Lâm Di Nham nâng chung rượu dốc cạn vào miệng, Hạ Tử Lân không đáp lời nàng nhưng cũng một hơi cạn chung. Lâm Di Nham ban nãy uống không ít, chủ yếu mượn rượu bày tỏ tình cảm với Hạ Tử Lân: "Di Nham nghe mọi người hay tán gẫu rằng Nhiếp chính vương vẫn chưa lập chính phi lẫn trắc phi, ngay cả thông phòng cũng đều bỏ trống, không biết Nhiếp chính vương yêu thích hình mẫu nữ tử như thế nào? Nhiếp chính vương cảm thấy dung mạo Di Nham có thể lọt vào mắt xanh của người không?".
Hạ Tử Lân liếc mắt nhìn sang Lâm Di Nham nhàn nhạt đáp: "Lâm cô nương nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn e hẳn không ít công tử hào môn muốn kết thân cùng, hà tất phải hỏi ý bản vương. Bản vương tuy không có thê thiếp trong phủ nhưng dù sao đó cũng là việc riêng của bản vương, không phiền Lâm cô nương bận tâm. Dù sao chuyện chung thân đại sự nên để trưởng bối trong nhà lo liệu, Lâm cô nương chỉ cần tuân theo lệnh phụ mẫu, không cần mặt dày tự ý quyết định hôn sự bản thân như vậy!".
Bị từ chối thẳng thừng Lâm Di Nham xấu hổ vội vàng cáo từ: "Nhiếp chính vương nói phải, là tiểu nữ lỗ mãng, mong Nhiếp chính vương lượng thứ. Tiểu nữ có chút không khỏe trong người muốn trở về nghỉ ngơi đôi chút, không làm phiền nhã hứng của Nhiếp chính vương. Tiểu nữ xin cáo lui.", nhún người thi lễ với Hạ Tử Lân xong Lâm Di Nham xoay người rời khỏi bữa tiệc trước bao ánh nhìn soi mói cùng mỉa mai của mọi người. Hạ Tử Lân vẫn thản nhiên ngồi đó nhấm nháp rượu ngon tựa như sự tình vừa phát sinh căn bản không có tý quan hệ gì cùng hắn.
Lâm Chính không ngờ nữ nhi ngày thường luôn rụt rè, nhút nhát lại có thể trong bữa thiết đãi yến tiệc bày tỏ tình cảm với Nhiếp chính vương Nguyệt Lan quốc, đã vậy còn bị Nhiếp chính vương khước từ không chút lưu tình, mặt mũi của lão hôm nay hoàn toàn bị nữ nhi này làm cho mất hết rồi. Nhiếp chính vương Nguyệt Lan quốc tuyệt đối không phải kẻ tâm cơ đơn giản, có thể sống sót dưới cái nhìn đầy nghi kỵ soi mói của hoàng huynh vẫn ung dung tự tại trở thành Nhiếp chính vương, đủ sức trấn áp triều thần kéo dài việc lập tân đế đến tận bây giờ thật khó mà để người khác coi thường hắn.
Thân thể yếu ớt đầy bệnh tật Nhiếp chính vương hầu như ai ai cũng rõ, nay thấy tận mắt thấy sắc mặt hắn cũng không khác mấy so với sự tưởng tượng của bọn họ. Yến tiệc diễn ra không được bao lâu, Hạ Tử Lân liên tục giả vờ ho khan, có lúc cố nén âm thanh để tránh hưởng đến tâm trạng của mọi người song cũng có lúc không kiểm soát được phát ra thành tiếng lớn, khiến các vị trọng thần gần đó phải nhìn sang ái ngại cho tình trạng của hắn.
Gắng gượng thêm một lúc, Hạ Tử Lân vờ vịt mệt mỏi đứng dậy hướng Nam Cung Ly Kính: "Hoàng thượng, bản vương sức khỏe vốn không được tốt, e rằng có lẽ hiện tại bản vương phải trở về trước nghỉ ngơi trước. Bản vương kính nhờ hoàng thượng xem xem có vị công tử nào chưa có hôn phối, mong hoàng thượng chọn giúp một trượng phu tốt cho hoàng chất bản vương. Hạnh phúc nửa đời sau của hoàng chất bản vương đều nhờ cả hoàng thượng.".
Nam Cung Ly Kính tuy tầm mắt thì thưởng thức ca múa song vẫn luôn thầm quan sát sang hướng Nhiếp chính vương Nguyệt Lan quốc, Nam Cung Ly Kính đáp: "Nhiếp chính vương khách khí rồi, nếu thân thể không khỏe thì nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải. Hôn sự của Thế Hoa công chúa, trẫm nhất định sẽ không để Nhiếp chính vương thất vọng.". Hạ Tử Lân vẻ mặt an tâm, thi lễ: "Vậy bản vương thay mặt hoàng chất, thay mặt Nguyệt Lan quốc tạ ơn hoàng thượng.". Nam Cung Ly Kính gật đầu nói với thái giám sau lưng: "Tiễn Nhiếp chính vương.".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT