Cậu ta hát nhẹ nhàng, giọng rất ấm và truyền cảm. Nó nhận ra rằng lời bái hát chắc cũng là lời mà Hiếu muốn nói với nó. Nó thực sự xúc động, hôm nay Hiếu đã dành cho nó nhiều điều bất ngờ. Khi cậu ta hát xong, nước mắt nó rưng rưng, thấy vậy cậu ta ôm nó vào lòng. Hơi ấm của cậu ta lan sang cả nó. Nó thực sự hạnh phúc khi có Hiếu, và nó nghĩ rằng trên đời này chắc không ai tốt với nó như cậu ta cả. Lát sau cậu ta buông nó ra
-Nếu say này Hiếu có làm chuyện gì thì Thiên có giận Hiếu không?
Nó ngẩn ngơ người
-Chuyện gì là chuyện gì? Hay là có chuyện gì đó ông giấu tui phải hông?
Cậu ta không trả lời mà nhìn nó một hồi. Thấy vậy nó lên tiếng.
-Sao vậy? Tự nhiên im re? Hay là hết yêu tui rùi.
-Đâu có. Đời này Hiếu chỉ mãi yêu có mỗi Thiên thôi. Không có chuyện gì đâu, Hiếu chỉ ví dụ như vậy thôi mà.
Cậu ta xua tay. Làm sao mà có thể nói ra hết cho nó biết được. Cậu ta đâu đủ cam đãm để nói ra điều đó, nếu nói ra thì chắc chắn nó sẽ căm ghét cậu và tránh xa cậu. Chắc chắn một ngày nào đó, cậu sẽ nói hết cho nó nghe và khi đó không biết mọi chuyện sẽ như thế nào và cậu hiểu rằng nó sẽ hận cậu. Đưa nó về nhà, cậu tặng nó hộp quà, nó định mở ra xem nhưng cậu ngăn lại và nói lên phòng rồi hãy mở. Và cậu chờ nó lên tới tận nhà mới chịu về.
Bước lên phòng nó cảm thấy bữa nay là một ngày thật hạnh phúc, đã lâu lắm rồi nó mới được vui vẻ như thế này. Hôk biết cậu ta tặng cho mình thứ gì đây nhỉ? Thế mà không chịu nỗi nó vội mở gói quà ra. Hizz, gì mà kĩ dzữ trời, tới ba bốn lớp giấy luôn. Wow!! Thì ra là một quả cầu bằng thủy tinh, bên trong đó là 2 đứa đứng bên nhau và trên tay có chữ LOVE. Phía dưới có nút, nó tò mò ấn thử thì thấy đèn phát sáng, 2 đứa đó xoay tròn, nhìn dễ thương sao á. Ước sao, nó với cậu ấy được như thế, đứng bên cạnh nhau. Khẽ mĩn cười với ý nghĩ trẻ con của mình, đặt quả cầu lên bàn sau đó chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm nó thức dậy vẫn như thường ngày, ăn sáng xong là nó đến trường. Đang đi trên đường thì có người bóp kèn inh ỏi làm nó muốn điếc tai, bực quá chịu không nỗi nó định quay lại tên nào mà dzô dzuyên thế. Nó bất động khoảng vài giây, tránh ánh mắt người đối diện, ánh mắt đó trước đây đã từng nhìn nó như thế, cho nó biết thế nào là yêu thương ấm, áp.
Nhưng cũng chính nó đã làm tan nát con tin bé bỏng có nó. Người đó nhìn nó bằng ánh mắt tràn trề yêu thương, nhưng nó phớt lờ đi và cố tạo ra vẻ tự nhiên nhất và đi tiếp. Không hiểu sao, cứ bắt gặp ánh mắt đó là kỉ niệm xưa lại ùa về, đã lâu rồi mà cứ như rằng mới như hôm qua, vết thương của nó mới được lành lặn nhờ vào tình yêu chân thành của Hiếu nhưng khi gặp hắn thì tim nó lại rỉ máu. Phải chăng tình đầu là mối tình khó quên nhất, để giờ đây khi gặp lại hắn thì những hồi ức ngày nào lại tái hiện lại trong tâm trí của nó hay là tình cảm Hiếu dành cho nó chưa đủ để làm nó quên được hắn. Bất ngờ hắn nắm tay nó lại
-Lâu rồi không gặp, dạo này em sống thế nào? Anh nghe nói ông em mất và em củng đã đau khổ trong thời gian dài?
Nó tránh né ánh mắt quan tâm đầy chân thành của hắn, nó sợ nếu nhìn vào thì nó sẽ khóc mất. Gỡ tay hắn ra nó đáp
-Cảm ơn anh. Bây giờ tôi tốt hơn rồi.
Thấy cách cư xử lạnh lùng có nó như có kim đâm vào tim, mặt hắn buồn hẳn xuống
-Chúng ta tới quán kia nước đằng kia để nói chuyện được không.
-Xin lỗi, bây giờ tui bận rồi.
-Vậy anh có thể hẹn lúc em tan trường được không?
Bị nó từ chối nhưng hắn củng không từ bỏ cơ hội.
-Có chuyện gì để nói giữa chúng ta nữa sao?
Nghe câu đó mà hắn chới với, có lẽ nó nói đúng. Nhưng tất cả là do hắn, nên hắn phải nói cho nó hiểu được nỗi lòng của mình cho nó nghe. Để nó biết rằng hắn củng rất đau buồn khi quyết định như thế, rằng trong những ngày qua hắn củng vô cùng đau khổ, hắn thật sự không thể nào chịu đựng được nữa.
-Anh sẽ chờ em ở trước cổng khi tan trường.
Nói xong hắn chạy mất hút, để nó đứng đó với mớ hỗn tạp suy nghĩ trong đầu
Vào dạy mà trong đầu nó cứ suy nghĩ về hắn, không biết hắn có gì muốn nói với nó. Chẳng phải tất cả đã hết rồi sao, chỉ còn là dĩ vãng. Không biết có nên nhận lời của hắn không? Không, làm thế sẽ có lỗi với Hiếu, cậu ta luôn quan tâm tới nó hết mực, như vậy cẳng khác nào phản bộ lại tấm chân tình của cậu ấy. Vì hôm nay nó có 3 tiết nên về sớm, vừa ra tới cổng thì đã thấy hắn đứng đó rồi. Hắn nở một nụ cười.
-Lên xe đi
-Có gì thì nói ở đây luôn đi.
Nó lạnh lùng đáp.
-Ở đây nói không tiện.
-Tui không có chuyện gì cần nói với anh cả.
Vẫn cách lạnh lùng như thế. Nói xong nó bỏ đi. Hắn nắm tay nó kéo lại. Và bất ngờ hôn nó, nó cố vùng vẫy đẩy ra nhưng vì sức nó thì làm sao mà bằng hắn được. Hắn hôn mạnh bạo làm nó cảm thấy nghẹt thở, khó chịu, nó cắn vào môi hắn đến nỗi chảy máu vì đau quá, nên hắn buông nó ra.
Chát…!! Nó vung tay tát hắn một cách thật mạnh và giận dữ hỏi
-Anh muốn gì đây?
-Chúng ta làm lại từ đầu, như ngày xưa nha.
Đáp lại sự giận dữ, bực tức của nó hắn nhẹ nhàng đáp trả.
Chát…!! Lại 1 cái tát nữa nó dành cho hắn.
-Anh thật quá đáng. Anh tưởng tui là cái gì mà nói như vậy? Khi yêu thì quan tâm, còn không cần nữa thì vứa bỏ. Tui thật ghê tởm anh.
-Anh chưa bao giờ hết yêu em? Đó là vì khi trước gia đình biết chuyện và đe dọa sẽ làm em bị tổn thương nên anh mới làm vậy? Nhưng thấy em với cậu ta thật sự anh chịu không được? Em có biết anh đau đớn như thế nào khi làm người mình yêu bị tổn thương không? Những ngày qua, cuộc sống đới với anh như là địa ngục vậy…
-Bây giờ anh nói những điều này với tui để làm gì nữa. Chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Nãy giờ, cuộc nói chuyện của hai người đã thu hút nhiều người xung quanh. Thực sự nó không muốn bị mọi người dòm ngó nên nó muốn giải quyết mọi chuyện dứt khoát nên nói với hắn.
-Chúng ta tới quán bên kia đi.
Nó chỉ tay về quán cafe cách trường không xa. Đây là nơi hẹn hò, tâm sự của nhiều học sinh. Tới quán nó hỏi.
-Có gì thì anh nói hết đi tui không có nhiều thời gian và sau này tui không muốn gặp lại anh nữa.
-Anh biết là anh đã sai, nhưng thực sự thì anh làm vậy cũng vì em thôi. Em tin anh đi.
-Cứ cho là như vậy đi nhưng lúc này thì tui không quan tâm nữa.
-Anh biết là em còn yêu anh, anh sẽ cố gắng làm mọi cách để chứng minh tình yêu của anh dành cho em.
-Nếu vậy thì tui về, nói cho anh biết dù anh có làm gì đi nữa thì tui cũng sẽ không bao giờ yêu anh đâu. Anh biết tại sao không? Vì vết thương anh gây ra cho tui quá lớn, tui tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ lập lại chuyện đó lần nữa.
-Anh thật sự xin lỗi em và anh biết em đã đau khổ rất nhiều, nhưng anh hứa sau này sẽ bù đắp cho em.
Nó không nói gì mà đứng lên đi về. Lúc nó bước đi, thì hắn chợt nói
-Em đừng có nên tin tưởng cậu ta. Cậu ta không tốt như em nghĩ đâu.
Nó khẽ chau mày khi nghe hắn nói vậy:
-Dù sao cậu ta còn tốt hơn anh nhiều lần.
-Được thôi, lúc này anh không muốn cho em biết nhưng một ngày không xa thì em sẽ biết được con người thật của cậu ấy. Lúc đó hối hận cũng đã muộn, và khi ấy anh sẵn sàng đón em để quay về bên anh.
Hắn nói một cách tự tin, như thể mọi chuyện hắn biết được. Nó không nói gì lẳng lặng ra về.
Thấy vậy hắn chạy theo:
-Để anh đưa em về nha.
-Thui khỏi, tui tự đi được.
Mặc dù hắn đã hết lời năn nĩ ỉ oi nhưng nó vẫn quyết định không chịu. Thế là hắn đành phải chịu thua. Thôi cứ từ từ, nóng nảy, hấp tấp quá không khóe hư bột hư đường hết hắn thầm nghĩ như vậy.
Về nhà, nó tự nghĩ không biết tại sao hắn lại nói những chuyện này cho nó nghe. Với nó tất cả đã là quá khứ rồi, nó bây giờ chỉ có Hiếu thôi. Mà tại sao hắn ta lại nói mình đề phòng Hiếu nhỉ? Cậu ta đối xử với mình rất ân cần, chu đáo mà. Có khi nào hắn ta nói xấu cho Hiếu không? Chắc chắn là vậy rùi? Không ngờ hắn lại nhỏ nhem như vậy? Á…tại sao mình cứ nghĩ mãi về hắn ta thế nhỉ? Đã hứa với lòng là không được nghĩ tới hắn rồi. Hắn đã từng làm mình đau khổ. Thiên ơi! Mày không được nghĩ về con người như hắn được. Never mind…chỉ được nghĩ tới Hiếu thôi.
Đang ngủ thì điện thoại chợt reo. Nó nhìn thấy thì là số lạ nhưng cũng bắt máy.
-A…lô… Ai dzậy?
Trả lời bằng giọng ngáy ngủ.
-Xuống nhà được không? Anh đang đứng dưới nhà em nè?
Nó nhìn xuống thì thấy hắn, vội cúp máy. Không ngờ tên này dai thiệt, nó không muốn xuống nên nằm dài ra giường ngủ tiếp. Chờ mãi không thấy nó bước xuống nên hắn tìm lên tận phòng. Hắn nhẹ nhàng mờ cửa phòng nó, tiến đến chiếc giường thì thấy nó đang ngủ. Hắn mải mê nhìn lén nó ngủ. Trông nó thật dễ thương, không kìm hãm được lòng mình, hắn đặt môi mình sát tới môi nó. Đang nhắm mắt để được môi kề môi thì bất thình lình nó mở mắt ra và la hét với cường độ max.
-Á…
Sau đó đẩy hắn ra, nhưng vẫn như lần trước, hắn mạnh hơn nó. Nắm chặt tay nó lại. Lúc này nó nằm dưới, còn hắn thì ở phía trên. Face to face…mặt nó đỏ bừng lên, nó cảm nhận được hơi thở của hắn nó dồn dập. Nó chưa biết xử lí ra sao thì bất ngờ cánh cửa phòng bật mở và người vào không ai khác đó chính là Hiếu.