Khối lượng tin tức hôm nay quá lớn, đã bị kinh hãi quá nhiều lần, nên giờ phút này Phương Đại Xuyên hoàn toàn không bất ngờ, hoảng loạn hay rợn tóc gáy. Hắn chỉ thấy mệt mỏi thấu xương.
Có người nói dối, trong khoảnh khắc đó, Phương Đại Xuyên thật sự muốn lấy thuốc độc ra tự sát. Đến nước này rồi mà vẫn có người muốn phá hoại, Phương Đại Xuyên thật sự không biết là họ không sợ chết, hay họ quá tự mãn về IQ và vận may của mình.
Phương Đại Xuyên lắng nghe tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, cảm nhận sự tĩnh lặng trong căn phòng.
Triệu Sơ được năm phiếu, lúc sáng chiếc máy đọc rõ ràng, bốn người còn lại mỗi người một phiếu, tức là ông chủ Đỗ ba phiếu. Ông chủ Đỗ không đời nào tự bỏ cho mình, nhưng tường thuật lại thì chỉ có hai người bỏ phiếu cho ông chủ Đỗ, Triệu Sơ lại có sáu phiếu. Hoặc là chiếc máy đã bị đụng chạm, hoặc khả năng lớn hơn là có người đã nói dối.
“Ông chủ Đỗ tự bỏ cho mình sao?” Lý Tư Niên hỏi.
Ông chủ Đỗ khinh miệt cười vài tiếng, “Cậu nghĩ có khả năng đó không? Tôi bỏ cho Triệu Sơ.”
“Bà Tống, Đinh Tư Huy, tôi, Lý Tư Niên, ông chủ Đỗ, Lưu Tân, sáu chúng ta bỏ cho Triệu Sơ, phải không?” Phương Đại Xuyên nhắm mắt, hít sâu một hơi, viết sáu cái tên lên giấy, nét chữ giống hệt nét chữ của học sinh gà gật trong giờ Toán, nguệch ngoạc run rẩy, chẳng ra hình thù gì. Ngọn lửa mênh mông thiêu đốt trong ngực hắn, hun đỏ hai má hắn, cảm xúc không thể đè nén lại bị hắn thô bạo ghìm chặt trong lòng.
“Sáng nay chiếc máy thông báo, rõ ràng Triệu Sơ chỉ có năm phiếu.” Phương Đại Xuyên cố gắng trầm tĩnh, sau đó thình lình bùng bổ, “Nói tôi nghe tại sao có tận sáu người bỏ cho lão ta?!! Các người không muốn sống nữa thật hả? Đến nước này mà còn dối trá!! Rốt cuộc các người muốn gì?!”
“Phương Đại Xuyên, đừng sốt ruột.” Ngưu Tâm Nghiên giơ tay chặn Phương Đại Xuyên, thoạt nhìn chị ta cực kỳ tỉnh táo, chị ta nói, “Dù sao tình thế cũng đã rõ ràng, xem ra đúng là mọi người cùng đến đây vì chuyện đó, chúng ta người khôn không nói chuyện mập mờ, sống hay chết, mọi người cũng chuẩn bị tâm lý hết rồi phải không? Nếu đã tới nước này mà mọi người vẫn dối trá diễn trò thì tôi nghĩ chúng ta bỏ phiếu hay giết người cũng thế cả thôi, chẳng cần biết oan uổng hay không nữa — tôi muốn nghiêm túc chơi theo quy tắc, mọi người ạ, sống chết có số rồi. Nam Nam nhà tôi còn ở trên tầng, tôi phải lên dỗ con ngủ, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Dứt lời, chị ta hất tóc bỏ đi, giày da đập vào bậc thang gỗ, mỗi bước lại phát ra một tiếng nặng nề.
“Cô đang sợ cái gì?” Bà Tống ngước lên nhìn, lạnh lùng chất vấn.
