Nam tử trung niên ngồi ngay ngắn, đối diện với Mộ Dung Cửu Châu đang đọc sách dưới ánh nến bên án thư, không khỏi cảm khái. Trên lưng hắn vẫn như cũ đeo một thanh trường kiếm màu đen, dưới ngọn nến phản chiếu thành quang mang quỷ dị.
Mộ Dung Cửu Châu buông quyển sách xuống, uể oải vươn vai, khóe miệng vẫn mang theo ý cười chưa biến mất từ sau bữa tiệc tối. Mái tóc đen nhánh như mực, thần tình đã bớt đi vài phần sắc sảo của ban ngày, chỉ thêm tuấn mị: “Chỉ là một hài tử thôi, hà tất phải nghiêm túc?”
Nam tử kia sắc mặt biến ảo, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ khẽ thở dài.
“Ngươi không tin ta?” Mộ Dung Cửu Châu ngồi lên chiếc giường đã được trải đệm chăn tỏa mùi hương thoang thoảng, tự mở dải kim cô buộc tóc, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
“Tin hay không tùy ngươi, dù sao bao năm nay, nam nữ thiếu niên chết dưới tay ta nói ít cũng khoảng một trăm tám mươi người, ta không quan tâm người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào!”
“Cửu Châu sư đệ!” Nam tử không chịu được khi nghe thấy ngữ khí gần như tuyệt vọng của hắn, siết chặt nắm tay, đáy mắt tràn ngập đau đớn.
Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nam tử, cuối cùng mỉm cười: “Bất luận thế nào, ta vẫn đa tạ Hứa sư huynh, mấy năm qua, luôn ở bên cạnh ta. Đáng tiếc ──” Ngón tay hắn chỉ vào tim mình, bình tĩnh nói: “Thứ ở nơi này của Cửu Châu, nhiều năm trước đã không tìm thấy nữa, không thể trao cho Hứa sư huynh.”
“Sư đệ ngươi ──” Nam tử đột nhiên đứng dậy. Mộ Dung Cửu Châu lại xua tay, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mép giường, gương mặt đã khôi phục vẻ tính kế.
“Đêm nay ta cho hài tử kia cùng dùng cơm, là muốn xem trong lòng tên tiểu tử Hạ Lan hắn có bao nhiêu phân lượng.”
Đối với kẻ muốn bước trên đỉnh cao của quyền lực, tình cảm tuyệt đối là một thứ xa xỉ.
Hắn nghịch dải kim cô, khẽ nắm lại rồi buông ra, kim cô đã đứt thành mấy mươi đoạn ngắn: “A, Hạ Lan Thính Tuyết, ngươi muốn đấu với Kim Thịnh hoàng triều ta, còn thua xa lắm!”
Nụ cười vô tình dưới ánh nến chập chờn lay động. Hứa sư huynh kia lẳng lặng nhìn người trước mặt, đôi nhãn châu đen nhánh dần dần phủ một tầng bi thương, chậm rãi đến gần, quỳ một bên gối dưới ánh mắt ngạc nhiên dò hỏi của Mộ Dung Cửu Châu.
Ngón tay thô ráp duỗi ra, nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài tản mác khắp đôi vai Mộ Dung Cửu Châu, lại nắm chặt hai tay hắn.
“Hứa sư huynh?”
“Ngươi đừng hỏi, hãy nghe ta nói…” Nam tử nắm chặt bàn tay thon dài nhưng vô cùng hữu lực như tay hắn, ngữ điệu thong thả lại rõ ràng không gì sánh được: “Cửu Châu, ta chỉ muốn nói ngươi biết. Bất luận ngươi có làm chuyện thiên lý bất dung, cũng mặc kệ người trong thiên hạ nhìn ngươi ra sao, Hứa Triêu Tịch ta đều vĩnh viễn ở bên ngươi. Ta sẽ thay ngươi làm bất cứ chuyện gì, ta cũng không cần hồi báo bằng bất cứ thứ gì ở ngươi.”
Mộ Dung Cửu Châu không lên tiếng. Hai người họ, chỉ có ánh mắt quấn lấy nhau. Một hồi lâu, vẫn là Hứa Triêu Tịch phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, khi rời khỏi còn đóng cửa cho Mộ Dung Cửu Châu, hoàn toàn giống một thị vệ làm hết bổn phận của mình.
Cứ vậy mà đi sao?
