Phương Đại Xuyên đã nhận ra gì đó, hắn luống cuống đứng sau Lý Tư Niên, chạm vào bả vai y.

Lý Tư Niên khom lưng, giơ bật lửa tới gần cái xác. Cái xác nửa nằm nửa ngồi bên vách đá, trên người chằng chịt rong rêu, có lẽ sau khi chết từng bị ngâm nước. Vách tường phía sau mọc đầy rêu xanh, thứ cây gì đó đâm chồi từ kẽ đá, cuốn quanh lớp thịt thối, một bông hoa trắng nho nhỏ nở rộ ngay trong hốc mắt đen thui.

Lý Tư Niên nhẹ nhàng phủi rong rêu và bụi bặm trên cái xác, không còn cây cỏ quấn quanh, bộ xương như mất điểm tựa, lập tức ngã nhào xuống đất. Xương sọ trắng hếu lăn vài vòng đến bên chân hai người, dừng lại cạnh vũng nước, bông hoa nhỏ trong hốc mắt khẽ rung rung.

Lý Tư Niên gần như sụp đổ, nét mặt y kinh ngạc tới sững sờ, thậm chí còn quay sang nhoẻn cười với Phương Đại Xuyên, hình như cười bông hoa bất hợp lý nọ, sau đó lại vội vàng quay đi chỗ khác, giơ tay lên bịt miệng, thân thể y đập vào vách đá, hình như đang khẽ hôn chiếc nhẫn bạc trên ngón út.

Phương Đại Xuyên cúi đầu không dám nói tiếng nào, im lặng nhặt chiếc đầu lâu lên, cứ để lăn dưới đất như thế thì không ổn, dù sao cũng là cha ruột của Lý Tư Niên, hắn suy nghĩ chớp nhoáng, cuối cùng ngoan ngoãn nâng cái đầu lâu trên tay.

Đầu Lý Tư Niên gục vào vách đá, hai vai run lẩy bẩy, trong bóng đêm, Phương Đại Xuyên nhìn theo bóng dáng y lặng lẽ, nghe được tiếng cổ họng y kìm nén, dường như đang cố nuốt nước mắt vào trong.

"Cậu... Đừng quá đau buồn." Phương Đại Xuyên suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cứng nhắc an ủi, "Tôi biết đây chỉ là câu xã giao, nhưng mà..."

Hắn tựa vào vách đá, không tiến lại gần y, chỉ cúi xuống nhìn hộp sọ trong tay nói, "Chắc chắn ba cậu cũng không muốn cậu quá đau buồn." Hộp sọ hắn bưng giống như chiếc chậu hoa hình thù đặc biệt, Phương Đại Xuyên cảm thán trong lòng, "Cậu xem, chắc chú ấy cũng biết cậu sẽ tìm mọi cách đến gặp chú ấy, nên trong mắt mới nở hoa nè, trông có giống ám hiệu dành riêng cho cậu không?"

– Bông hoa vừa kỳ quặc vừa chân thành, giống như sức sống cuối cùng mà sinh mệnh đã sớm lui tàn này để lại.

Trán Lý Tư Niên kề trên vách đá, cả thân thể như chìm trong sương mù, "Tôi có chuẩn bị tâm lý." Y nuốt khan, âm thanh nghèn nghẹt giọng mũi, "Tôi chỉ... Nhất thời không phản ứng được."

Y sửa sang lại nét mặt, quay về nhìn hộp sọ trên tay Phương Đại Xuyên. Phương Đại Xuyên bật lửa, lén lút quan sát y, sắc mặt Lý Tư Niên vẫn như thường, chỉ có chóp mũi hơi hồng hồng.

Lý Tư Niên cởi áo, rút bông hoa ra, bọc kín hộp sọ lại.

"Tôi muốn đưa ông ấy về, tôi không thể để ông ở lại đây được..." Lý Tư Niên khịt mũi, ngước lên nhìn Phương Đại Xuyên, dường như đang chờ Phương Đại Xuyên phản đối. Lần đầu tiên vẻ ương bướng tuổi trẻ xuất hiện trên gương mặt y, khác hẳn nét từng trải dửng dưng như thường lệ.

Phương Đại Xuyên nhẹ nhõm thở phào, nếu Lý Tư Niên khăng khăng đòi mang cả bộ xương ra thì hai người họ không thể nào làm được. Nếu Lý Tư Niên đoán đúng, nếu chỉ có cách chạy trốn nhân lúc nước biển rót đầy hang thì thời gian của họ chắc chắn không có nhiều. Hai người toàn thây trốn ra được đã là may mắn lắm rồi, còn mang theo một cái xác thối rữa... Phương Đại Xuyên thật sự không ôm hi vọng gì.

Nhưng chỉ một cái đầu lâu thì được.

"Tất nhiên không thể để chú ấy ở lại đây." Phương Đại Xuyên dứt khoát cởi áo, bọc phần thân cái xác lại, xoắn vải thành hai sợi dây, chuẩn bị lát nữa buộc quanh eo Lý Tư Niên. "Dù chẳng biết chúng ta có sống đến cuối được không, nhưng ít nhất cũng phải chôn chú trên bờ cát, bao nhiêu năm rồi, chắc chú cũng ngột ngạt lắm."

Phương Đại Xuyên vừa dứt lời đã cảm thấy mình nói rất ngu, hắn dè dặt nhìn Lý Tư Niên, Lý Tư Niên lại không tỏ vẻ gì, chỉ chăm chú nhìn gói vải nho nhỏ trong tay, khẽ nhắm mắt lại.

Hai người ngồi đối diện nhau trong bóng đêm một lát, cả hai cùng không lên tiếng.

Phương Đại Xuyên sợ Lý Tư Niên nghĩ quẩn, bèn gắng sức tìm đề tài xen ngang.

"À phải rồi, còn chưa kịp hỏi cậu." Phương Đại Xuyên bướng bỉnh hỏi, "Cánh cửa sổ tối qua là cậu đóng hả?"

"?" Lý Tư Niên ngước lên, nét mặt chẳng còn chút lạnh nhạt khôn khéo ngày thường, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, dường như đã quên hết chuyện cánh cửa sổ.

"Cửa sổ hành lang ấy." Phương Đại Xuyên cúi đầu giải thích, ngẫm lại suy luận của mình, ngẫm lại Lý Tư Niên nói dối, tâm trạng vẫn hơi suy sụp, "Lưu Tân và cậu lên trước lên sau, ông ta bảo lúc ông ta lên thì cửa sổ đóng. Mà tôi hỏi cậu, cậu lại kêu không phải... Cậu gạt tôi. Tôi thật sự nghĩ mãi không hiểu cậu đóng mở cửa sổ làm cái gì, ngọa trừ khả năng cậu đang mò chức năng thì tôi không đoán được khả năng nào khác. Nhưng rồi Lưu Tân lại nói ông ta không phải dự nhân, cậu mới là dự nhân..."

Phương Đại Xuyên quăng quả bom này coi như cũng đạt được mục đích ban đầu của mình. Lý Tư Niên đang tâm sự ngổn ngang cũng phải chào thua, "Vì cánh cửa sổ nên anh mới nghi ngờ tôi hả?"

Phương Đại Xuyên ngước lên liếc y một cái, đàng hoàng gật đầu.

Lý Tư Niên thở dài, khó chịu vuốt vuốt tóc, như muốn từ mái tóc vuốt ra được manh mối. Y nói tiếp, "Đúng là tôi đóng cửa sổ. Để tôi giải thích lại từ đầu cho anh, cụ thể là thế này, lúc tôi ra khỏi phòng, phát hiện tường hành lang thấp thoáng có tranh vẽ. Tôi đếm thử thì thấy số người trùng khớp với chúng ta, tôi nghi ngờ boss có thể liên quan đến chuyện năm đó, muốn dùng trò chơi giết người này để tìm ra manh mối. Cha của Dương Tụng chết, mẹ của Đinh Tư Huy tự sát, hình như thư ký của Đỗ Triều Sinh cũng chết, chồng của Ngưu Tâm Nghiên chết, từng người trong số họ đều có bí mật. Tối đó tôi nhìn một lát, nhưng vội ra ngoài soi người nên không hiểu lắm, đành phải bỏ đi trước. Không ngờ lúc quay về lại thấy cửa sổ mở. Tôi cho rằng có người đã hiểu ám chỉ trong bức tranh nên mở cửa chờ nước mưa tạt ướt vách tường để xem cho rõ. Lúc đó hành lang lại chẳng có ai, tôi lại đoán, nếu người mở cửa sổ hiểu được ám chỉ của boss thì chắc chắn có liên quan đến cái chết của rất nhiều người năm đó. Ôm ý nghĩ này, tôi lén phá bĩnh, lẳng lặng đóng cửa sổ lại, định gây chút áp lực tâm lý cho người nọ, định xem ngày mai có ai nhắc đến bức tranh hay cửa sổ không."

Phương Đại Xuyên kinh ngạc ngước lên.

"Nhưng cuối cùng anh kéo tôi ra, nói là anh mở." Lý Tư Niên bất đắc dĩ thở dài, "Tôi biết nói gì đây? Anh chỉ là người qua đường không hề liên quan đến chuyện này. Tôi qua loa trả lời anh vài câu, ai ngờ anh xoắn mãi về cánh cửa sổ như thế... Tôi cũng phục anh."

Phương Đại Xuyên nghe đến đó thì không khỏi vỗ trán, xấu hổ ra mặt.

"Đầu anh chẳng phải nuôi cá vàng, nuôi cá mập trắng cũng thừa chỗ." Lý Tư Niên uể oải tổng kết.

Phương Đại Xuyên chán nản đần mặt. Quả nhiên người ngốc không nên động não, suy luận nửa ngày, chẳng những bị ghét bỏ mà còn bị vả lại bôm bốp.

"Nhưng mà, đâu phải tại tôi hoàn toàn." Phương Đại Xuyên thanh minh hộ IQ của mình, "Xưa giờ phù thủy toàn đứng sai đội, cậu thì bí hiểm lạ lùng, tôi lại chẳng quen cậu, sao tôi phải ngốc nghếch tin vào cậu chứ."

Lý Tư Niên nghe đến đó thì ngẩng phắt lên, bất đắc dĩ hỏi, "Anh không quen tôi? Anh không nhớ thật hả?"

Phương Đại Xuyên ngạc nhiên, "Nhớ gì?"

Lý Tư Niên chưa kịp trả lời, gian ngoài chợt vọng ra tiếng nước chảy.

Cả hai cùng sửng sốt, vội vàng chạy ra ngoài xem.

Chỉ thấy phần hang lớn ban đầu đang ồ ạt tràn nước. Nước biển sủi bọt trắng, mang theo cát đá và tảo biển ùa tới, chỉ vài phút ngắn ngủi đã ngập cổ chân, tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hút rất lớn, như khoang miệng ác ma nuốt chửng hết không khí.

Lý Tư Niên lạnh mặt.

Y ba chân bốn cẳng lùi lại vào hang trong, cúi xuống nhặt bộ xương lên xếp vào góc, dùng tảo biển buộc chặt vào tảng đá.

"Nhanh lên!" Phương Đại Xuyên đã quên béng chủ đề hai người vừa nói, đứng bên ngoài la lớn, "Nước cao lắm rồi!"

Lý Tư Niên chăm chú nhìn đống xương chồng chất, cảm thấy nước biển lạnh băng đã dâng tới bắp đùi. Y nhắm chặt mắt, cầm lấy chiếc đầu lâu được bọc kỹ, quả quyết quay gót rời đi.

Bên ngoài, nước đã ngập tới eo, nước biển cuộn tròn trong hang đá, lúc này đã hình thành một vòng xoáy nhỏ. Lý Tư Niên chật vật bước tới, che chắn cho chiếc đầu lâu trong lòng. Tiếng nước đã ầm ầm ồn ã, càng vang vọng còn trong không gian kín mít, toàn bộ rặng đá cũng như chấn động.

"Chuẩn bị xong chưa?!" Phương Đại Xuyên hô lớn, nước đã dâng tới ngực cả hai.

Trước khi nước ngập kín hang, Lý Tư Niên quyết đoán gật đầu với Phương Đại Xuyên.

Tõm tõm — Hai người cùng lặn xuống, Lý Tư Niên bơi tốt, một tay kéo bọc đầu lâu, một tay nắm chặt cổ tay Phương Đại Xuyên. Phương Đại Xuyên đã choáng váng đầu óc trong xoáy nước, chẳng biết hướng nào mà đi.

Lý Tư Niên đạp nước, nhân lúc nước chưa ngập đỉnh hang, y nâng Phương Đại Xuyên lên, để hắn hít thêm ngụm không khí cuối cùng.

Sức nước nháy máy khựng lại.

Tại khoảnh khắc đó, hai người đồng thời bơi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play