Long Tử Nguyệt đành phải đứng thẳng người lên, tầm mắt đảo quanh đại sảnh một vòng, cất giọng tự giới thiệu: "Tại hạ là Long Tử Nguyệt, là...." chưa kịp nói hết thì Long Ám đã cướp lời: "Long ca ca là ân nhân đã cứu mạng ta, nên ta nhận Long Tử Nguyệt làm ca ca, chấp nhận cải họ đổi tên nguyện báo đáp ơn cứu mạng. Nếu có ai dám làm tổn thương ca ca, Long Ám ta thề sẽ tìm kẻ đó tính sổ đủ!". Vương Chiêu Lâm tự dưng cảm thấy Long Ám lúc nói ra câu nói sau cùng kia lóe lên lãnh ý, tuy là lời nói của tiểu hài tử nhưng lại có thế khiến ông cảm thấy có áp lực...?

Riêng Long Tử Nguyệt thì biết ngụ ý câu nói nọ là Long Ám cố ý nói cho kẻ kế bên nàng nghe mà tránh sang một hướng khác, Long Ám nói xong ánh mắt cũng bắn về phía tử y nam tử. Thị vệ đứng đằng sau cảm nhận thấy sát ý trong mắt một tên nhãi chỉ tầm 10 tuổi, nội tâm cũng trở nên căng thẳng tay đặt trên kiếm bất chắc nắm chặt lại, đề cao cảnh giác bảo hộ chủ tử. Nam tử tử y lại thản nhiên nhìn thẳng ngược lại ánh mắt về Long Ám, trong bụng tràn đày tò mò cùng hứng thú đánh giá một nhà huynh đệ này.

Vương Chiêu Lâm nhận ra bầu không khí có chút cứng ngắc đành lên tiếng hòa giải: "Thì ra là Long công tử, đa tạ công tử ra tay tương trợ cứu giúp Ám nhi một mạng. Hôm nay lão hủ mời chư vị đến đây tham dự nghi lễ nhận nghĩa tằng tôn, hiện tại cũng sắp đến giờ lành rồi. Mong chư vị an vị để nghi lễ được bắt đầu.". Long Ám liếc nhìn nam tử tử y một lần cuối rồi tiến lên làm theo quy chế của Vương phủ, bắt đầu quá trình làm lễ.

Một hồi xoay tới xoay lui rốt cục cũng hoàn thành, Long Tử Nguyệt nhàm chán ngồi một bên đảo mắt ngó trái hết rồi lại ngó phải, ngáp ngắn ngáp dài hành động vô cùng phóng túng mang theo vẻ lười biếng. 

Chỉ là trong mắt các cô nương chưa có hôn ước, chưa lập gia đình cũng như đã lập gia đình đều là không cầm được khóe mắt, thi thoảng lại liếc sang hướng Long Tử Nguyệt yêu nghiệt khuynh thành kia. 

Một cỗ cảm giác kỳ lạ không tên dần dâng lên trong lòng nam tử mặc tử y ngồi cạnh bên, ánh mắt sắc lạnh bắn phá tứ phía về các cô nương cùng phụ nhân đang nhìn như có như không vào Long Tử Nguyệt.

Long Tử Nguyệt cũng không chú ý nhiều đến vậy, nàng thật sự là rất chán có được hay không? Hết đọc bài tế trời, tế đất, dâng hương, rồi lại quỳ lạy tổ tông, đọc ra rả mấy bài tế tổ tông mà nàng nghe chẳng hiểu chữ nào vào đầu... 

Một tay chống cằm, một tay phe phẩy nhẹ chiết phiến thuần hắc trong trong, lay động phất phơ phần tóc trước trán làm lộ ra đóa hoa bỉ ngạn chói lòa nọ, câu hồn đoạt phách biết bao nhiêu trái tim nữ nhân nơi này. Đưa tay chọn vài loại hoa quả trên bàn, cầm lên một con dao nhỏ, không để cho bọn thị nữ động tay vào, Long Tử Nguyệt tự thân gọt lấy một quả táo đỏ au trông thật bắt mắt.

Đao pháp soàn soạt chỉ trong chớp mắt liền gọt sạch sẽ vỏ táo, cắt quả táo làm tám phần cực kỳ bằng nhau, loại bỏ hột sau đó Long Tử Nguyệt cầm một miếng táo nhỏ, đưa đến bên miệng nam tử mặt ủ mày chau, ánh mắt lạnh lẽo đang ra sức phi dao vô hình vào hư không kia. 

Nam tử đang bận rộn phóng ra ánh mắt giữ của bổng cảm giác bờ môi hắn có gì đó chạm nhẹ vào, vậy mà hắn lại chỉ lo bắn phá bằng ánh mắt đến mức mất cảnh giác, để cho cái tên Long Tử Nguyệt kia tùy tiện chạm vào thân thể hắn. Khụ khụ...được rồi là gián tiếp thông qua miếng táo  chạm phải, vả lại đây cũng không phải "bị" lần đầu đi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play