nhờ nhờ, bên trong chắc có dịch nhầy.

Phương Đại Xuyên nghe lời Lý Tư Niên, nhấc một chai rượu, cởi trần đi vào nhà tắm.

Hắn đứng trước gương, mở nắp chai. Người trong gương thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy, ăn không ngon ngủ không yên, bản thân Phương Đại Xuyên lại mang thể chất dễ tăng dễ sụt, nên chỉ vỏn vẹn bốn năm ngày đã gầy xọp đi. Vài vết thương thê thảm vắt ngang ngực phải, kéo dài qua xương quai xanh gầy gò, bên cạnh cũng không nguyên vẹn.

Phương Đại Xuyên giơ tay chùi mặt gương, sau đó hít sâu một hơi, nghiến răng cầm chai rượu tạt vào ngực phải.

“Ái ui…” Cơn đau ập tới, Phương Đại Xuyên siết chặt chai rượu, răng nghiến chặt. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc rượu mạnh tạt vào vết thương, hắn vẫn mồ hôi đầm đìa.

Hắn chống tay lên bồn rửa mặt lạnh lẽo, phì phò hít thở. Vết thương xì xèo nổi bọt trắng, đau đớn kịch liệt khiến da đầu hắn căng lên, tràn ngập ý thức chỉ là đau đớn.

Ngừng một lát, hắn mới cúi xuống kiểm tra vết thương. Phần vảy mỏng manh vừa khô lại đã bị rượu lật ra, phơi bày cơ thịt yếu ớt bên trong, ranh giới giữa da và thịt không còn chút tơ máu, trắng bệch nhợt nhạt.

Phương Đại Xuyên tìm trong ngăn tủ được một chiếc khăn bông mới, dùng rượu khử trùng qua loa rồi áp lên vết thương hở. Nơi này thiếu bác sĩ thiếu thuốc, cả bông y tế băng vải cũng chẳng có, đành phải cố chịu thôi, hắn cười khổ tự an ủi.

Chuông cửa thình lình vang lên.

Phương Đại Xuyên tưởng Lý Tư Niên về, nhắm mắt định thần một lát, phì phò thở vài lần, bưng ngực phải ra mở cửa.

Cửa mở, hắn tựa vào khung cửa, đau đớn hành hạ hắn, cả người kiệt quệ suy nhược.

Bên ngoài, Đinh Tư Huy cúi đầu đứng, nghe tiếng cửa mở, cô ngẩng lên nhìn, không ngờ người mở cửa không phải người cô muốn gặp, trong lòng chợt hoang mang.

“Em đến làm gì thế?” Phương Đại Xuyên đau quá, thái dương giật giật, tính tình cũng bớt hiền hòa.

Đinh Tư Huy lại hiểu lầm, mắt hoe hoe đỏ, cô hít mũi, “Anh khinh thường em phải không?”

Má nó sao lại thế? Đầu Phương Đại Xuyên thật muốn phình to, “Em đừng đoán mò, tôi có nói gì đâu.”

“Anh không nói gì, nhưng trong lòng anh nghĩ thế.” Đinh Tư Huy rơm rớm nước mắt, giọng nghèn nghẹt, ấm ức vô cùng, “Em biết các anh nghĩ gì mà, em dụ dỗ bạn trai của người khác, em không biết xấu hổ…”

Dứt lời thì bật khóc.

Phương Đại Xuyên vắt tay phải qua đỉnh đầu, bất đắc dĩ nói, “Tôi thật lòng không nghĩ thế mà, em muốn dụ ai thì dụ, liên quan gì đến tôi đâu…”

Hắn phải nói nhiều, đau đớn khó tránh khỏi hụt hơi, Đinh Tư Huy nhận ra giọng hắn bất thường, hai mắt đỏ hoe ngước lên nhìn hắn, kinh hô, “Vai anh!”

Xem kiểu này chắc là chưa định về rồi, Phương Đại Xuyên thở dài, lùi lại hai bước, nhường đường cho cô vào.

“Hay là em vào phòng rồi nói?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play