*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quái gở, mười hai người đưa mắt nhìn nhau, sững sờ ngay tại chỗ.

“Lúc chúng ta nói chuyện trong phòng chắc khoảng hai mươi phút nhỉ.” Lý Tư Niên cẩn thận đặt người chết xuống, thăm dò hô hấp, “Sau khi ra ngoài còn dây dưa một lát, suy ngược lại, thời gian trúng độc vào khoảng sau khi em gái Đinh Tư Huy lên tầng, trước khi tôi và Phương Đại Xuyên vào phòng.”

Tất cả im lặng.

Nghi kị và sợ hãi chậm rãi bò lên bàn, quấn lấy tim mọi người như rắn rết. Ánh mắt mọi người cũng như rắn rết, uốn lượn vòng quanh, cố gắng lẩn trốn.

Lý Tư Niên đứng dậy, sửa lại vạt áo, thở ra một hơi, “Có ai phát hiện ông ta bất thường ở đâu không?”

Phương Đại Xuyên lắc đầu, “Không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, tin tôi đi, tôi là diễn viên, tôi cực kỳ nhạy cảm với các biểu hiện thiếu nhịp nhàng trên cơ thể.”

“Anh là diễn viên cơ à? Đúng là rồng đến nhà tôm nha.” Lý Tư Niên lơ đãng nói một câu.

Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt, ánh mắt chợt sắc bén.

Đinh Tư Huy vẫn cúi đầu nhỏ giọng sụt sùi khóc, Trần Hủy ngồi bên cạnh giữ lấy vai cô, người mẹ độc thân ôm ngang đứa nhỏ, bịt mắt nó.

“Chính là ông!” Đỗ Vĩ giơ tay chỉ ông chủ Đỗ, “Chắc chắn là ông! Ông đi lên cuối cùng, còn đi sau lưng ông ta, chính ông giết ông ta!”

Ông chủ Đỗ cười khẩy, “Cậu cũng nghe rồi đấy thôi, là sau khi Đinh Tư Huy lên tầng, trước khi mọi người về phòng, tất cả đều có khả năng chạm vào người chết. Lúc đó tầng hai có người đi xuống, tầng một cũng có người đi lên, hiện trường rất loạn, cậu dựa vào đâu mà nói là tôi?”

“Trong tình hình này, thờ ơ lạnh nhạt chưa chắc là người tốt, nhưng lao ra công kích đầu tiên thì chắc chắn là tặc.” Gã đàn ông nhã nhặn đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, ánh mắt đảo sang ông chủ Đỗ, chẳng rõ ý tứ gì.

Người vừa đập bàn lớn tiếng trách cứ, “Anh chối tội thì chối, lôi đám tầng hai bọn tôi vào làm gì? Bọn tôi chỉ ngủ trong phòng mà nói bọn tôi tấn công cô bé này, rồi nói bọn tôi giết gã này, các người khinh thị bọn tôi không có mặt trong lần họp đầu tiên hả?”

“Ông biết hết thân phận mấy người tầng hai hả?” Đỗ Vĩ quay lại thét lớn với người đập bàn, “Ông cứ liên tục khẳng định trong các ông không có sói, sốt ruột cam đoan cho những người khác thế cơ à?”

Ánh mắt người đập bàn lóe lên một cái, “Tôi đâu có nói thế!”

Lý Tư Niên khoanh tay trước ngực, ngón trỏ phải khẽ cọ cọ bờ môi, y nhìn quanh toàn cảnh, thu lại phản ứng của tất cả mọi người.

Trần Hủy cúi xuống nhìn Đinh Tư Huy, thở dài, “Đừng ồn ào nữa. Giờ cũng hơn nửa đêm rồi, giải tán đi. Nhao nhao thảo luận mãi cũng chẳng được gì, chắc đêm nay không ai phải chết nữa đâu, chúng ta giải tán lên tầng, khóa cửa cẩn thận. Đêm nay Đinh Tư Huy bị kinh hãi, người già và trẻ nhỏ cũng nên ngủ đi.”

“Cậu nói thật ra đi, Lý Tư Niên, chuyện này thật sự không liên quan gì đến cậu sao?” Phương Đại Xuyên đi theo Lý Tư Niên vào phòng, đóng sập cửa lại phía sau, tay phải đã siết chặt thành nắm đấm.

Lý Tư Niên giật mình, dang hai tay quay lại, bất đắc dĩ mỉm cười nhìn Phương Đại Xuyên, “Anh nghiêm túc hả?”

Phòng Lý Tư Niên ở mặt cắt tầng hai, kết cấu hơi khác phòng những người còn lại, gian phòng này nhỏ và dài, giống tòa tháp thời Trung Cổ, một chiếc giường lớn hướng mặt ra cửa sổ, ngoài cửa sổ là bờ biển lởm chởm đá ngầm.

Bên cánh cửa có một kệ gỗ kiểu cổ thẳng đứng*, mấy tầng kệ bày rất nhiều rượu Tây, trên cùng đặt một thanh kiếm cổ, vừa nhìn đã biết không dùng được, chỉ để trang trí mà thôi.

*Kiểu này:

HTB1vmmDKVXXXXXLXVXX760XFXXXBpng

Phương Đại Xuyên rút kiếm ra, chĩa nguyên vỏ kiếm vào ngực y. Hắn không biến sắc nói thật nhanh, “Tốt nhất cậu đừng nhúc nhích, cậu tự làm đi, mở túi đeo hông cho tôi kiểm tra.”

Lý Tư Niên giơ hai tay lên cao, khuôn mặt vẫn mang vẻ châm biếm không rõ ý gì, “Anh đùa tôi hả? Dùng bộ não cá vàng của anh suy nghĩ thật kỹ xem, tại sao lại là tôi? Tôi có động cơ không? Tôi có thời gian không? Tôi có khả năng không? IQ đã không đủ thì đừng bịt mắt đoán mò.”

“Cậu có!” Phương Đại Xuyên hung tợn chọc vỏ kiếm vào ngực y, “Cậu có khả năng! Cậu đã được huấn luyện đặc biệt, tay cậu nhẹ nhất! Cậu sờ soạng con gái nhà người ta còn không bị phát hiện thì tiêm chất độc vào gáy người khác dễ như trở bàn tay!”

Hắn vừa nói vừa từng bước áp sát.

“Cậu có thời gian! Lúc Đinh Tư Huy bị tấn công, bọn tôi chạy lên hết, dưới sảnh chỉ còn ba người các cậu! Cậu chỉ cần chậm vài bước là đủ thời gian hành động!”

Lý Tư Niên bị hắn ép đến mép giường, đặt mông ngồi phịch xuống.

“Cậu có động cơ! Cậu! Chính là sói!”

Lý Tư Niên im lặng một lát rồi nhún vai khẽ nhoẻn cười. Y lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm trước ngực. Chuôi kiếm này thoạt nhìn có vẻ là đồ cổ, vỏ kiếm bằng đồng chạm trổ hình dây bìm bìm và húng tây, hai thứ hoa cỏ xa xưa uốn lượn quanh hoa văn cầu kỳ, đỉnh kim loại qua thời gian bào mòn, giờ nhẵn mịn trơn tru.

Lý Tư Niên vẫn giữ nụ cười, y ngước lên, nhướn mày hỏi, “Anh có chứng cứ không? Những gì anh nói không phải chỉ mình tôi làm được.”

Phương Đại Xuyên kiên quyết gác vỏ kiếm lên vai y, thứ kim loại lạnh như băng đặt bên cổ Lý Tư Niên, khiến y nổi da gà. Lồng ngực Phương Đại Xuyên phập phồng, kích động thét lớn, “Vậy cậu trả lời tôi, cái gì gọi là rồng đến nhà tôm?! Biệt thự trên hoang đảo này có quan hệ gì với cậu?!”

Lý Tư Niên nhướn mày nở nụ cười, “Rồng đến nhà tôm là ý gì? À, tôi hiểu rồi, chỉ dùng để nói về nhà mình, không được nói về nhà người khác phải không? Xin lỗi nhé, tôi là người Mỹ, thành ngữ tục ngữ dùng không chuẩn lắm.”

“Tôi thấy cậu đùa hơi bị vui rồi đấy!” Phương Đại Xuyên cười khẩy, “Cậu không biết tôi là diễn viên thì lúc ở sân bay tại sao cậu nói thế?”

Lý Tư Niên thực sự cũng bị hắn làm cho phát bực, “Mẹ kiếp tôi nói gì ở sân bay?”

“Còn giả vờ à? Câu đầu tiên cậu nói với tôi ấy!” Phương Đại Xuyên thấy y vẫn chống chế thì giận run cả tay.

Lý Tư Niên đau đầu, chỉ muốn đâm đầu vào tường, “Anh nghĩ anh là nữ chính à?! Anh chuyên đóng phim truyền hình não tàn à? Làm sao tôi nhớ được câu đầu tiên tôi nói với anh là gì!”

“Cậu hỏi tôi, tại sao lại là tôi!” Phương Đại Xuyên suy sụp thét to, “Cậu ngước lên nhìn tôi! Cậu nói, ‘Là anh’! Nếu cậu chưa từng xem phim tôi đóng thì làm sao biết tôi là ai? Tại sao cậu nói ‘Là tôi’?! Tôi không phải vô ý kẹt ở đây đúng không? Đây là cái bẫy đúng không? Cái bẫy cậu và lão rụt đầu rụt cổ phía sau sắp đặt phải không? Các người lôi kéo lũ xui xẻo về đây! Để các người lợi dụng và sai phái! Cho nên cậu mới nói đặc biệt không thể tin vào cậu! Mà tôi chính là một trong những kẻ xui xẻo đó! Là thằng não cá vàng bị cậu lợi dụng sai phái mà còn đặt lòng tin vào cậu!”

Lý Tư Niên bị hắn quát tới sửng sốt. Y không chớp mắt nhìn Phương Đại Xuyên, đôi mắt hằn ẩn chứa ấm ức và phẫn nộ cực hạn, như một chú cẩu bị chủ đùa giỡn vòng quanh rồi không cho ăn, tuyệt vọng sủa vang lên với chủ. Hai người nhìn nhau chừng nửa phút. Lý Tư Niên chợt phì cười, càng cười càng lớn tiếng, còn khom lưng bưng lấy hông cười ngặt nghẽo.

Phương Đại Xuyên thấy y cười thì ngớ ra, rồi lại càng thêm phẫn nộ, tay phải kích động vung kiếm, quát to, “Cười chó gì mà cười! Giải thích rõ ràng cho ông rốt cuộc mày là ai? Rốt cuộc chúng mày có mục đích gì? Tại sao dính dáng đến tao? Có phải gián điệp ngoài biên giới muốn lợi dụng tao để gây áp lực đến cha mẹ tao không?! Tao nói cho mà biết, chúng mày sẽ không bao giờ làm được, cha mẹ tao là hai cảnh sát ưu tú nhất cái nước cộng hoà này, không bao giờ bị xách động, không bao giờ bán rẻ bí mật quốc gia!”

“Ha ha ha ha ha ha!” Nghe hắn nói vậy, Lý Tư Niên càng cười rũ rượi, cười tắc thở, nghiêng ngửa ngã cái bịch xuống nệm, tua rua trên vỏ gối màu vàng phủ lên mặt y. Y vừa cười vừa lắc đầu, run run rẩy rẩy rút trong túi ra một tấm thẻ bài, cười ngặt nghẽo đưa cho Phương Đại Xuyên.

Phương Đại Xuyên thô bạo liếc tấm thẻ nhân vật, rồi khựng lại.

— Mặt hắn ngớ ra, cả người cứng còng, không khí cực kỳ xấu hổ.

Lý Tư Niên lại càng cười tợn, cuối cùng dứt khoát nằm ngửa, lăn qua lộn lại trên giường.

“Mẹ kiếp tôi còn tưởng anh có suy luận vĩ đại gì.” Lý Tư Niên giơ tay lau nước mắt, ngước lên giễu cợt nhìn bản mặt 囧 của Phương Đại Xuyên, “Vừa bỏ nửa ngày dạy anh giải thích đa chiều, anh chẳng học được cái quái gì, trí khôn của anh thế này mà chơi Người sói thì thua nát bét thôi, bỏ phiếu xử tử tiên tri chắc chắn không thiếu phần anh nha.” Y nói, khoanh tay đặt phía sau gối đầu, nhàn nhã thảnh thơi giơ chân lên bắt chéo.

Phương Đại Xuyên lúng túng nhìn mặt y, lại cúi xuống nhìn tấm thẻ nhân vật. Kiểu dáng tương tự tấm thẻ phù thủy của hắn, kiểu chữ như nhau, làm bằng da dê ố vàng, bốn góc vẽ hình động vật hoa lá chẳng biết tên, chính giữa bỏ trống để thêu hai chữ “Tiên tri” thật to bằng chỉ đen bắt mắt.

Khó xử quá.

Mặt Phương Đại Xuyên dần đỏ lựng như cua trong nồi luộc, đôi tai cực kỳ rực rỡ, vành tai đỏ như hai viên ngọc quý nhuốm máu.

Hắn im lặng trả thanh kiếm lên kệ, cúi xuống nhìn mặt sàn, không biết nên sao để làm hòa. Lý Tư Niên cũng im lặng, nằm trên giường như đại gia, thích thú nhìn hắn. Mỗi lúc Phương Đại Xuyên lấy can đảm liếc y, ánh mắt hai người giao thoa, y sẽ giễu cợt nhìn hắn, làm hai má hắn lại đỏ tưng bừng, vội vàng né tránh.

“Cậu… Cậu không nói sớm!” Phương Đại Xuyên quyết đoán cãi cùn, vội vã ném thẻ nhân vật trong tay vào ngực người ta như bị phỏng.

Lý Tư Niên úp tay phải lên ngực, nhặt thẻ đặt lên miệng nhẹ nhàng hôn một cái, nhướn mày nhìn Phương Đại Xuyên, “Thì anh phải cho tôi cơ hội nói chứ, huống hồ đây là Người sói sát nhân nha anh hai, tự nhiên khoe hết của nải là sao?”

Phương Đại Xuyên giơ tay bịt mặt, đầu óc đã chẳng ra sao còn thích bắt chước người ta phân tích tình hình, chơi trò chiến thuật, thật đúng là nhảy qua Thái Bình Dương chạy thẳng tới Mỹ. “Cậu đứng dậy đi chứ!” Giọng Phương Đại Xuyên ủ dột truyền ra từ sau bàn tay.

Lý Tư Niên quyết đoán lắc đầu, “Không! Anh vung kiếm dọa tôi sợ, làm tôi ngã xuống, anh không đỡ tôi dậy thì tôi không dậy.”

Tôi còn biết nói gì nữa đây, chọc phải ông nội này, Phương Đại Xuyên chỉ hận không thể quay về năm phút đồng hồ trước, tự tát cho mình mấy cái.

Mà trước khi tự tát, Phương Đại Xuyên thở dài, phải cúi xuống cung kính đỡ người ta dậy đã.

Nhưng người ta lại chẳng thương tình, “Làm gì thế, có vẻ bất đắc dĩ quá nhỉ, oan ức cho anh quá à?”

“Đâu có!” Phương Đại Xuyên phun ra hai chữ, “Là tôi vu oan ngài mới đúng!”

Lý Tư Niên cười nhướn mày.

Cuối cùng Phương Đại Xuyên từ bỏ vũ lực, ngồi phịch xuống giường, không mở miệng nữa.

Lý Tư Niên tiện tay xé nhỏ tấm thẻ nhân vật, bước đến cạnh cửa, lấy một chai rượu trên kệ gỗ, nhẹ nhàng đập vào tường. Rượu nho trắng đắt đỏ văng ra, rớt xuống dàn ly treo phía trên, tấm thẻ da dê dưới đất bị rượu nhỏ xuống, móp méo biến dạng, chữ viết nhòe đi.

“Tôi thật sự không ngờ IQ anh thấp mà suy luận cũng ghê ra phết.” Giọng nói lẫn theo nụ cười của Lý Tư Niên truyền đến.

Phương Đại Xuyên vùi đầu vào lòng bàn tay, giống chú đà điểu mắc cỡ.

“Anh đóng phim xé xác giặc ngoại xâm xé xác bánh quẩy xé xác thịt kho tàu hả?” Đọ vũ lực, Lý Tư Niên không bằng Phương Đại Xuyên, nhưng đọ mồm mép, y không ngán ai hết, chanh chua thật sự, “Tôi thấy đoàn đội anh hướng anh đi nhầm đường thật luôn đấy, anh mà là bạn trai bạo lực với thiết lập tổng công ấy à? Bao giờ về nhớ chải cái đầu kia cho mượt, sửa thiết lập thành thẳng nhỏ ba tuổi bị thiểu năng cau có gào thét mới hợp với anh, thật đấy, tin tôi đi, sửa vậy mới nổi tiếng được.”

Ngoài hành lang tĩnh lặng vô cùng, chẳng biết hai người tranh chấp có bị ai nghe thấy hay không. Chắc là không, phòng Lý Tư Niên ở góc rẽ, cũng không chung vách tường với các phòng khác. Phương Đại Xuyên kiểm tra cửa phòng, cực kỳ dày, còn được bọc thép, bình thường loại cửa này cách âm rất tốt. Lý Tư Niên mở cửa, thò đầu nhìn ra hành lang, rồi đóng cửa, khóa lại.

“Thế thì cậu gặp tôi lúc nào? Tại sao lại nói ‘Là anh’?” Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn bóng lưng Lý Tư Niên, nghĩ nát óc không ra.

Lý Tư Niên quay lại, đặt tQuái gở, mười hai người đưa mắt nhìn nhau, sững sờ ngay tại chỗ.

“Lúc chúng ta nói chuyện trong phòng chắc khoảng hai mươi phút nhỉ.” Lý Tư Niên cẩn thận đặt người chết xuống, thăm dò hô hấp, “Sau khi ra ngoài còn dây dưa một lát, suy ngược lại, thời gian trúng độc vào khoảng sau khi em gái Đinh Tư Huy lên tầng, trước khi tôi và Phương Đại Xuyên vào phòng.”

Tất cả im lặng.

Nghi kị và sợ hãi chậm rãi bò lên bàn, quấn lấy tim mọi người như rắn rết. Ánh mắt mọi người cũng như rắn rết, uốn lượn vòng quanh, cố gắng lẩn trốn.

Lý Tư Niên đứng dậy, sửa lại vạt áo, thở ra một hơi, “Có ai phát hiện ông ta bất thường ở đâu không?”

Phương Đại Xuyên lắc đầu, “Không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, tin tôi đi, tôi là diễn viên, tôi cực kỳ nhạy cảm với các biểu hiện thiếu nhịp nhàng trên cơ thể.”

“Anh là diễn viên cơ à? Đúng là rồng đến nhà tôm nha.” Lý Tư Niên lơ đãng nói một câu.

Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt, ánh mắt chợt sắc bén.

Đinh Tư Huy vẫn cúi đầu nhỏ giọng sụt sùi khóc, Trần Hủy ngồi bên cạnh giữ lấy vai cô, người mẹ độc thân ôm ngang đứa nhỏ, bịt mắt nó.

“Chính là ông!” Đỗ Vĩ giơ tay chỉ ông chủ Đỗ, “Chắc chắn là ông! Ông đi lên cuối cùng, còn đi sau lưng ông ta, chính ông giết ông ta!”

Ông chủ Đỗ cười khẩy, “Cậu cũng nghe rồi đấy thôi, là sau khi Đinh Tư Huy lên tầng, trước khi mọi người về phòng, tất cả đều có khả năng chạm vào người chết. Lúc đó tầng hai có người đi xuống, tầng một cũng có người đi lên, hiện trường rất loạn, cậu dựa vào đâu mà nói là tôi?”

“Trong tình hình này, thờ ơ lạnh nhạt chưa chắc là người tốt, nhưng lao ra công kích đầu tiên thì chắc chắn là tặc.” Gã đàn ông nhã nhặn đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, ánh mắt đảo sang ông chủ Đỗ, chẳng rõ ý tứ gì.

Người vừa đập bàn lớn tiếng trách cứ, “Anh chối tội thì chối, lôi đám tầng hai bọn tôi vào làm gì? Bọn tôi chỉ ngủ trong phòng mà nói bọn tôi tấn công cô bé này, rồi nói bọn tôi giết gã này, các người khinh thị bọn tôi không có mặt trong lần họp đầu tiên hả?”

“Ông biết hết thân phận mấy người tầng hai hả?” Đỗ Vĩ quay lại thét lớn với người đập bàn, “Ông cứ liên tục khẳng định trong các ông không có sói, sốt ruột cam đoan cho những người khác thế cơ à?”

Ánh mắt người đập bàn lóe lên một cái, “Tôi đâu có nói thế!”

Lý Tư Niên khoanh tay trước ngực, ngón trỏ phải khẽ cọ cọ bờ môi, y nhìn quanh toàn cảnh, thu lại phản ứng của tất cả mọi người.

Trần Hủy cúi xuống nhìn Đinh Tư Huy, thở dài, “Đừng ồn ào nữa. Giờ cũng hơn nửa đêm rồi, giải tán đi. Nhao nhao thảo luận mãi cũng chẳng được gì, chắc đêm nay không ai phải chết nữa đâu, chúng ta giải tán lên tầng, khóa cửa cẩn thận. Đêm nay Đinh Tư Huy bị kinh hãi, người già và trẻ nhỏ cũng nên ngủ đi.”

“Cậu nói thật ra đi, Lý Tư Niên, chuyện này thật sự không liên quan gì đến cậu sao?” Phương Đại Xuyên đi theo Lý Tư Niên vào phòng, đóng sập cửa lại phía sau, tay phải đã siết chặt thành nắm đấm.

Lý Tư Niên giật mình, dang hai tay quay lại, bất đắc dĩ mỉm cười nhìn Phương Đại Xuyên, “Anh nghiêm túc hả?”

Phòng Lý Tư Niên ở mặt cắt tầng hai, kết cấu hơi khác phòng những người còn lại, gian phòng này nhỏ và dài, giống tòa tháp thời Trung Cổ, một chiếc giường lớn hướng mặt ra cửa sổ, ngoài cửa sổ là bờ biển lởm chởm đá ngầm.

