Trương quả phụ bước tới, thấy tiểu ăn mày này thần sắc trắng nhợt trong suốt, nhưng hai má lại ửng hồng, sờ trán, quả nhiên nóng bỏng tay, lập tức cẩn thận cuốn ống quần hắn lên, phát hiện đã bị máu làm dính bết lại, khẽ dụng lực, người nọ vốn đang hôn mê liền thoáng run rẩy, biết hắn đau đến lợi hại, không dám mạnh tay xé rách, nhờ Trương Tiểu Hà đưa kéo, cắt ống quần thành từng mảnh nhỏ, dùng nước ấm thấm ướt từ từ, mới mở ra xem vết thương.
Vừa nhìn thấy vết thương, vành mắt Trương quả phụ lập tức đỏ lên: “Tạo nghiệt mà, hài tử này đã đắc tội ai, tên hỗn đản nào lại hạ độc thủ như vậy.”
Chỉ thấy hai mắt cá chân đều có một đường cắt thật sâu, đã sinh mủ thâm đen, nhìn vô cùng thê thảm, vùng da thịt xung quanh đều hoại tử, lại xem cổ tay, vết thương giống nhau, tuy đã nửa đông máu nửa kết vảy, thương thế vẫn cực kỳ nghiêm trọng, lập tức dùng nước ấm rửa sạch vết thương, tìm vài loại thuốc bột dùng cầm máu thường ngày bôi lên, lấy vải sạch băng bó tử tế, đứng dậy lau mồ hôi, ôn hòa nói: “Tiểu Hà, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, hắn đã ngất xỉu trước cửa nhà ta, không thể không cứu, ngươi mau đến dược quán hốt một thang thuốc hạ sốt, mua thêm kim sang dược (thuốc trị thương do đao kiếm), ít nhất cũng phải giữ mạng cho hài tử này rồi tính sau.”
Trương Tiểu Hà ngân ngấn lệ nghe theo, hỏi: “Nương… nương a, chúng ta giữ… giữ hắn lại được không?”
Trương quả phụ trừng cặp mắt hạnh: “Cô nương ngốc, biết hắn là ai không mà đòi giữ lại? Hơn nữa hài tử này trọng thương trọng bệnh, có thể sống sót hay không vẫn còn là chuyện không thể biết trước, nói nhảm đủ chưa, mau đi mua thuốc đi!”
Trương Tiểu Hà vội lấy ngân lượng đạp tuyết ra ngoài mua thuốc, nghĩ nghĩ, cắn môi bỏ ra hơn chục văn tiền mua thêm một con gà.
Về đến nhà, Trương quả phụ vừa thấy con gà không khỏi dựng đứng hai hàng mày, nhìn lại thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh bên lò lửa, khẽ thở dài, một bên cầm dao tự đi cắt cổ gà, một bên nghiến răng nghiến lợi phân phó Trương Tiểu Hà sắc thuốc.
Tối đến, Trương quả phụ trải một tầng rơm thật dày trên nền trù phòng, rồi trải thêm một tầng đệm chăn, tuy bên ngoài gió tuyết hung hãn, trong gian trù phòng nho nhỏ vẫn đủ sưởi ấm một người đang cận kề cái chết.
Trương Tiểu Hà nửa đêm trằn trọc, trong lòng lo lắng cho thiếu niên trọng thương kia, bất chấp rét lạnh mấy lần rời giường đến trông chừng.
Tiểu ăn mày tuy thương bệnh trầm trọng, cũng may nhờ tuổi trẻ cùng thể chất tốt, chờ thuốc sắc xong, nhân lúc còn nóng dùng đũa cạy miệng hắn chậm rãi đổ vào, sẩm tối hôm sau, đã dần dần tỉnh lại.
Trương Tiểu Hà mừng rỡ, đem canh gà hầm trên lò múc ra bát, từ từ đút hắn uống, người nọ cực kỳ suy yếu, chỉ hé môi, nhưng vô lực nói chuyện.
Trương Tiểu Hà ôn nhu nói: “Ngươi… ngươi cho dù uống canh, cũng… cũng đừng gấp… gấp gáp, bị sặc… sặc không hay a.”
Người nọ y lời uống vài hớp, đã có chút khí lực, ngước mắt lên, mâu quang ngời sáng, nở một nụ cười cảm kích với Trương Tiểu Hà.
Ánh nhìn này, nụ cười này lập tức khiến Trương Tiểu Hà nóng mặt, si ngốc một hồi, hoàn hồn lại, mới phát giác tim đập loạn nhịp, cổ tay run rẩy, bát canh nóng văng tung tóe lên người, nhất thời vừa khẩn trương vừa xấu hổ, không dám nhìn hắn nữa.
Trương quả phụ và nữ nhi vốn kiếm sống bằng nghề thêu thùa, lúc này đang ngồi bên cửa sổ trong phòng nương theo ánh tuyết thêu áo gối, chợt nghe trù phòng có động tĩnh, chạy xuống xem, thấy tiểu ăn mày kia đã tỉnh, lúc này cười nói: “Cứu được ngươi trở về thì tốt rồi.”
Kéo một cái ghế trúc qua, thanh âm giòn giã: “Ngươi tên gì? Nhìn bộ dáng ngươi đẹp như vậy, không giống người xấu, sao lại bị thương đến nông nỗi này? Nhà ở đâu? Làm nghề gì?”
Tiểu ăn mày thấy hai mẹ con họ thiện tâm, lại đều là thường dân bá tính, trong lòng có chút suy nghĩ, nói: “Ta tên là Tô Bình An, từ nhỏ đã không có phụ mẫu, từng học qua vài chiêu võ công, làm việc cho một tiêu cục, lúc áp tiêu ngang qua Yên Hà sơn ở Thần Châu, bị sơn tặc đánh chặn, bọn chúng bắt ta lên núi, bức ta gia nhập, ta không chịu, liền bị hành hạ tra tấn, cắt hết gân mạch tay chân, một đường chật vật thoát thân, suýt nữa chết cóng đầu thôn, đa tạ đại thẩm và tiểu muội cứu giúp.”
Trương quả phụ thấy hắn kể chuyện đường hoàng, không giống đang giả bộ, hòa nhã nói: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đã, một thân bệnh tật nghiêm trọng thế này, đợi khỏe hẳn rồi đi.”
Tô Bình An cảm kích không thôi, yên lòng chìm vào giấc ngủ.
Nào ngờ mấy hôm sau, vết thương lại chuyển biến xấu, cả người sốt cao không hạ, hơi thở khô nóng.
Trương quả phụ hết cách, thu dọn gian tạp phòng ở phía tây, dìu hắn nằm lên giường, lại lặng lẽ chuẩn bị chiếu tranh, nói rằng cứu được đã cứu rồi, phen này thật sự không cứu được, chỉ có thể tìm một chỗ trong bãi đất hoang đem chôn hắn. Trương Tiểu Hà không đành lòng, khóc nức nở bỏ hết sinh kế, ngày đêm túc trực chăm sóc một người bệnh đã gần lìa đời.
Ban đêm Tô Bình An không bao giờ yên giấc, thường xuyên nói mớ, dường như đều là gọi tên ai đó, Trương Tiểu Hà ghé sát lại, vẫn nghe không rõ lắm, mơ mơ hồ hồ gì mà Lộ đại thúc, gì mà Nhất Dã, gì mà Niếp thúc thúc, cuối cùng khóe mắt ứa lệ, biết bao lần gọi hai tiếng Thiên Bích, nhỏ đến gần như không thể nghe được.
Trương Tiểu Hà trong lòng bất giác xót xa, vươn tay lau đi nước mắt cho hắn, Tô Bình An đột nhiên tỉnh lại, mục quang bi phẫn, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, khoát tay hung hăng đẩy Trương Tiểu Hà, gắt lên: “Tạ Thiên Bích, ngươi cút ngay cho ta!”
Qua khỏi đêm đó, Tô Bình An tựa hồ đã giải được uất nghẹn trong lòng, từng bước hồi phục, hiện tại miệng vết thương đã dần khép, thương thế cũng tạm ổn, nhưng vẫn còn quá mức suy nhược, nhờ Trương Tiểu Hà đưa đơn thuốc nhìn một phen, nhịn không được lắc đầu thở dài, lập tức tìm một que củi nhỏ, đốt lên, gạch bỏ vài vị trên phương thuốc, rồi thêm mấy vị khác, nói: “Tiểu muội, vất vả cho ngươi, sau này cứ bốc thuốc theo đơn đó là được.”
Trương Tiểu Hà vừa nhìn Tô Bình An liền khẩn trương đỏ mặt, cúi đầu không đáp, bối rối cầm lấy đơn dược đi hốt thuốc.
Hôm nay tuyết ngừng rơi, Tô Bình An đã có thể ngồi trong viện phơi nắng, Trương quả phụ một bên làm việc một bên trò chuyện cùng hắn. Nhưng Tô Bình An không phải một người hay nói, thường thì Trương quả phụ mười câu, hắn chỉ xen vào một câu, thần tình ủ dột không đổi.
Trương quả phụ cười nói: “Tính ngươi cứ kín đáo như vậy, thật là một trời một vực với Tiểu Hà…” Đưa mắt nhìn quanh: “Nha đầu Tiểu Hà đi đâu rồi?”
Chợt nghe cửa viện “chi nha” một tiếng bị đẩy ra, Trương Tiểu Hà bước nhanh vào, trong tay cầm một gói dược, lắp bắp nói: “Nương… Tô… Tô đại ca… ta…ta đi sắc thuốc đây.”
Trương Tiểu Hà nhìn nhãn tình của Tô Bình An, thấp giọng nói: “Mất rồi.”
Tô Bình An tâm niệm chợt động, lập tức ngộ ra, trong đơn thuốc mình sửa lại, những vị như huyền sâm, hạn liên thảo, thiềm tô đều tương đối quý hiếm, vừa nghĩ đến Trương Tiểu Hà không đủ ngân lượng, lấy ngân trâm đổi tiền mua thuốc, lại nhìn búi tóc hiện tại chỉ còn trâm trúc của nàng, trong lòng không khỏi cảm động.
Trương quả phụ không hờn không giận, trái lại an ủi: “Mất cũng đã mất rồi, đi đi.”
Nhìn Trương Tiểu Hà đi về phía trù phòng, Tô Bình An đang định mở miệng thanh minh, Trương quả phụ đã thản nhiên nói: “Bình An, ngươi biết chút y thuật đúng không? Hay là đến dược quán giúp việc, vừa có thể kiếm được chút thù lao, vừa có thể cứu người, không phải tốt hơn sao?”
Tô Bình An thấy nàng tuy là quả phụ quê mùa, nhưng nhãn quang lão luyện, vội nói: “Không, ta cũng không am hiểu lắm, chỉ là áp tiêu đều phải học chút đơn dược trị ngoại thương, hơn nữa Bình An hiện tại đã là một phế nhân, không muốn gặp gỡ người ngoài.”
Ngừng một lát, khẩn cầu: “Đại thẩm, có thể cho ta ở lại được không?”
Trương quả phụ ngước mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi cũng không phải loại người mang đến phiền toái, bất quá gia cảnh bần hàn, mẹ con ta sinh kế cũng chẳng nuôi nổi ngươi, ngươi có tay nghề gì không?”
Tô Bình An ngẫm nghĩ một lúc, khẽ cười nói: “Ta biết đan tre, tay tuy không có khí lực gì, nhưng đan tre lát nứa vẫn có thể làm được.”
Nụ cười đạm nhạt ánh lên trong gió tuyết, vừa cổ quái vừa đau thương vô hạn.
Xuân đến tuyết tan, trấn nhỏ nơi Giang Nam dân phong thuần phác, an nhàn mà bình yên.
Tô Bình An trời sinh thông minh, không quá mười ngày nửa tháng, nhờ miệng của Trương quả phụ đã biết được khá nhiều láng giềng trong trấn.
Ngôi nhà thứ hai ở dãy đông trấn chính là của Tiền mặt rỗ, xấp xỉ bốn mươi nhưng vẫn chưa thú thê, trên còn có mẹ già tám mươi bị tàn phế, Tiền mặt rỗ bẩm sinh xấu xí, tính tình thô bạo, nhưng rất hiếu thuận, mẫu thân tuổi tác đã cao, sức khỏe cũng kém, thường xuyên đau bệnh, Tiền mặt rỗ lại phải ra ngoài bán thịt heo, cũng may Trương quả phụ luôn ở nhà thiêu thùa may vá, một khi nghe có gì không ổn, liền chạy qua trông coi.
Tiền mặt rỗ kéo tay nàng đa tạ, Trương quả phụ chỉ trợn đôi mắt hạnh không thèm phản ứng, Tiền lão phu nhân hồ đồ, có khi còn nắm tay Trương quả phụ gọi một tiếng con dâu, lúc đó Tiền mặt rỗ cười trộm, Trương quả phụ nghẹn đỏ cả mặt không nói được một lời.
Bán vải ở dãy tây là Tôn chưởng quỹ đầu nhỏ bụng to, thân hình như hạt táo, một hàm răng chuột, chỉ thích gặm vải, cùng với Tiền mặt rỗ được tôn xưng là Song Tử Tinh(chòm sao Song Tử ấy) của Đậu Tử trấn, một kẻ giết heo tay không dính máu, coi như tài nghệ thành thục, một kẻ bán vải không cần kéo, chính là nhờ niềm đam mê gặm vải.
Còn có Quách lão hán bán cháo, bản thân thích ăn đường, bát cháo nào cũng nêm ngọt đến chết người. Ngô Cùng Tận đọc sách đọc đến vừa nghèo kiết vừa hủ lậu, tuy cực kỳ nghèo kiết hủ lậu, vẫn không đánh mất vẻ nhã nhặn của thư sinh.
Đậu Tử trấn đều là người tốt, Tô Bình An tự nhiên như cá gặp nước.
Tô Bình An tuy hai tay vô lực, nhưng vẫn rất khéo léo, đan đồ tre món nào cũng hữu dụng đẹp mắt, rỗ thì dày mỏng đều đặn, đường viền đoan chính, chiếu thì trơn bóng nhẵn nhụi, thanh bạch phân minh, giỏ trúc thì bền chặt vừa tay, tinh xảo vô ngần, cách dăm ba ngày lại nhờ Tiền mặt rỗ đem lên trấn trên bán cho hàng đồ tre. Trong vòng một tháng, đã kiếm được còn nhiều hơn cả nghề thêu của Trương Tiểu Hà.
Trương quả phụ vốn khéo tay, tự mình làm nước tương, một hôm đột nhiên than phiền nước tương sinh dòi bọ. Tô Bình An nghe xong, chỉ nói: “Dùng Thảo ô đầu, mở ra, cho vào đáy lọ, sẽ không sinh dòi, đến Trung thu, cho thêm chút cam thảo, sẽ không bị mốc.”
Trương quả phụ bán tín bán nghi làm theo, quả nhiên không còn dòi bọ nữa, không khỏi mừng rỡ, khen: “Tiểu tử này quả thật cũng có chút kiến thức.”
Chỉ là Tô Bình An và Trương Tiểu Hà có chung một tật, không thích nói chuyện, càng không thích ra ngoài, hai người an an tĩnh tĩnh ở lỳ trong nhà, đôi khi năm ba ngày cũng nói với nhau chưa đầy mười câu, thế nhưng càng ở chung lại càng thân mật.
Tô Bình An đi đứng bất tiện, chỉ có thể nương theo tường chậm rãi bước vài bước, Trương Tiểu Hà không ngại cực khổ, mỗi ngày đều dìu hắn đi vòng quanh tường viện ba vòng, chỉ cúi đầu nói, sau này dành dụm đủ tiền, sẽ mời một đại phu giỏi đến xem, nhất định có thể khôi phục, cho nên hiện giờ không thể du nhàn, mỗi ngày phải hoạt động mới tốt.
Tô Bình An cũng không nói lời nào, chỉ cười cảm kích. Nếu ngay lúc tâm tình tốt, sẽ đan vài con chim hoặc giỏ trúc tặng cho Trương Tiểu Hà. Trương Tiểu Hà liền hai mắt sáng rỡ, vô cùng cao hứng thu gom về phòng, tháng ngày tích lũy, đã đầy cả ngăn tủ, đêm đêm lại lấy ra từng món ngắm nghía thưởng thức, mỗi kiện đồ tre đều lên nước bóng loáng vì dấu vân tay.
Ba tháng xuân phong, đào hoa thanh khiết, ngày qua ngày thư thái an nhàn.
Đảo mắt đã là cuối hạ đầu thu, hôm nay Trương quả phụ bị bệnh ở nhà nghỉ ngơi, Trương Tiểu Hà sáng sớm đã ôm đồ thêu giao cho hàng thêu ở trấn trên, nhưng mãi tới chiều mới trở về, cuống cuồng đẩy cửa ra, thở hổn hển nói: “Có… có người đuổi… đuổi theo ta…”
Tô Bình An bước tới cửa nhìn ra, thấy đằng dãy tây có ba tên mặt mũi hung tợn đang từ từ đến gần.
Người thì Tô Bình An đã gặp qua rất nhiều, cũng không có gì hiếm lạ, hiếm lạ chính là, bên hông cả ba đều mang kiếm, là người trong giang hồ.
Tô Bình An nheo mắt quan sát kiếm của ba người, thân kiếm rộng lớn, trên chuôi kiếm khắc một đầu hổ dữ tợn, chính là môn hạ Thiết Dực kiếm phái. Thiết Dực kiếm phái xưa nay hành sự hung ác, không theo lẽ thường, nhưng không biết ba người kia sao lại đột nhiên xuất hiện trong khu trấn nhỏ, Tô Bình An vội cúi đầu đóng cửa cài then, nói: “Ngươi đi bằng cửa sau, Tiền đại thúc hôm nay chưa ra ngoài, ngươi qua nhà hắn trốn trước… Dìu cả nương ngươi đi nữa, mấy kẻ này hung thần ác sát, chỉ sợ không có ý tốt.”
Nói xong nhẹ nhàng đẩy nàng một phen, Trương Tiểu Hà vừa vội vừa hoảng, mờ mịt đi vài bước, quay đầu lại nói: “Ngươi… ngươi phải cẩn thận.”
Tô Bình An mỉm cười gật đầu, ra ý bảo nàng chạy nhanh, lúc Trương Tiểu Hà vừa đỡ Trương quả phụ ra cửa sau, chợt nghe cửa “rầm” một tiếng bị người một cước đá văng, ba tên đệ tử Thiết Dực kiếm phái kia xông thẳng vào trong, Tô Bình An ôm cánh tay, cuộn người bên tường không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng lau đi vết bùn trên mặt.
Chợt nghe một tiếng phanh áo, đại hán lộ ra khuôn ngực rộng đầy lông nói: “Tam sư huynh, tiểu nữ nhi kia chạy vào ngôi nhà này đúng không?”
Tam sư huynh kia một thân y sam áp thỉ lục (ách, tức là màu xanh cứt vịt =.=), mày rậm mắt to có thể nói là anh tuấn, đáng tiếc khi cười miệng lại méo xệch, vẻ mặt dâm tà, nói: “Chứ còn đâu nữa, tiểu nữ nhi này trông như một con bồ câu ngây thơ, thế nhưng có vài phần giống với Lan Nhân Ca trong Danh hoa phổ.” (sách ghi chép về mỹ nhân)
Một hán tử mập mạp khác kéo cao tay áo, trên cánh tay xâm hình rồng nhưng trông như một con cá hố, cười nói: “Tiểu đệ chưa từng thấy qua Lan Nhân Ca, bất quá gặp con bồ câu kia cũng được.”
Tô Bình An trong lòng sáng tỏ, có lẽ ba người vô tình gặp được Trương Tiểu Hà mỹ mạo, động lòng tà dâm, nên tìm tới tận cửa.
Lập tức bày ra bộ dáng run sợ, hai mắt dại đi, nhưng nhằm đánh giá thân hình bộ pháp của bọn họ.
Tên rậm lông ngực rề rà hỏi: “Tiểu tử, muội muội ngươi đâu? Bảo nàng ra đây, có vài vị huynh đệ muốn gặp.”
Tô Bình An lúng túng nói: “Không có muội muội.”
Tên áp thỉ lục cười hắc hắc nói: “Không phải muội muội ngươi chẳng lẽ là nương ngươi sao? Thế cũng được, gọi nương ngươi ra đây.”
Tô Bình An tiếp tục giả ngu: “Không có nương.”
——–Đệ tam thập thất chương:
… Gió thu chợt nổi lên, trong tiểu viện đột nhiên có thêm một cẩm bào nhân, xa hoa thanh lệ, điên đảo chúng sinh, chính là Thẩm Mặc Câu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT