Từ sau hôm Đại Thiên Cẩu bị Yêu Hồ ra chiến thư, máu sôi trào trong cơ thể y chưa bao giờ hạ nhiệt, ngày nào y cũng chăm chỉ luyện công tập võ, chỉ để ứng phó với trận đại chiến chẳng biết khi nào mới đến. Yêu Hồ hớn hở nhìn Đại Thiên Cẩu ngày nào cũng chui vào rừng khổ luyện, còn hắn thì rúc ở nhà ăn ngon uống say hầu hạ bản thân, chẳng mấy hôm đã thấy bụng phình ra.
Một hôm Đại Thiên Cẩu lại đi tự mình tập luyện cả ngày, lúc về thì cả người đã bẩn thỉu nhếch nhác cả ra, vừa vào cửa đã bị Yêu Hồ chồm đến.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân.” Yêu Hồ ngửa mặt gọi một tiếng.
Đại Thiên Cẩu liếc nhìn hắn vẻ không hứng thú lắm, xua tay định đi vòng qua hắn để sang bên giường. Ai ngờ chân vừa mới thò ra, Yêu Hồ đã nhanh chóng xoay một vòng ra trước mặt y cản đường y, biểu cảm trên mặt càng thêm phong phú, đến đôi mắt cũng sáng bừng lên.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân!”
Yêu Hồ lại gọi, giọng nói đầy vui vẻ, đuôi cũng vì phấn khích mà vẫy vẫy.
Đại Thiên Cẩu rụt chân lại, cau mày nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó vươn tay về phía trán Yêu Hồ, miệng nói nhỏ: “Chắc không phải động dục rồi chứ… ta quên mất ngươi là một con hồ ly…”
Yêu Hồ nghe nói vậy, mặt thiếu tí nữa là xanh lè.
Đại Thiên Cẩu sờ trán Yêu Hồ xong, lại rụt tay lại sờ lên trán mình, đảo mắt nghĩ một hồi lại thò cả hai tay ra, bưng mặt Yêu Hồ.
Yêu Hồ cụp tai, để mặc Đại Thiên Cẩu sờ rồi vỗ, vỗ rồi sờ mặt mình… đến khi Đại Thiên Cẩu đã xác định con Yêu Hồ này không phải đang động dục, đuôi Yêu Hồ đã xù hết lông lên rồi.
Đại Thiên Cẩu thu tay về, nhìn chằm chằm vào cái mặt khó coi của Yêu Hồ, nghiêm túc nói: “Ta đang quan tâm ngươi đấy.”
“Thế thì để tiểu sinh cũng vò mặt người một phen ha?”
“Ta có động dục đâu.” Đại Thiên Cẩu nói, mặt lạnh tanh đi vòng qua bên cạnh Yêu Hồ, đi đến trước bàn bắt đầu cởi thắt lưng mình. Yêu Hồ sầm mặt quay đầu lại, đúng lúc Đại Thiên Cẩu đã cởi áo ngoài ra, để lộ phần lưng gầy mà cơ bắp. Yêu Hồ nhìn chăm chăm vào lưng Đại Thiên Cẩu, cơ bắp đẹp mướt tựa nước chảy, đường nét nào cũng vô cùng đẹp đẽ. Ánh mắt Yêu Hồ dừng ở vùng eo gầy nhỏ dẻo dai của Đại Thiên Cẩu một hồi lâu rồi mới chầm chậm lướt lên trên, hai bên xương bả vai lộ ra theo động tác của Đại Thiên Cẩu lọt vào mắt hắn, làm hắn nhìn mà tim bỗng nhói lên.
Đại Thiên Cẩu đi lấy một chiếc áo trong sạch sẽ ra thay vào rồi ra ngồi trước bàn, thò tay định lấy hồ lô rượu thì nhìn thấy cây quạt Yêu Hồ để ngay giữa bàn.
“Nan quạt của ta gẫy mất một cái rồi.” Tiếng Yêu Hồ vang lên rất đúng lúc.
Đại Thiên Cẩu không hiểu – con yêu quái quanh năm cầm quạt sao lại không biết cách sửa quạt được. Nhưng nếu Yêu Hồ đã có ý để quạt ở chỗ bắt mắt, y cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy được, với cả sửa giúp cái quạt cũng chẳng phải chuyện phiền phức gì.
Nghĩ vậy, Đại Thiên Cẩu bèn cầm cái quạt lên. Yêu Hồ đi đến ngồi xuống đối diện y, chống cằm nhìn y… hoặc là nhìn cái quạt trong tay y.
Mở quạt ra, bức tranh quá mức trừu tượng trên mặt quạt khiến Đại Thiên Cẩu không khỏi nhíu mày.
“Cái quạt này là do tiểu sinh lấy từ chỗ một người bạn…” Yêu Hồ nói, lén ngước mắt quan sát vẻ mặt Đại Thiên Cẩu, “Người thấy bức tranh này thế nào?”
“Không đẹp lắm… Người bạn này của ngươi…” Đại Thiên Cẩu nhìn kỹ bức tranh trên mặt quạt, cân nhắc từ ngữ một hồi rồi hỏi: “Người bạn này của ngươi dùng tay không thuận để vẽ bức tranh này phải không?”
Yêu Hồ cong môi cười, “Người bạn này của tiểu sinh khi ấy còn cảm thấy vẽ đẹp cơ.”
“Thế thì kẻ đó tự đại quá rồi.”
Yêu Hồ lập tức hùa theo: “Đúng vậy, tiểu sinh cũng nghĩ thế.”
Đại Thiên Cẩu cảm thấy không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn Yêu Hồ, “Ta nói bạn ngươi như vậy, vì sao ngươi lại vui như thế?”
Yêu Hồ nghe vậy bèn mím chặt miệng, cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Chờ Đại Thiên Cẩu sửa xong quạt đưa trả Yêu Hồ, Yêu Hồ mới ngẩng lên, nhìn bức tranh vẽ trên mặt quạt rồi lại cười.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân có thể đoán xem bức tranh này vẽ gì được không?”
Đại Thiên Cẩu nhắm mắt lại đáp: “Một con quạ đen cánh to, một con chó con sủa loạn khắp nơi, còn cả… một con bướm xấu đến quá đáng nữa.”
“Đại nhân đúng là tinh mắt…”
“Ta đoán đúng à?”
“Bức tranh này đúng là vẽ những cái đó.” Yêu Hồ gấp quạt bỏ vào trong ngực, lại lấy ra một cái quạt đưa sang trước mặt Đại Thiên Cẩu như ảo thuật, “Đại Thiên Cẩu đại nhân.”
“Không tết không lễ tự dưng tặng quà làm gì.” Miệng tuy nói vậy nhưng Đại Thiên Cẩu vẫn thẳng người dùng hai tay nhận lấy phiến quạt, cầm trên tay, “Cây quạt này quen tay thật ấy.”
“Hồi trước người thường dùng quạt tròn, tất nhiên là quen tay rồi.”
Đại Thiên Cẩu nghe xong, sắc mặt bỗng tối đi, y gọi: “Yêu Hồ.”
Yêu Hồ đáp: “Sao vậy?”
Đại Thiên Cẩu: “Ngươi hôm ấy có nói, ta là yêu vật có cánh?”
Yêu Hồ: “Không sai.”
Đại Thiên Cẩu: “Câu ấy là thật hả?”
Yêu Hồ: “Thật.”
Đại Thiên Cẩu nhìn chăm chăm vào cây quạt trong tay, lặng im một hồi rồi bỗng cười.
“Thảo nào lại quen vậy… Yêu Hồ, cây quạt của ngươi, lấy từ chỗ ta phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT