Đông Lãnh rời đi không lâu đã trở lại, trên tay cầm khay đựng chén thuốc bưng đến, quan sát chén thuốc Long Tử Nguyệt cất giọng: "Đông công tử không cần tự mình mang tới như vậy, sai nha hoàn mang qua là được rồi.". Đông Lãnh thấy Long Tử Nguyệt ngồi lên ghế đằng kia, trong đầu liền lập tức tưởng tượng bộ dáng mê người của nàng khi cùng hắn hoan hảo ắt hẳn phải khiến hắn mê đắm trong nhục dục mất.
Đông Lãnh đáp: "Cô nương thân thể hư nhược, uống xong chén thuốc tại hạ còn phải chuẩn mạch lại cho cô nương, bọn nha hoàn nào có ai tinh thông y thuật bằng tại hạ đâu chứ. Nhân lúc thuốc còn nóng, cô nương nhanh uống để nguội tác dụng sẽ bị giảm bớt đó.", trong lòng Long Tử Nguyệt cười khẩy xem ra Đông Lãnh đã mất hết kiên nhẫn, thúc giục nàng dùng dược.
Long Tử Nguyệt một tay cầm chén thuốc một tay ôm U Minh Lang Vương chần chừ: "Ta sợ đắng, thuốc này vừa ngửi qua đã thấy nó rất đắng, có thể nào sắc lại cho ta một chén khác không?", Đông Lãnh tiến lại gần nàng đưa tay nhận lấy chén thuốc bị nàng ghét bỏ, thân thể vừa muốn động võ ép buộc Long Tử Nguyệt nuốt xuống bụng số thôi tình tán thì nàng bỗng đứng dậy, hất đổ toàn bộ chén thuốc ra nền đất.
Theo phản xạ của người luyện võ Đông Lãnh nhảy tránh khỏi "vùng nguy hiểm", hắn không đoán được Long Tử Nguyệt chợt đứng dậy như vậy, mày kiếm hơi cau lại. Nét mặt Long Tử Nguyệt kinh hoảng: "Ta không cố ý đụng rơi chén thuốc đó, công tử không bị thương ở đâu đấy chứ?", hai tay nàng bất an ôm con chó nhỏ vào lòng Đông Lãnh thật ghen tỵ với con tiểu cẩu đó, lúc nào nàng cũng ôm lấy nó trên tay.
U Minh Lang Vương dùng thần thức liên hệ với Long Tử Nguyệt: "Chủ nhận thật ác, biết hắn sắc tâm khó kìm nén lại được còn đùa bỡn hắn.", nàng đáp: "Thứ hắn muốn có liền có thể có sao?". Đông Lãnh lắc đầu nhìn Long Tử Nguyệt, khóe môi nở nụ cười: "Nguyệt nhi thật hư, phải phạt nặng!", dứt câu liền thi triển khinh công về phía nàng, trong tay hắn đã cầm sẵn một viên thuốc nhỏ ý đồ muốn uy dược lần thứ hai.
Long Tử Nguyệt híp mắt nhìn Đông Lãnh, vươn tay chụp lấy một cái bình hoa bên cạnh ném đi, giả vờ hoảng hốt chạy trốn khỏi tầm với của hắn. Con mồi trong tầm tay lại không biết võ công hay có nội lực, Đông Lãnh vô cùng tự tin có thể nhanh gọn tóm được Long Tử Nguyệt, song sau một lúc rượt bắt hắn nhận ra thủy chung vẫn không chạm vào nổi vạt áo của nàng.
Đông Lãnh dừng bước quan sát cao thấp Long Tử Nguyệt, hai tay nàng cứ ôm lấy tiểu bạch cẩu hơi thở vẫn đều đặn, không chảy giọt mồ hôi nào, kể cả y phục vẫn chỉnh tề đoan trang, chỉ có vẻ mặt nàng nhìn hắn vô cùng khiếp sợ mà thôi. Long Tử Nguyệt run run giọng: "Công tử muốn làm gì ta??....". Toàn thân Đông Lãnh nổi lên sát khí, hắn hiểu ra hắn bị Long Tử Nguyệt đùa bỡn: "Nguyệt nhi, tốt nhất nàng nên để ta uy dược. Ngoan ngoãn nghe lời ta, hầu hạ ta vui vẻ có khi ta sẽ suy lại mà tha mạng cho ca ca của nàng.".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT