Phương Đại Xuyên vội vàng đứng lên, vì ngồi xổm lâu quá, hai chân tê rần, hắn lại bật dậy quá nhanh, thế là khẽ lảo đảo, bả vai đập vào vách tường — Nóng thật. Nhiệt độ này chắc chắn phải hơn bốn mươi, tuy không đến mức bỏng, nhưng dù Phương Đại Xuyên không biết gì về mặt này thì cũng thừa hiểu tình hình chắc chắn không ổn.

“Núi lửa sắp phun à?” Phương Đại Xuyên nghĩ tới khả năng này, mặt mũi tái xanh, phải nói là bọn họ đang đứng trên miệng núi lửa vẫn còn hoạt động và sẽ phun trào bất cứ lúc nào. Hắn lao ra khỏi góc tường, mở cửa sổ đối diện cầu thang, quan sát hải lưu bên ngoài.

Thủy triều biển khơi dồn qua dồn lại, tiếng sóng rì rầm, chẳng nhìn được gì dưới màn mưa như thác đổ.

Xúc cảm cuồng nhiệt vừa dâng lên trong lòng Phương Đại Xuyên tức thì tắt ngúm, xao động cũng rút xuống như thủy triều, chỉ để lại nỗi sợ hãi khôn cùng.

“Không phải núi lửa, nếu núi lửa phun thì mực nước và nhiệt độ nước phải biến đổi.” Lý Tư Niên chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau hắn, tay phải đặt trên vai hắn, mạnh mẽ ấn xuống, giúp hắn bình tĩnh lại một chút.

“E là vấn đề xảy ra ngay trong biệt thự.” Lý Tư Niên vỗ vai hắn, ý bảo hắn theo sau, hai người đi men theo tường, phòng của Lý Tư Niên nằm ngay đầu khúc quanh, là nơi gần nhất với bên ngoài.

Phương Đại Xuyên không biết y định làm gì, dáo dác đi theo y, thấy tay phải của y nhẹ nhàng quét ngang theo vách tường, xé rách thảm treo tường, ba ngón tay kề sát vách tường chẳng biết lần tìm cái gì. Phương Đại Xuyên nhìn vài lần rồi cũng bắt chước làm theo, áp tay phải vào tường, vừa đi vừa quét.

Mùi sáp nến càng lúc càng nồng, thậm chí còn lẫn chút mùi khét.

Lý Tư Niên cảm nhận hơi nóng càng lúc càng gay gắt trên đầu ngón tay, lạnh lùng nói, “Nhanh gọi tất cả dậy! Không ổn rồi, tôi phải đi lấy nước.”

Phương Đại Xuyên vội gật đầu, quay bước đang định chạy, cầu thang phía sau chợt vọng lên một chặp tiếng bước chân.

Hắn sợ hãi quay lại nhìn cầu thang tối om. Pho tượng đúc trên đỉnh khúc quanh chăm chú nhìn lại hắn, lặng lẽ, vĩnh cửu như Thần khóc.

Dưới nhà vang lên một tiếng thét chói tai, như con thú mẹ gào lên khi hấp hối, phẫn nộ mà tuyệt vọng. Lý Tư Niên cùng Phương Đại Xuyên đồng thời quay lại, cảnh giác nhìn xuống cầu thang.

Trên bãi đá cạnh bờ biển, Đinh Tư Huy ngồi bó gối, lúc này màn đêm đã bao trùm tất cả, mưa dần nhỏ lại.

Trên người cô dính rất nhiều cát, hơi khó chịu, nhưng cô không để ý. Cô giơ hai bàn tay lên ngửi ngửi. Tay con gái, chỉ ngón giữa tay phải là hơi chai, những chỗ khác đều mềm mại, chính giữa lòng bàn tay lại chằng chịt vết thương đổ máu. Cô khom lưng vốc nước biển, liên tục rửa tay.

Phía trước cô là biển sâu hỉ nộ vô thường, biển cả hùng mạnh từ ngàn xưa vén lên tấm màn che dịu dàng thắm thiết ban ngày. Mây đen lững lờ trên bầu trời đã tản mát, xa xa lấp lánh mấy vì sao, mông lung chiếu xuống mặt nước đen ngòm, như đôi mắt ai đó dịu dàng quan sát cô.

Trẻ con sống gần biển từ nhỏ đều không sợ hãi chút sóng dâng, đại dương vẫn luôn đáng sợ trong mắt nhân loại trên đất liền, bảo họ sống trên bờ biển, thậm chí trên mặt biển, họ sẽ như bị trói chặt gót chân Achilles. Khoác lác huênh hoang biến mất sạch, chỉ còn lại sợ hãi khôn cùng.

Nhưng Đinh Tư Huy không sợ.

Đối với rất nhiều người, biển khơi tượng trưng cho cái chết, nhưng đối với cô, nó tượng trưng cho sự sống.

Lùm cây phía sau cô vọng ra vài tiếng sột soạt.

“Mi lại đến hả.” Cô cũng không ngoái lại, vẫn cúi mặt rửa tay, nhìn gợn sóng lan trên mặt biển, nơi cô coi là biểu trưng của người mẹ, cô lẩm bẩm cười, “Sao chỉ đến tối mi mới xuất hiện? Mi là ma thật hả?”

Phía sau cô, bóng đen lẳng lặng đứng, không nói câu nào.

Thình lình, một tiếng “Meo ~” cất lên.

Đinh Tư Huy quay phắt lại, chỉ thấy bóng đen phía sau tức thì tiêu tán, một con mèo đen nhảy từ cửa sổ tầng hai biệt thự xuống bãi đá, vừa nhìn cô vừa liếm móng vuốt.

Xa xa, Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên từ cửa chính đi ra, hướng tới bờ biển, Đinh Tư Huy nấp mình trong bụi cây rậm rạp bên dưới mỏm đá ngầm.

Tầng ba biệt thự, Dương Tụng cầm một cây nến, lúc này trời đã tối mịt, mưa to như trút, bốn phía tĩnh mịch điêu tàn.

Giá nến bằng đồng bị cô cầm tới nóng bỏng, trơn trượt trong lòng bàn tay mướt mồ hôi, vài lần còn suýt tuột khỏi tay.

Hành lang lặng ngắt như tờ, tiếng dép lê trượt qua thảm da dê khẽ khàng sột soạt, bốn phía tối đen. Dương Tụng nắm trong tay một chiếc chìa khóa bằng đồng, chuôi chìa khóa khắc hình đóa hồng và những vì sao rất tinh xảo, giống như gia huy hoặc gia văn của gia tộc nào đó, chính cô cũng không biết chiếc chìa khóa này dùng để làm gì.

Tầng ba rất trống trải, chỉ có bốn cánh cửa, Dương Tụng kề giá nến sát tay nắm cửa, phát hiện bốn ổ khóa đều là khóa điện tử.

Điều này không lạ, Dương Tụng nhủ thầm, tuy căn biệt thự này trang hoàng theo kiểu cổ, nhưng năm năm trước hòn đảo này trên danh nghĩa vẫn thuộc về cô, ngôi biệt thự này được xây chưa tới năm năm, tất nhiên thiết bị bên trong phải là đồ mới.

Chẳng mấy chốc, cô đã đến cuối hành lang.

Góc cuối hành lang tầng hai là phòng Lý Tư Niên, phía sau có cầu thang thông lên tầng ba, theo lý thuyết, lẽ ra chỗ này cũng phải có cầu thang thông lên tầng bốn. Dương Tụng cúi xuống nhìn cầu thang hướng xuống dưới, tầng dưới rất yên tĩnh, cầu thang đen ngòm tĩnh mịch lặng lẽ, chỉ mình ngọn nến trong tay cô mập mờ tỏa sáng.

Giọt nến chảy xuống, rơi vào khay đồng nhỏ, ngón chân Dương Tụng xỏ trong dép lê bất giác giật giật, lòng bàn chân mướt mồ hôi.

Cô nhìn theo hướng cầu thang, vị trí lẽ ra phải có cầu thang thông lên tầng bốn, không ngờ lại thay bằng một cánh cửa gỗ.

Đây là đường cụt.

Phía sau cánh cửa gỗ là gì?

Dương Tụng nhìn chiếc chìa khóa đồng trong tay, kề giá nến sát cánh cửa, trông thấy ổ khóa phía dưới tay nắm. Ổ khóa bị lớp bụi mỏng bao phủ, tim Dương Tụng đập thình thình, cắm chìa vào ổ, mở cửa ra.

Bóng đen thình lình nháng lên rồi biến mất.

Dương Tụng đánh rơi giá nến, xoảng một tiếng.

Lẽ ra bây giờ trong biệt thự phải không còn ai mới đúng. Cô hoảng sợ, nín thở đứng ngoài cửa, sán dát vào vách tường.

Một con mèo đen từ dưới tầng leo lên, liếc mắt nhìn cô, dụi mặt cọ cọ bả vai.

Mưa lại dần nặng hạt, Đinh Tư Huy nấp trong khu rừng dưới sườn núi, chẳng biết vì bị mưa tạt hay vì trái tim rút hết hơi ấm trong người, càng lúc cô càng lạnh buốt.

Dương Tụng nhanh nhẹn từ tầng trên trốn xuống dưới, cây nến trong tay đã cháy hết, đôi dép cũng rơi mất, cô hoảng sợ chạy như bay, mí mắt giật giật. Nhưng lúc xuống đến tầng hai, cô gắng gượng bình ổn nhịp thở và nhịp tim, thong thả động tác. Cô nghe có người nói chuyện, là đôi tình nhân nọ.

Nam hỏi, “Mùi gì thế nhỉ?”

Nữ dửng dưng quẹt thẻ, yêu kiều cất tiếng, “Anh còn rảnh mà để ý mùi gì, anh định cho em ‘tính sổ’ cơ mà nhỉ? Vào nhanh lên.”

Dương Tụng khịt mũi, đưa tay sờ nhiệt độ vách tường, nhếch miệng cười, nhẹ nhàng mở cửa phòng mình.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ đối diện với cô, ánh trăng leo lét nhỏ nhoi rớt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play