Tô Khuynh Quốc nằm trên mái nhà nhìn xuyên qua khe hở của lớp ngói, đang xem đến hưng phấn, một trong hai nhân vật chính lại đột nhiên rời đi, hắn có chút thất vọng.
Nói sao thì, hắn cũng đã từng tận mắt gặp hoàng đế, còn định moi chút bí mật của hoàng đế để sau này trở về Huyền Thiên Nhai khoe khoang với đám đồ tử đồ tôn một phen! Cho nên ăn xong lừa Hạ Lan Thính Tuyết đi liền lập tức lên mái nhà tìm vị trí thuận lợi để nhìn trộm.
Đương nhiên, trong đầu hắn không hề có hai chữ nguy hiểm.
Thì ra gã họ Hứa là sư huynh đệ với hoàng đế, hơn nữa họ Hứa kia dường như rất thích hoàng đế…
Nếu Hạ Lan Thính Tuyết biết Tô Khuynh Quốc có ý niệm đó, nhất định sẽ kích động đến lệ nóng tung hoành, còn đốt pháo hoa ăn mừng (có cần khoa trương vậy không =))))) ── Tô Khuynh Quốc dưới sự dìu dắt của hắn, cuối cùng cũng bắt đầu nhạy bén hơn với chuyện tình cảm rồi, tạ ơn trời đất!
Bất quá, nghe khẩu khí của hoàng đế, tựa hồ sẽ gây bất lợivới Hạ Lan Thính Tuyết… Tô Khuynh Quốc mân mê đôi môi, trong mắt xẹt qua tia hàn khí dọa người.
Dưới ánh trăng, một mạt quang mang lạnh lùng mà chói mắt cũng phóng tới trước mặt, nhanh như thiểm điện.
“Kẻ nào?” Thân ảnh Hứa Triêu Tịch cùng kiếm khí dày đặc phi lên mái nhà.
Cư nhiên bị phát hiện? Họ Hứa này tai mắt cũng tinh thật! Tô Khuynh Quốc thầm khen một tiếng, thân nhẹ như nhánh liễu trước gió theo kiếm khí tung người lên, còn không quên giơ tay áo che đi khuôn mặt.
Hắn không muốn mang phiền toái đến cho Hạ Lan Thính Tuyết.
“Xoạt ── ” Thanh mặc kiếm đen huyền như mãng xà có linh tính xé tan trời đêm. Chỗ ngói nơi Tô Khuynh Quốc ngồi liền vỡ vụn, bụi tung mịt mù.
Trong khói bụi, Tô Khuynh Quốc lông tóc vô thương, trái lại còn mượn kiếm khí thoái lui vài trượng, đáp trên một mái nhà khác.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Chưa từng xuất thủ thất bại, Hứa Triêu Tịch động dung, tung người đuổi theo: “Dám đến nghe trộm, lại không dám lộ diện! Các hạ không cảm thấy mình quá hèn sao?”
Phi! Dám mắng hắn hèn nhát! Tô Khuynh Quốc bỗng nhiên xoay người, một tay vẫn đang che mặt, một sợi trường tiên màu máu từ trong tay áo bắn mạnh ra. Một cỗ kình khí từ giữa không trung bổ lên cánh tay Hứa Triêu Tích, trường tiên phút chốc rút về.
“A!”Cánh tay đau như cắt, mặc kiếm rời tay Hứa Triêu Tịch bay thẳng lên trời.
Một thân ảnh trắng thuần vọt lên giữa không trung, vừa vặn tiếp lấy mặc kiếm, hạ xuống bên cạnh Hứa Triêu Tịch. Bạch y hắc phát, dưới ánh trăng càng đặc biệt tiêu sái.
Ân, hoàng đế này đúng là càng nhìn càng thích! Tô Khuynh Quốc trước khi nhảy khỏi mái nhà lại có thêm chút ấn tượng với Mộ Dung Cửu Châu.
“Để ta đuổi theo!” Hứa Triêu Tịch đoạt lấy mặc kiếm, đang định thi triển khinh công, lại bị Mộ Dung Cửu Châu đưa tay ngăn cản.
“Không cần.”
“Thế nhưng ── “
“Tay ngươi, chảy máu rồi.”
Nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang chảy máu của Hứa Triêu Tịch, Mộ Dung Cửu Châu đột nhiên mỉm cười, đẹp và quỷ quyệt khó tả: “Huống hồ, ta đã biết hắn là ai rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT