Nói thì chậm, nhưng thực tế cuộc trò chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt quẹt thẻ. Lý Tư Niên mím chặt môi, ánh mắt sắc lẻm như đang suy tính điều gì. Y quay sang nhìn Phương Đại Xuyên, Phương Đại Xuyên mắt cún sáng ngời, có vẻ căng thẳng lắm.

“Không sao.” Lý Tư Niên đặt tay lên mu bàn tay Phương Đại Xuyên, an ủi hắn. Hai người dắt nhau về chỗ ngồi, Lý Tư Niên thì thầm vào tai hắn, “Đã đến nước này rồi, dù không soi người thì cũng làm gì còn ai nghi ngờ tôi được nữa?”

Nay chỉ còn lại bảy người, ngoại trừ y thì còn năm người lớn, ai có thể làm tiên tri được nữa? Có người dám nhận thì có người dám tin. Còn chuyện bỏ phiếu loại, thôi loại ai thì loại, đằng nào cũng không loại đến hai người họ.

Hiển nhiên Phương Đại Xuyên lo lắng hơn y nhiều, hắn nhắm mắt lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Hôm nay mà loại nhầm người, về sau dù biết rõ sói là ai thì chúng ta cũng không loại được nữa phải không?”

Lý Tư Niên không ngờ hắn còn nghĩ được tới việc này, khá kinh ngạc.

Phương Đại Xuyên nhìn vẻ mặt y là biết tỏng y nghĩ gì, hắn trợn mắt lườm Lý Tư Niên, giận dỗi nằm bò lên bàn, lẩm bẩm, “Mà thôi nghĩ lại, thông minh như cậu chắc có cách thôi, chẳng tới lượt thiểu năng như tôi hiến kế giùm, coi như tôi lắm chuyện đi.”

“Yên tâm.” Lý Tư Niên cười với hắn, nhẹ vỗ về cái đầu ủ rũ của hắn.

Nhưng khi quay lại nhìn những người xung quanh, ý cười trên khóe miệng y chậm rãi tiêu biến. Điều Phương Đại Xuyên nói, y cũng từng nghĩ tới, trên thực tế, y đã nhẩm tính số phiếu rồi. — Triệu Sơ là sói, bà Tống rất có khả năng là dân làng. Đỗ Triều Sinh đã có bằng chứng là dân làng, Lưu Tân là thợ săn, nhìn kiểu gì cũng thấy số lượng người tốt tụt giảm nghiêm trọng, càng chưa nhắc tới đôi tình nhân mập mờ và hai mẹ con chẳng biết theo phe nào.

Nếu người sói đồng lòng thì ngay khi vòng chơi này bắt đầu, họ sẽ thua chắc.

Đứa nhỏ được Ngưu Tâm Nghiên ôm trong lòng dỗ dành, nhắm mắt lại kêu đau, rõ ràng đã mơ màng, Ngưu Tâm Nghiên nói vài câu với nó, nó chỉ có thể ù ù cạc cạc đáp lại một tiếng.

Không phải điềm tốt.

“Đêm qua cô đi đâu thế?” Khi tất cả đang chìm trong suy tưởng của riêng mình, Đỗ Vĩ chợt lên tiếng. Cậu ta đưa cho Đinh Tư Huy một ly nước, nhướn mày hỏi.

Qua một đêm hỗn loạn, Đỗ Vĩ còn chưa ăn mặc chỉnh tề, chiếc áo thun nhỏ xíu bó chặt vào ngực cậu ta, phần dưới cộm lên thành đống trong quần, thoạt nhìn đã biết chưa sửa sang gọn ghẽ.

Đinh Tư Huy ngẩng đầu lên, liếc nhìn cậu ta rồi chuyển tầm mắt. Cô nghịch nghịch tua rua trên khăn lụa, đáp, “Tôi gặp một con mèo đen, đuổi theo nó rồi bị lạc, cuối cùng ngồi cả đêm trên bờ biển.”

Đỗ Vĩ nghiêng đầu, bĩu môi nửa đùa nửa thật, cũng không nói tin hay không tin.

Đinh Tư Huy quay sang nhìn đứa nhỏ trong lòng Ngưu Tâm Nghiên, chỗ ngồi gần nhau, trông thấy rõ ràng vết thương của đứa nhỏ, cô hoảng sợ khẽ hỏi, “Hai người sao thế? Sao lại thành thế này?”

Hiển nhiên Ngưu Tâm Nghiên không có tâm trạng để ý tới cô, tất cả chú ý của chị ta đều đặt trên một nhân cách khác của con trai mình.

Đỗ Vĩ bèn giải thích, “Tối qua có người phóng hỏa đốt cháy phòng của Ngưu Tâm Nghiên, chúng tôi đang nghĩ xem là ai.”

Đã nói đến thế, Đinh Tư Huy còn gì không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn trề phẫn nộ, “Anh nghi ngờ tôi hả?”

Đỗ Vĩ vội làm hòa, “Ấy, cô xem cô kìa, tổng cộng chỉ còn có bảy người, nói đi nói lại thì cũng chỉ trong bảy người này thôi, cô cũng nghi ngờ tôi được mà.”

“Đúng thế, người đáng nghi nhất là anh còn gì? Ai biết có phải anh làm gì đáng xấu hổ trong phòng người ta, để con trai người ta nhìn thấy hay không chứ?” Hôm nay Đinh Tư Huy có vẻ kích động, nói năng rất khó nghe, “Sao nào, ngực phụ nữ đã sinh con hơi bị ngon lành nhỉ?”

Ngưu Tâm Nghiên nghe vậy thì đỏ bừng mặt, giận dữ nói, “Cô có ý gì?!”

Đinh Tư Huy chuyển sang nhìn Ngưu Tâm Nghiên, cười nhạt, “Tôi có ý gì thì chị hỏi Đỗ Vĩ ấy, Đỗ Vĩ thích ngực to nhất mà, ngậm thế mới đã miệng, phải không?”

“Phải hay không liên quan gì đến cô?” Rốt cuộc Trần Hủy không nhịn được nữa, đứng phắt dậy quát Đinh Tư Huy, rồi quay lại vớ cốc nước lạnh tạt vào mặt bạn trai, nghiến răng ép hỏi, “Sao cô ta biết anh thích ngậm vú người khác lúc làm tình hả?!”

Đỗ Vĩ xấu hổ cùng cực, giải thích cũng không được mà không giải thích cũng không xong, luống cuống tay chân đứng đực tại chỗ.

“Sao biết ấy hả? Đương nhiên là lên giường mới biết, chứ chẳng lẽ bạn trai cô đi khắp nơi tuyên truyền à?” Dương Tụng ngồi bên cạnh, vừa cười vừa châm thuốc hút, bật lửa ken két kêu vang, trước đây cô chưa từng hút thuốc trước mặt mọi người, nay lại đột nhiên phả khói ầm ầm khiến người ta khó chịu, nhưng bản thân cô chẳng thèm để ý, “Bọn tôi thân gái một mình lên đảo, sao sánh được với cô có đàn ông bao bọc, không tìm chỗ dựa vững chắc thì sống tiếp thế nào? Tóm lại là chết đến nơi rồi, trên đảo này lại chẳng có gì trói buộc, cô tin tưởng vào đũng quần bạn trai cô gớm nhỉ?”

Lúc nói chuyện, cô không nhìn đôi tình nhân, nhưng tư thế hút thuốc khêu gợi cực ỳ, mà ẩn ý trong lời nói cũng rất sâu xa.

Trần Hủy tái mét mặt.

Phương Đại Xuyên rúc vào góc tường, sợ ngọn lửa chiến tranh này lan tới đầu mình, trong lòng chỉ có hai chữ to đùng như phá núi mà ra: Chòi má!

Cẩu huyết quá kích thích quá, Phương Đại Xuyên há hốc miệng kinh ngạc, cảm khái nói bao nhiêu năm đóng phim quả không gạt tôi, đúng là trong lúc nguy cấp sẽ có thằng đàn ông bị hooc-môn chi phối, sống chết chưa rõ mà vẫn tinh trùng thượng não được!

Hắn giật giật tay áo Lý Tư Niên, hít một ngụm khí lạnh, “Có chuyện này thiệt hả?”

“Cô ta cũng đến tìm tôi, tôi không đồng ý thôi.” Lý Tư Niên lại không ngạc nhiên như hắn, y dựa lưng vào ghế, nhíu mày xem drama, khẽ hỏi, “Sao? Cô ta không tìm anh à?”

Phương Đại Xuyên kiên định lắc đầu. Đinh Tư Huy không tìm hắn, Dương Tụng cũng không, điểm này Phương Đại Xuyên cực kỳ chắc chắn, trừ Lý Tư Niên rảnh rỗi táy máy tay chân với hắn xíu xiu thì hắn chưa hề được hưởng đãi ngộ hậu hĩnh này.

Lý Tư Niên nhíu mày, vẻ mặt tràn trề khó tin, “Không đời nào! Nhìn từ góc độ nào thì anh cũng phải là lựa chọn đúng đắn nhất, chỗ dựa vững chắc nhất chứ.”

Giá trị vũ lực cao, đơn thuần dễ gạt, chẳng lẽ những điều này không đủ cho người khác cảm giác an toàn sao? Càng chưa nói tới ít nhiều gì hắn cũng là diễn viên, mặt mũi dáng dấp đều có khí chất thần tượng. Lý Tư Niên thật sự không hiểu nổi thẩm mỹ và suy nghĩ của đàn bà.

Hai người bên này bàng quan, bên kia đã sắp đánh lộn.

Trần Hủy mắt mũi đỏ bừng, dữ tợn nhìn bạn trai bên cạnh.

“Em vì anh mà lên cái đảo này!” Giọng cô đã nức nở, “Em từ bỏ tất cả, bỏ cả sống chết vì anh! Thế mà anh lên giường với người khác ngay ở đây?!”

Giọng cô khản đặc, một tia chớp xẹt ngang ngoài cửa sổ.

Lý Tư Niên quay ngoắt thái độ, y ngồi ngay ngắn lại, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn. Phương Đại Xuyên thấy đôi mắt y thình lình lóe sáng, hai con ngươi màu hổ phách phản chiếu gió mưa ngoài cửa sổ, có vẻ đặc biệt lạnh lùng trong ánh sáng, sắc lẻm như lưỡi đao rời khỏi vỏ, y dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm Đỗ Vĩ và Trần Hủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play