Bên cánh cửa có một kệ gỗ kiểu cổ thẳng đứng*, mấy tầng kệ bày rất nhiều rượu Tây, trên cùng đặt một thanh kiếm cổ, vừa nhìn đã biết không dùng được, chỉ để trang trí mà thôi.

*Kiểu này:

HTB1vmmDKVXXXXXLXVXX760XFXXXBpng

Phương Đại Xuyên rút kiếm ra, chĩa nguyên vỏ kiếm vào ngực y. Hắn không biến sắc nói thật nhanh, “Tốt nhất cậu đừng nhúc nhích, cậu tự làm đi, mở túi đeo hông cho tôi kiểm tra.”

Lý Tư Niên giơ hai tay lên cao, khuôn mặt vẫn mang vẻ châm biếm không rõ ý gì, “Anh đùa tôi hả? Dùng bộ não cá vàng của anh suy nghĩ thật kỹ xem, tại sao lại là tôi? Tôi có động cơ không? Tôi có thời gian không? Tôi có khả năng không? IQ đã không đủ thì đừng bịt mắt đoán mò.”

“Cậu có!” Phương Đại Xuyên hung tợn chọc vỏ kiếm vào ngực y, “Cậu có khả năng! Cậu đã được huấn luyện đặc biệt, tay cậu nhẹ nhất! Cậu sờ soạng con gái nhà người ta còn không bị phát hiện thì tiêm chất độc vào gáy người khác dễ như trở bàn tay!”

Hắn vừa nói vừa từng bước áp sát.

“Cậu có thời gian! Lúc Đinh Tư Huy bị tấn công, bọn tôi chạy lên hết, dưới sảnh chỉ còn ba người các cậu! Cậu chỉ cần chậm vài bước là đủ thời gian hành động!”

Lý Tư Niên bị hắn ép đến mép giường, đặt mông ngồi phịch xuống.

“Cậu có động cơ! Cậu! Chính là sói!”

Lý Tư Niên im lặng một lát rồi nhún vai khẽ nhoẻn cười. Y lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm trước ngực. Chuôi kiếm này thoạt nhìn có vẻ là đồ cổ, vỏ kiếm bằng đồng chạm trổ hình dây bìm bìm và húng tây, hai thứ hoa cỏ xa xưa uốn lượn quanh hoa văn cầu kỳ, đỉnh kim loại qua thời gian bào mòn, giờ nhẵn mịn trơn tru.

Lý Tư Niên vẫn giữ nụ cười, y ngước lên, nhướn mày hỏi, “Anh có chứng cứ không? Những gì anh nói không phải chỉ mình tôi làm được.”

Phương Đại Xuyên kiên quyết gác vỏ kiếm lên vai y, thứ kim loại lạnh như băng đặt bên cổ Lý Tư Niên, khiến y nổi da gà. Lồng ngực Phương Đại Xuyên phập phồng, kích động thét lớn, “Vậy cậu trả lời tôi, cái gì gọi là rồng đến nhà tôm?! Biệt thự trên hoang đảo này có quan hệ gì với cậu?!”

Lý Tư Niên nhướn mày nở nụ cười, “Rồng đến nhà tôm là ý gì? À, tôi hiểu rồi, chỉ dùng để nói về nhà mình, không được nói về nhà người khác phải không? Xin lỗi nhé, tôi là người Mỹ, thành ngữ tục ngữ dùng không chuẩn lắm.”

“Tôi thấy cậu đùa hơi bị vui rồi đấy!” Phương Đại Xuyên cười khẩy, “Cậu không biết tôi là diễn viên thì lúc ở sân bay tại sao cậu nói thế?”

Lý Tư Niên thực sự cũng bị hắn làm cho phát bực, “Mẹ kiếp tôi nói gì ở sân bay?”

“Còn giả vờ à? Câu đầu tiên cậu nói với tôi ấy!” Phương Đại Xuyên thấy y vẫn chống chế thì giận run cả tay.

Lý Tư Niên đau đầu, chỉ muốn đâm đầu vào tường, “Anh nghĩ anh là nữ chính à?! Anh chuyên đóng phim truyền hình não tàn à? Làm sao tôi nhớ được câu đầu tiên tôi nói với anh là gì!”

“Cậu hỏi tôi, tại sao lại là tôi!” Phương Đại Xuyên suy sụp thét to, “Cậu ngước lên nhìn tôi! Cậu nói, ‘Là anh’! Nếu cậu chưa từng xem phim tôi đóng thì làm sao biết tôi là ai? Tại sao cậu nói ‘Là tôi’?! Tôi không phải vô ý kẹt ở đây đúng không? Đây là cái bẫy đúng không? Cái bẫy cậu và lão rụt đầu rụt cổ phía sau sắp đặt phải không? Các người lôi kéo lũ xui xẻo về đây! Để các người lợi dụng và sai phái! Cho nên cậu mới nói đặc biệt không thể tin vào cậu! Mà tôi chính là một trong những kẻ xui xẻo đó! Là thằng não cá vàng bị cậu lợi dụng sai phái mà còn đặt lòng tin vào cậu!”

Lý Tư Niên bị hắn quát tới sửng sốt. Y không chớp mắt nhìn Phương Đại Xuyên, đôi mắt hằn ẩn chứa ấm ức và phẫn nộ cực hạn, như một chú cẩu bị chủ đùa giỡn vòng quanh rồi không cho ăn, tuyệt vọng sủa vang lên với chủ. Hai người nhìn nhau chừng nửa phút. Lý Tư Niên chợt phì cười, càng cười càng lớn tiếng, còn khom lưng bưng lấy hông cười ngặt nghẽo.

Phương Đại Xuyên thấy y cười thì ngớ ra, rồi lại càng thêm phẫn nộ, tay phải kích động vung kiếm, quát to, “Cười chó gì mà cười! Giải thích rõ ràng cho ông rốt cuộc mày là ai? Rốt cuộc chúng mày có mục đích gì? Tại sao dính dáng đến tao? Có phải gián điệp ngoài biên giới muốn lợi dụng tao để gây áp lực đến cha mẹ tao không?! Tao nói cho mà biết, chúng mày sẽ không bao giờ làm được, cha mẹ tao là hai cảnh sát ưu tú nhất cái nước cộng hoà này, không bao giờ bị xách động, không bao giờ bán rẻ bí mật quốc gia!”

“Ha ha ha ha ha ha!” Nghe hắn nói vậy, Lý Tư Niên càng cười rũ rượi, cười tắc thở, nghiêng ngửa ngã cái bịch xuống nệm, tua rua trên vỏ gối màu vàng phủ lên mặt y. Y vừa cười vừa lắc đầu, run run rẩy rẩy rút trong túi ra một tấm thẻ bài, cười ngặt nghẽo đưa cho Phương Đại Xuyên.

Phương Đại Xuyên thô bạo liếc tấm thẻ nhân vật, rồi khựng lại.

— Mặt hắn ngớ ra, cả người cứng còng, không khí cực kỳ xấu hổ.

Lý Tư Niên lại càng cười tợn, cuối cùng dứt khoát nằm ngửa, lăn qua lộn lại trên giường.

“Mẹ kiếp tôi còn tưởng anh có suy luận vĩ đại gì.” Lý Tư Niên giơ tay lau nước mắt, ngước lên giễu cợt nhìn bản mặt 囧 của Phương Đại Xuyên, “Vừa bỏ nửa ngày dạy anh giải thích đa chiều, anh chẳng học được cái quái gì, trí khôn của anh thế này mà chơi Người sói thì thua nát bét thôi, bỏ phiếu xử tử tiên tri chắc chắn không thiếu phần anh nha.” Y nói, khoanh tay đặt phía sau gối đầu, nhàn nhã thảnh thơi giơ chân lên bắt chéo.

Phương Đại Xuyên lúng túng nhìn mặt y, lại cúi xuống nhìn tấm thẻ nhân vật. Kiểu dáng tương tự tấm thẻ phù thủy của hắn, kiểu chữ như nhau, làm bằng da dê ố vàng, bốn góc vẽ hình động vật hoa lá chẳng biết tên, chính giữa bỏ trống để thêu hai chữ “Tiên tri” thật to bằng chỉ đen bắt mắt.

Khó xử quá.

Mặt Phương Đại Xuyên dần đỏ lựng như cua trong nồi luộc, đôi tai cực kỳ rực rỡ, vành tai đỏ như hai viên ngọc quý nhuốm máu.

Hắn im lặng trả thanh kiếm lên kệ, cúi xuống nhìn mặt sàn, không biết nên sao để làm hòa. Lý Tư Niên cũng im lặng, nằm trên giường như đại gia, thích thú nhìn hắn. Mỗi lúc Phương Đại Xuyên lấy can đảm liếc y, ánh mắt hai người giao thoa, y sẽ giễu cợt nhìn hắn, làm hai má hắn lại đỏ tưng bừng, vội vàng né tránh.

“Cậu… Cậu không nói sớm!” Phương Đại Xuyên quyết đoán cãi cùn, vội vã ném thẻ nhân vật trong tay vào ngực người ta như bị phỏng.

Lý Tư Niên úp tay phải lên ngực, nhặt thẻ đặt lên miệng nhẹ nhàng hôn một cái, nhướn mày nhìn Phương Đại Xuyên, “Thì anh phải cho tôi cơ hội nói chứ, huống hồ đây là Người sói sát nhân nha anh hai, tự nhiên khoe hết của nải là sao?”

Phương Đại Xuyên giơ tay bịt mặt, đầu óc đã chẳng ra sao còn thích bắt chước người ta phân tích tình hình, chơi trò chiến thuật, thật đúng là nhảy qua Thái Bình Dương chạy thẳng tới Mỹ. “Cậu đứng dậy đi chứ!” Giọng Phương Đại Xuyên ủ dột truyền ra từ sau bàn tay.

Lý Tư Niên quyết đoán lắc đầu, “Không! Anh vung kiếm dọa tôi sợ, làm tôi ngã xuống, anh không đỡ tôi dậy thì tôi không dậy.”

Tôi còn biết nói gì nữa đây, chọc phải ông nội này, Phương Đại Xuyên chỉ hận không thể quay về năm phút đồng hồ trước, tự tát cho mình mấy cái.

Mà trước khi tự tát, Phương Đại Xuyên thở dài, phải cúi xuống cung kính đỡ người ta dậy đã.

Nhưng người ta lại chẳng thương tình, “Làm gì thế, có vẻ bất đắc dĩ quá nhỉ, oan ức cho anh quá à?”

“Đâu có!” Phương Đại Xuyên phun ra hai chữ, “Là tôi vu oan ngài mới đúng!”

Lý Tư Niên cười nhướn mày.

Cuối cùng Phương Đại Xuyên từ bỏ vũ lực, ngồi phịch xuống giường, không mở miệng nữa.

Lý Tư Niên tiện tay xé nhỏ tấm thẻ nhân vật, bước đến cạnh cửa, lấy một chai rượu trên kệ gỗ, nhẹ nhàng đập vào tường. Rượu nho trắng đắt đỏ văng ra, rớt xuống dàn ly treo phía trên, tấm thẻ da dê dưới đất bị rượu nhỏ xuống, móp méo biến dạng, chữ viết nhòe đi.

“Tôi thật sự không ngờ IQ anh thấp mà suy luận cũng ghê ra phết.” Giọng nói lẫn theo nụ cười của Lý Tư Niên truyền đến.

Phương Đại Xuyên vùi đầu vào lòng bàn tay, giống chú đà điểu mắc cỡ.

“Anh đóng phim xé xác giặc ngoại xâm xé xác bánh quẩy xé xác thịt kho tàu hả?” Đọ vũ lực, Lý Tư Niên không bằng Phương Đại Xuyên, nhưng đọ mồm mép, y không ngán ai hết, chanh chua thật sự, “Tôi thấy đoàn đội anh hướng anh đi nhầm đường thật luôn đấy, anh mà là bạn trai bạo lực với thiết lập tổng công ấy à? Bao giờ về nhớ chải cái đầu kia cho mượt, sửa thiết lập thành thẳng nhỏ ba tuổi bị thiểu năng cau có gào thét mới hợp với anh, thật đấy, tin tôi đi, sửa vậy mới nổi tiếng được.”

Ngoài hành lang tĩnh lặng vô cùng, chẳng biết hai người tranh chấp có bị ai nghe thấy hay không. Chắc là không, phòng Lý Tư Niên ở góc rẽ, cũng không chung vách tường với các phòng khác. Phương Đại Xuyên kiểm tra cửa phòng, cực kỳ dày, còn được bọc thép, bình thường loại cửa này cách âm rất tốt. Lý Tư Niên mở cửa, thò đầu nhìn ra hành lang, rồi đóng cửa, khóa lại.

“Thế thì cậu gặp tôi lúc nào? Tại sao lại nói ‘Là anh’?” Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn bóng lưng Lý Tư Niên, nghĩ nát óc không ra.

Lý Tư Niên quay lại, đặt tay lên môi, tặng hắn một nụ hôn gió. Y nháy mắt phải, khóe miệng thấp thoáng ý cười ranh mãnh.

“It’s a secret.”ay lên môi, tặng hắn một nụ hôn gió. Y nháy mắt phải, khóe miệng thấp thoáng ý cười ranh mãnh.

“It’s a secret.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play