“Cháu biết hết!” Đứa nhỏ trợn mắt cười nói, rồi há miệng hát một bài đồng dao.

“Ai giết chim cổ đỏ? Chim cổ đỏ chết trên hòn đảo.

Chó sói giết chim cổ đỏ, se sẻ vỗ cánh hát lên.

Sói dùng nọc độc giết chim cổ đỏ, chết không nhắm mắt đâu.”

Ánh nắng vương mùi biển đảo xuyên qua cửa kính sát sàn, hắt lên chỗ ngồi trống, tạo thành một bóng dáng hư ảo, bóng dáng nhỏ nhắn hư ảo chập chờn lay động. Tiếng hát của đứa trẻ lanh lảnh véo von, giai điệu dịu dàng tinh tế, nhưng lời ca khủng khiếp hơn bản đồng dao gốc Mẹ Ngỗng nhiều. Trong tiếng hát đồng dao quái quỷ, tất cả như bị phù phép đóng đinh tại chỗ. Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn nơi hư ảo nọ, siết chặt nắm tay phải, nuốt nước miếng. Lý Tư Niên không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua khuôn mặt mọi người, vươn tay dưới gầm bàn, nhè nhẹ vỗ về nắm tay Phương Đại Xuyên, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Căn phòng chìm trong im lặng kỳ quái, chỉ nghe tiếng hít thở.

Đúng lúc đó, một trận gió lùa vào cửa sổ. Tấm rèm bị gió tạt thốc lên, tua rua ngấm nước, ướt sũng như mái tóc dài, sà vào lưng Phương Đại Xuyên, Phương Đại Xuyên dựng tóc gáy, giật nảy mình.

Tiếng đồng dao ma quỷ tiếp tục ngân nga, đứa nhỏ trừng trừng nhìn chiếc ghế trống, khóe miệng ngây thơ nhếch lên cười:

“Chim cổ đỏ chết ai trông thấy? Đứa nhỏ trợn mắt nhìn.

Nó thấy se sẻ giết cổ đỏ, chết không nhắm mắt đâu.”

“Đủ rồi! Đừng hát nữa! Mày giả thần giả quỷ dọa ai?!” Dương Tụng nện tách trà nóng lên bàn.

Đứa nhỏ quay lại, cúi gằm mặt, ngước mắt nhìn chằm chằm Dương Tụng, ánh nhìn thẳng tắp chĩa vào cô. Nó vẫn nhếch mép cười, nhìn cô rồi hát tiếp:

“Máu cổ đỏ chảy đi đâu, hung thủ nhìn quanh tìm kiếm.

Đứa nhỏ uống cạn mười hai giọt máu, còn một giọt ở trên bàn.”

Dương Tụng tức giận gạt tách trà trên bàn xuống đất, chỉ vào Ngưu Tâm Nghiên, ra lệnh, “Bảo con chị ngừng hát, nghe rõ chưa?!”

“Cổ đỏ chết rồi biết làm sao, đám chim chóc đứng bên phần mộ.

Se sẻ dang đôi cánh nhỏ, hát rằng kế tiếp sẽ là tôi.”

Ngưu Tâm Nghiên gượng gạo cười, kéo đứa nhỏ vào lòng, nhét một viên kẹo vào tay nó, dỗ dành, “Xin Nam Nam đó, đừng hát nữa nha, Nam Nam ngoan, đừng hát nữa.”

Đứa nhỏ cầm viên đường chơi, miệng vẫn tiếp tục hát. Ánh mắt nó mang vẻ ngây ngô vờ vĩnh, như ánh mắt một người trưởng thành bị giam cầm trong thân xác trẻ con.

Chỉ nghe nó hát:

“Sau se sẻ là ai, mọi người cùng đến xếp hàng…”

“Chát —” một tiếng, cuối cùng tiếng hát mới ngừng lại.

Tất cả tức khắc hoàn hồn. Phương Đại Xuyên run run, chăm chú nhìn lại. Bàn tay Đinh Tư Huy vẫn giơ lên giữa không trung, ngực phập phồng. Chiếc ghế trống nằm giữa cô và đứa nhỏ, cô đã nhào qua bóng ma hư ảo, tát thật mạnh vào mặt đứa nhỏ. Tất cả cùng bàng hoàng đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau vẫn chưa sực tỉnh. Phương Đại Xuyên kinh ngạc quay sang nhìn, hoảng hốt vì cô gái nhu mì nhát gan này thình lình bùng nổ thật đáng sợ.

Cả Dương Tụng cũng lộ vẻ khó tin.

Ngưu Tâm Nghiên choáng váng, chị ta cúi xuống nhìn dấu tay đỏ tươi trên mặt đứa nhỏ, lại ngước lên nhìn Đinh Tư Huy, khóe môi run rẩy, không nói được một lời.

Phương Đại Xuyên đứng dậy. Cứ tình hình này, hắn sợ mọi người trở mặt tấn công nhau.

Đứa nhỏ mếu máo, khóc òa lên. “Sao cô đánh con tôi?” Quả nhiên, Ngưu Tâm Nghiên tức giận, giấu đứa nhỏ ra sau lưng.

Phương Đại Xuyên cũng vội vàng kéo Đinh Tư Huy về phía sau, không ngờ Đinh Tư Huy chẳng hề giận dữ trở mặt với chị ta, thậm chí còn không lớn tiếng phản bác, thân thể cô run rẩy, đổ vào lưng Phương Đại Xuyên khóc nức nở. Ngưu Tâm Nghiên thấy vậy thì chẳng biết nói gì, cả Phương Đại Xuyên cũng ngớ ra ngay tại trận.

Tức khắc, trong sảnh chỉ còn tiếng khóc của Đinh Tư Huy và đứa nhỏ.

“Tôi bị nó, nó dọa thật.” Đinh Tư Huy rấm rứt khóc, vừa nói vừa nấc nghẹn, nước mắt trào ra, chẳng mấy chốc lưng áo thun của Phương Đại Xuyên ướt đẫm, “Tối qua suýt nữa tôi bị tấn công, lại chính mắt chứng kiến người chết, tôi sợ không ngủ được, giờ nó còn dọa chúng tôi, chị không dạy con chị thì tôi dạy thay chị!”

Phương Đại Xuyên vội vàng kéo cô ngồi xuống, “Rồi rồi, cáu giận với trẻ con làm gì? Ngồi đi, uống trà này.” Hắn vừa dứt lời, Lý Tư Niên đã đưa trà tới, không nói một câu. Đinh Tư Huy dùng khăn ăn lụa lau mặt, nói cám ơn, bưng tách trà nhỏ giọng nức nở.

Ngưu Tâm Nghiên cũng khiển trách đứa con vài lời, “Đừng gây sự với người khác, Nam Nam, Nam Nam ngoan của mẹ, mẹ sợ lắm.” Chẳng biết tại sao Phương Đại Xuyên luôn cảm giác kiểu nói chuyện của Ngưu Tâm Nghiên cứ là lạ, không rõ cụ thể lạ chỗ nào, nhưng ngẫm lại, hắn chưa từng nghe bà mẹ nào dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với con mình. Hắn quay sang liếc hai mẹ con kỳ quái, thấy đứa nhỏ bĩu môi theo mẹ về chỗ ngồi. Đang lúc Phương Đại Xuyên cho rằng mình cả nghĩ, hắn lại trông thấy rõ đứa nhỏ nọ ngoái đầu, nở nụ cười quỷ quái với Đinh Tư Huy lúc nó ngồi xuống.

Qua khóe mắt, Phương Đại Xuyên thấy cánh tay Đinh Tư Huy đặt trên bàn giật nảy lên.

Cỗ máy trong góc phòng thúc giục, “Mời người chơi tự thuật theo thứ tự! Mời người chơi tự thuật theo thứ tự!”

“Đến tôi, đến tôi nói.” Lấy lại bình tĩnh, Đinh Tư Huy mới nhỏ giọng, “Tuyến thời gian của tôi cũng giống Dương Tụng, tối qua tôi suýt bị tấn công, hơn nữa cũng không hề có thời gian gặp mặt người kia.”

Kế tiếp Đinh Tư Huy là Phương Đại Xuyên.

Phương Đại Xuyên liếc nhìn Lý Tư Niên, thận trọng nói, “Tôi vẫn mông lung lắm, đêm qua tôi và Lý Tư Niên lên tầng bốn kiểm tra tình hình, tìm được một thùng đồ ăn, động tĩnh hơi lớn, Đinh Tư Huy, Dương Tụng, Đỗ Vĩ, Trần Hủy, ông chủ Đỗ và người chết cùng lên xem. Chúng tôi mang đồ xuống tầng một, ngồi ở tầng một nói chuyện một lát. Lúc đó mọi người ngồi cách xa nhau, hung thủ không có điều kiện ra tay. Tôi nghĩ thời điểm thích hợp nhất để hung thủ ra tay là nửa tiếng từ lúc em Đinh bị tấn công tới lúc chúng tôi xuống tầng một. Tôi làm chứng cho Lý Tư Niên, không phải cậu ấy làm, vì chúng tôi luôn ở cạnh nhau, thế thôi.”

Lý Tư Niên ngồi vị trí đối diện chủ tọa, xem như phía sau của Phương Đại Xuyên. Y nhìn quanh một vòng, phân tích, “Bắt đầu từ lúc Đinh Tư Huy bị tấn công đến lúc tập trung dưới tầng một, lúc Đinh Tư Huy bị tấn công, Dương Tụng chạy lên đầu tiên, Trần Hủy cũng đi lên trước người chết, sau đó ba cô gái cùng xuống tầng một, cho nên có thể loại bỏ trăm phần trăm hiềm nghi.”

“Phương Đại Xuyên cũng lên tầng hai trước người chết, Đỗ Vĩ cũng vậy, nhưng vấn đề là sau khi ba cô gái xuống nhà, tuyến thời gian của hai người này lộn xộn, trong lúc đó vẫn có cơ hội ra tay giết người. Nhưng về sau Phương Đại Xuyên luôn đi cùng tôi, nên từ góc nhìn của tôi thì hắn trăm phần trăm vô tội.”

“Hiềm nghi của tôi và ông chủ Đỗ nằm ở chỗ, chúng tôi đi lên cùng lúc với người chết, có cơ hội ra tay, hiềm nghi của những người khác nằm ở chỗ, hoàn toàn có thể ra tay lúc người chết ở trong phòng mình tại tầng hai, cho nên đều không thể loại trừ. Vòng đầu tiên tôi đề nghị bỏ phiếu mù đi, nhân đây thì Phương Đại Xuyên chỉ số thông minh 50, chỉ số vũ lực 150, tôi mong mọi người bảo vệ hắn, nếu có chuyện gì thì hắn còn có thể chống chọi thay mọi người, vậy thôi.”

Ngồi sau Lý Tư Niên là Đỗ Vĩ, “Tôi không có gì đáng nói, không phải tôi, tôi lên tầng cũng chỉ đi gõ cửa đánh thức mọi người, gõ xong một vòng thì xuống tầng một, các người cứ hỏi ba cô gái, tôi xuống rất sớm, nên không thể là tôi được.”

Trần Hủy gật đầu lia lịa, “Đỗ Vĩ xuống với chúng tôi nhanh lắm, không phải anh ấy đâu, mọi người hãy tin tôi. Về phần tôi thì đúng như anh Lý Tư Niên nói, chắc chắn không phải tôi. Hai bọn tôi không biết gì hết, cũng không biết tình hình thế nào, xin mọi người đừng bỏ phiếu chúng tôi.”

Phương Đại Xuyên nghe câu này thì sực nghĩ ra gì đó, hắn quay sang nhìn Lý Tư Niên, ghé vào y thì thầm, “Tối qua cậu không đi soi người à?”

Lý Tư Niên không quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn sang, khẽ cười đáp, “Soi chứ, lần đầu tôi gọi anh ra ngoài, trên đường về tiện vào nhà gỗ soi luôn.”

“Má nó! Nhanh thế sao?” Phương Đại Xuyên nhớ lại, kinh ngạc sững cả người, hắn nhớ rõ Lý Tư Niên gọi hắn ra còn chưa mở hộp, hắn hút xong điếu thuốc quay về, Lý Tư Niên đã quẹt thẻ ID. Ai ngờ trong khoảng thời gian một điếu thuốc này, Lý Tư Niên không chỉ xem thân phận, quét ID, mà còn bớt thời giờ tiện cmn đường soi người?! Tay chân phải nhanh thế nào, đầu óc phải quả quyết thế nào mới có thể làm được? Phương Đại Xuyên hé miệng mấp máy, “Cậu soi ai? Sao không mang thẻ? Sao không nói với tôi?!”

Lý Tư Niên cười, liếc mắt nhìn hắn, “Anh muốn biết thật không, biết rồi thì cấm giận nhé.”

Phương Đại Xuyên chấm hỏi đầy đầu, “Sao tôi phải giận? Tóm lại cậu soi ai?”

Lý Tư Niên nhếch miệng cười, mắt liếc về phía ngực hắn, nắm tay đưa lên miệng khẽ kho khan.

“?” Phương Đại Xuyên không hiểu, “Ai?”

“Chậc.” Lý Tư Niên nhíu mày, bộ dạng sao anh dốt thế hả, nhỏ giọng bật ra một chữ, “Anh.”

“Tôi?!” Phương Đại Xuyên trợn mắt nhìn y, nhân lúc mọi người không chú ý, hắn thò tay phải xuống gầm bàn, hung hãn véo đùi Lý Tư Niên một cái, phẫn nộ khẽ nói, “Cậu soi tôi?! Thế cậu dựa vào đâu mà cười tôi không đoán được bài cậu?! Đm tôi còn tưởng cậu thần kỳ lắm mới đoán được nguồn căn của tôi, hóa ra là cậu soi được, thế tối qua cậu lấy tư cách gì cười nhạo tôi?!”

Lý Tư Niên gắng sức vừa nhịn đau vừa nhịn cười, vẻ mặt biến thành kỳ dị. Y vỗ vỗ tay phải Phương Đại Xuyên, cúi đầu cười mắng, “Đừng quậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play