Ngưu Tâm Nghiên không để ý đến bà, đi thẳng lên tầng, thoáng ngẩn ngơ nơi Đinh Tư Huy bị tấn công. Cửa sổ tại khúc quanh mở rộng, tấm rèm bị mưa tạt ướt sũng, ảm đạm u ám vô cùng, chị ta khẽ rùng mình, vội vã trở về phòng, quẹt thẻ đi vào.
“Chị ta sợ phiếu của thằng con bị lộ.” Phương Đại Xuyên thở dài, “Thẳng nhỏ điên kia bỏ cho mẹ mình.”
Mọi người cùng hít khí lạnh. Dương Tụng đảo mắt nhìn trời, “Con cái như thế mà còn bao che? Sáng mai cứ bỏ phiếu cho thằng con trước đã rồi tính tiếp, thằng lỏi con ma ma mãnh mãnh, rợn cả người.”
Lý Tư Niên không bỏ đi, chuyện tới nước này, chán nản bỏ đi không có ý nghĩa gì cả, y tổng kết, “Dương Tụng bỏ cho tôi, không ai giành phiếu này với cô ta, nên cô ta không đáng nghi. Ngưu Tâm Nghiên bỏ cho Tống Hân Nhiên, bản thân Ngưu Tâm Nghiên có một phiếu, Đinh Tư Huy có một phiếu, hai phiếu này một do đứa nhỏ bỏ, một do người chết Triệu Sơ bỏ, tôi không phân tích cụ thể phiếu nào bỏ cho ai, tạm thời cho rằng bọn họ cũng không đáng nghi. Còn lại năm phiếu của Triệu Sơ, lẽ ra ông chủ Đỗ phải có ba phiếu, nói cách khác, nếu không ai cố tình làm rối thêm sự việc, thì trong sáu người tự nhận bỏ cho Triệu Sơ này có một người bỏ cho Đỗ Triều Sinh.”
Ông chủ Đỗ nhếch mép cười châm chọc, “Tức là nghi vấn thân phận sói của tôi lại tăng lên phải không?”
“Phải.” Lý Tư Niên gật đầu, chăm chú nhìn ánh mắt lão, thành khẩn nói, “Tường thuật lại thôi mà, không cần phải giấu giếm mình bỏ phiếu cho ai, nghi ngờ ai cũng được, Dương Tụng nghi ngờ tôi, tôi cũng sẽ không vì thế mà thù hận cô ta, trừ khi có người đã nghi đúng hướng, nhưng lại vì ‘quan hệ’ nên không nói ra.”
Không ai lên tiếng, tất cả cùng dán mắt vào hai người.
Ông chủ Đỗ cúi thấp đầu, nhướn mày cười, đẩy ghế về phía sau, đặt chân trái lên đầu gối, khoanh tay trước ngực nói, “Tôi có đần đâu? Ai cũng biết sáng nay Triệu Sơ có năm phiếu, dù tôi nhận ba phiếu thì sao? Tôi chẳng cần thiết phải đi ‘quan hệ’ với ai, vì như thế chỉ khiến tôi thêm bất lợi.”
“Vả lại, tôi có thể dùng thứ gì để ‘quan hệ’ với người ta?” Ông chủ Đỗ cười mỉa, “Còn gì quan trọng hơn sự sống và cái chết nữa?”
“Vậy thì ông phải ngẫm lại thật kỹ xem ông có thù oán với ai.” Lý Tư Niên lời ít ý nhiều, “Nếu thật sự có vài thứ quan trọng hơn sự sống và cái chết thì sao? Ai có khả năng mưu hại ông như vậy?”
Ông chủ Đỗ nở nụ cười bí hiểm với y, “Người thù oán với tôi nhất ở đây chính là cậu còn gì?”
“Ồ? Vậy là ông thừa nhận?” Lý Tư Niên từng bước ép sát, nhìn chằm chằm Đỗ Triều Sinh.
Nhưng Đỗ Triều Sinh lắc đầu, “Tôi đâu nói thế.”
“Không phải tôi.” Lý Tư Niên mặt không biến sắc, “Tôi không ký hợp đồng chơi trò chơi, — tất nhiên chỉ trách tôi bất cẩn, bị boss phát hiện mục đích riêng, không đổ lỗi cho người khác được. Dự định của tôi vô cùng đơn giản, chính là bắt hết chó sói, sống sót trở về. Tất nhiên, nếu ông chủ Đỗ muốn cho tôi biết sự thật năm đó thì tôi hạnh phúc quá. Cha tôi chưa rõ sống chết, trước khi biết ông ấy đang ở nơi nào, tôi cũng chẳng muốn chơi trò này cùng các người, càng không thèm dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!”
Hai má Dương Tụng hồng lên, chẳng biết vì giận hay vì sốt ruột. Cô gặm nốt ba móng tay còn lại, vụn sơn móng tay hồng nhạt lấp lánh phản quang, đôi mắt cô cũng long lanh sáng, chăm chú nhìn Lý Tư Niên, “Anh cũng đến vì cha anh à? Cha anh chưa rõ sống chết? Không tìm được xác sao?”
Lý Tư Niên lắc đầu, “Lần cuối cùng cha tôi xuất hiện là ở hòn đảo này, nhưng lúc tôi truy ra thì hòn đảo này đã bị người nào đó mua đứt. Đây chính là nguyên nhân tôi trà trộn vào hàng ngũ của boss. Kế hoạch ban đầu của tôi là nhân lúc áp giải các người lên đảo, tôi tranh thủ tìm kiếm tung tích cha tôi, tiếc rằng…”
“Cha anh làm nghề gì?” Dương Tụng nhíu mày hỏi.
Lý Tư Niên liếc nhìn bà Tống, “Chắc bà Tống cũng quen ông ấy, ông ấy cũng là khảo sát viên trong sở của bà.”
“Lý Hành?” Bà Tống suy nghĩ một lát, nhíu mày hỏi, “Sau khi mất tích, anh ta đã tới hòn đảo này?”
Lý Tư Niên gật đầu, “Nghe nói khi đó hòn đảo này chính là nơi tổ của bà khảo sát, có đúng vậy không?”
Bà Tống thở dài, “Hòn đảo này cũng chẳng tốt lành gì, lúc đó sở trưởng là ngài Ngưu, khảo sát tiền đề xong thì ngài Ngưu qua đời, Triệu Sơ từ chức, Lý Hành mất tích, người trong sở phân tán, ta chẳng còn cách nào mới lên nhận chức sở trưởng.”
“Cha anh là khảo sát viên?” Dương Tụng cau mày khẽ nói, bộ dạng rất nghi hoặc.
Sau đó không còn ai lên tiếng, chỉ còn tiếng mưa như thác đổ bên ngoài.
Đồng hồ như bị kìm hãm, từng phút trôi qua cực kỳ chậm, cực kỳ dằn vặt, nhưng mọi người đều lâm vào trầm tư, thoắt cái đã qua nửa tiếng.
Đêm đã về khuya, tất cả cùng mệt mỏi rã rời, Lưu Tân giơ tay nhìn đồng hồ, “Hay là giải tán đi, muộn quá rồi. Chắc đêm nay người sói hay dân làng cũng chẳng còn sức làm gì đâu, mọi người về ngủ đi, tám giờ sáng mai lại bỏ phiếu.”
Lý Tư Niên vẫn còn suy tư về cha mình, nên chẳng còn tâm trạng tiếp tục phân tích, y ngẩn ngơ một lát, đứng dậy bước lên tầng, “Thế tôi đi trước.”
Mọi người đều sợ ở lại cuối cùng sẽ bị đầu độc chết tươi như bụng bia hôm qua, bèn lục tục theo sau, ùa lên lên tầng hai như ong vỡ tổ. Lúc bước cầu thang, Phương Đại Xuyên khẽ ngoái lại, chỉ thấy một mình Dương Tụng vẫn ngồi bên chiếc bàn dài, sột soạt viết gì đó trên giấy, lông mày nhíu chặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT