Cổ thành Phượng Diệp lặng lẽ chìm trong tuyết đọng trắng xóa, vẫn như vô số buổi sáng sớm trước đây, đều đã mở rộng cửa thành, nghênh đón khách vãng lai.
Cách thành hơn hai trăm dặm về hướng Bắc, chính là Kiếm Môn quan, vùng lãnh thổ tận cùng phía bắc của Kim Thịnh hoàng triều.
Kiếm Môn Quan trước giờ luôn là tuyến đường trọng yếu của hoàng triều để thương đội thông thương lên phía Bắc, phải đối mặt với Địch dị tộc (một giống rợ ở phương Bắc Trung Hoa) ở quan ngoại trời sinh hung bạo tàn nhẫn, vài chục năm gần đây càng không ngừng quấy nhiễu biên quan, chiếm đoạt hàng hóa tài vật, cướp bóc thôn dân, biến phố chợ vốn phồn hoa náo nhiệt của biên quan thành một mảnh tiêu điều.
Cũng may sau khi Mộ Dung Tứ Hải đăng cơ liền phái trọng binh trấn thủ. Mấy năm gần đây, có Võ Dương đại tướng quân danh xưng “Thần tướng” cai quản, Địch dị tộc dã dần hiếm vượt biên nhiễu dân. Bá tính biên quan an cư lạc nghiệp, Phượng Diệp thành, đệ nhất đại thành ở Bắc cương, cũng từ từ khôi phục sinh khí, phồn vinh không kém gì trung thổ.
Cửa thành mở không bao lâu, phố phường trà lâu liền lần lượt mở cửa đón khách. Người bán hàng rong ven đường cũng nhiều lên. Trong bầu không khí lạnh giá mang theo hương vị điểm tâm nóng hổi. Ngựa xe như nước, tiếng người rộn vang.
Náo nhiệt nhất, chính là tửu lâu lâu đời ở nội thành Phượng Diệp – “Thủy Vân Trai”.
Danh tự thoạt nghe có phần giống am đường, hút khách nhờ món chiêu bài nổi tiếng nhất của tửu lâu ── Hồng tụ thiêm hương thủy vân quyển.
“Nghe tên thôi đã có thể tưởng tượng ra món này mỹ vị nhân gian thế nào rồi.”
Một cỗ xe ngựa lăn bánh trên nền tuyết vừa tan, chậm rãi hướng đến Thủy Vân Trai.
Trong xa sương, Tô Khuynh Quốc chống cằm, dựa vào đệm bọc da chồn trắng, trước ngực ôm một cái hũ sứ nhỏ, bên trong là những quả dương mai được tẩm muối do Tô Tuyền đích thân làm, cười tủm tỉm ăn đến vui vẻ.
Nghiêng đầu, phun hạt dương mai vào trong mảnh khăn trắng phủ trên tay Tô Tuyền.
Tô Tuyền trừng mắt nhìn đống hạt cao ngất trên khăn tay: “Phủ tông, người bớt ăn vặt chút đi, coi chừng đau răng.”
Đúng là chịu hết nổi Phủ tông, từ khi xuất phát ở Huyền Thiên Nhai đến giờ đã là nửa tháng, số điểm tâm mứt quả mang theo đã ăn hết hơn phân nửa. Tộng cộng có hai thố dứa sấy khô mật chế, hai hộp bánh dừa rắc mè thơm, một bầu lớn đựng cá rán ngâm rượu Hoa điêu, bốn vò rượu hương quế hoa và hương mật đào…
Này là còn chưa tính bao nhiêu món đặc sản Tô Khuynh Quốc bức nàng mua ở những địa phương họ đi ngang qua.
Nhìn theo phương diện nào, nàng cũng cảm thấy chuyến đi biên quan lần này dường như là phủ tông mượn cớ để chu du khắp nơi mượn cớ thưởng thức mỹ thực. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, phủ tông lần đầu tiên xuất môn, thấy món gì mới lạ cũng muốn thử một chút, chung quy không có gì đáng trách.
Phủ tông hắn, dù sao vẫn còn là một hài tử….
“Phải trách ngươi làm gì cũng ngon, bảo ta làm sao ngừng lại được!” Tô Khuynh Quốc còn đổ tội ngược lại, không hề có ý định buông hũ dương mai kia ra.
Lúc này Tô Ki đánh xe bên ngoài chợt hô một tiếng, xe dừng lại trước cửa Thủy Vân trai. Hắn nhảy xuống xa giá, vén mành xe lên.
Tô Khuynh Quốc vẫn ôm khư khư hủ dương mai kia, đang được Tô Tuyền chậm rãi dìu xuống xe.
Trên người hắn, vẫn như cũ, là một bộ y sam thiên thanh mà hắn thích nhất, thắt lưng buộc lụa tơ tằm vàng nhạt. Tựa như mầm liễu đầu xuân giữa bầu trời trong xanh, thanh tú đạm nhã như bức tranh sơn thủy.
Mái tóc dài không mang kim quan, mà dùng lụa tơ tằm cũng màu vàng nhạt buộc hờ hững, hai hàng tóc mai rũ xuống che đi nửa bên gò má, trông có điểm huyễn nhược.
Bộ dạng công tử văn nhã lười biếng này, là kết quả của cả một quá trình cật lực thuyết phục của Cừu Nhược Ngân và Sở Tín trước khi Tô Khuynh Quốc xuống núi. Nguyên do là dáng dấp của Tô Khuynh Quốc căn bản phong mang quá lộ, quá thu hút sự chú ý của người khác, dễ “chiêu phong nhạ điệp”. (hấp dẫn lũ ong bướm)
Theo ý tứ của hai người Cừu, Sở, hận không thể để Tô Khuynh Quốc mang diện cụ, hoặc dùng mạng che mặt lại.
Loại hành vi lén lén lút lút như vậy, Tô Khuynh Quốc đương nhiên không chấp nhận.
Vì vậy hai người Cừu, Sở không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thuyết phục lần thứ hai, khẩn cầu tiểu sư thúc tận lực giấu tài, đừng gây chuyện cùng người trong võ lâm, dẫn đến phiền phức không đáng có trên hành trình.
Lần này Tô Khuynh quốc rất sảng khoái đáp ứng. Sinh chuyện thị phi, chỉ càng lãng phí thời gian luyện công ăn ngủ của hắn, không đáng.
Với tu vi nội lực của hắn, hầu như đã có thể tùy tâm sở dục, thu liễm thần quang trong mắt cùng khí thế quanh người, quả thực dễ như trở bàn tay, hơn nữa trời sinh lười nhác, thật thập phần giống một thư hương đệ tử hòa hoa phong nhã.
Đáng tiếc hai người Cừu, Sở đều quên mất một chuyện phi thường tối trọng yếu ──Công tử văn nhược tuấn mỹ trông càng dễ bị khinh bạc hơn.
Tỷ như hiện tại, Tô Khuynh Quốc vừa bước vào Thủy Vân Trai, lập tức có vài đạo ánh mắt không hảo ý bắt đến.
Tô Khuynh Quốc không hề để ý, lúc này thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú, chỉ có đồ ăn ở Thủy Vân Trai.
Trong đường mỗi bàn đều đã có khách nhân, xem ra thức ăn của Thủy Vân Trai đích thực là mỹ vị … Hắn một bên bỏ dương mai vào miệng, một bên bước lên thang lầu, nhưng lại bị chưởng quỹ đứng trước thang lầu ngăn lại.
“Vị tiểu công tử này, thực ngại quá, lầu hai của tệ điếm đã được một vị khách quan bao rồi. Công tử nếu không chê bai, xin cảm công tử ngồi chung bàn cạnh cửa sổ với vị lão bá kia!”
Chưởng quỹ vẻ mặt tươi cười, vô cùng hòa nhã cáo lỗi, dẫn Tô Khuynh Quốc đến bàn bên cửa sổ.
Tô Khuynh Quốc ngồi đâu cũng không quan trọng. Thực vậy, chỉ cần là mỹ vị, cho dù muốn hắn ngồi trên nóc nhà mà ăn cũng không thành vấn đề.
Đang lúc ba người Tô Khuynh Quốc đi qua cái bàn lớn, một nam nhân đột nhiên cười to níu lấy tay áo Tô Khuynh Quốc.
“Tiểu công tử hay là ngồi với bọn ta đi! Lão gia hỏa kia vừa già vừa xấu, đâu như bọn ta thú vị hơn nhiều?”
Nam nhân một thân lụa mỏng, y mạo dát vàng nạm ngọc, nhìn ra được gia thế sung túc. Diện mục coi như tạm được, chỉ là khóe mắt toát lên vẻ xấc xược, nói xong còn cùng những nam tử ngồi chung bàn cười ha ha.
Mấy người này hiển nhiên thường ngày quen thói kiêu ngạo, thực khách xung quanh chứng kiến một màn kia, chỉ có thể bất bình mà không dám lên tiếng.
“Nga, nhưng ta nghĩ vị lão bá kia trông thuận mắt hơn ngươi.”
Tô Khuynh Quốc mặc cho người nọ nắm tay áo mình, không vùng ra. Cho nên Tô Tuyền và Tô Ki tuy tức giận gã kia cư nhiên không có mắt dám đùa giỡn Phủ tông, nhưng cũng không tùy tiện động thủ.
“Còn nữa ── “Tô Khuynh Quốc bỏ vào miệng thêm mấy quả dương mai, một bên nhai một bên cau mày nói: “Ngươi có biết tay ngươi vừa bẩn vừa thối lắm không? Phiền ngươi trước khi chạm vào y phục người khác nên rửa tay mười lần, rồi xông mười loại hương, ta sắp bị mùi hôi của ngươi làm cho nghẹt thở rồi đây này.”
Vài tiếng cười lác đác vang lên, bản mặt ngả ngớn của nam nhân lập tức căng đến đỏ bừng: “Mẹ nó tiểu thố nhi, xem bổn thiếu gia có xé rách miệng ngươi không!”
Nhảy lên giơ tay định tát một bạt tai vào mặt Tô Khuynh Quốc.
“A!” Không ít thực khách la hoảng lên, họ đều biết nam nhân này là Hàn Đông, đại nhi tử của Hàn Trường Sinh phú gia buôn tơ lụa ở Phương Diệp thành, ăn uống phiêu kỹ đánh bạc chuyện gì cũng làm, một tên phá gia chi tử không hơn không kém, cậy nhà tài hùng khí đại, thường xuyên gây chuyện thị phi, không khỏi thay vị tiểu công tử nhã nhặn tuấn tú này toát mồ hôi lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT