Thấy vị thần Long Tử Nguyệt không chịu thuận theo còn ra vẻ quang minh chính đại muốn đi ăn cơm tù, A Phúc vẫn còn trong tư thế quỳ một gối quay ngoắt đầu nhìn sang đám thị vệ gác cổng không có mắt kia. Bọn chúng cũng biết bản thân đã đắc tội với người của Hiền vương, vội vã quay sang dập đầu cầu xin Long Tử Nguyệt tha mạng.
A Phúc vừa tính lên tiếng thì lại nghe Long Tử Nguyệt nói: "Bắt ta đi, ở đó còn quỳ lạy cái gì nữa chứ? Ban nãy chẳng phải các vị quan sai lớn tiếng muốn bắt ta sao, dù sao ta thân cô thế cô muốn chém muốn giết cũng chỉ là một câu nói của các vị hay sao?"
Long Tử Nguyệt nổi tính trẻ con không chịu theo A Phúc đến gặp Hạ Tử Lân, A Phúc vội quát thị vệ gác cổng: "Các ngươi còn không nhanh chút cút đi cho ta?". Thị vệ nghe giọng nói của A Phúc đầy tức giận, liền nhanh chân chạy về vị trí canh cổng của chúng, ánh mắt sợ sệt né tránh không dám nhìn về bên này thêm lần nào nữa.
Trò vui đã không còn, Long Tử Nguyệt có chút bất mãn cau mày, vung tay bật mở chiết phiến phe phẩy quạt bâng quơ nói: "Dẫn đường!", A Phúc nhận mệnh đứng dậy từ dưới đất vươn tay thủ thế mời Long Tử Nguyệt lên ngựa, nàng cũng không khách sáo tung người một cái vững vàng ngồi ngay ngắn trên lưng hắc mã. A Phúc cũng ngồi lên ngựa của y, giục ngựa chạy trước dẫn đường cho Long Tử Nguyệt cùng U Minh Lang Vương trong lòng nàng cùng đến phủ HIền vương.
Trong thành cũng không thể giục ngựa lao nhanh nên cả hai cũng tốn mất hai khắc mới đến được cửa lớn của phủ Hiền vương, A Phúc sau khi đưa Long Tử Nguyệt vào đại sảnh liền đi tri thông cho Hạ Tử Lân biết. Long Tử Nguyệt phất vạt áo ngồi ngay ghế chủ vị, lúc nha đầu bưng trà vào thấy có một nam tử tóc đỏ có khuôn mặt vô cùng họa thủy, nhất thời đại não trống rỗng mải mê ngắm nhìn Long Tử Nguyệt.
Long Tử Nguyệt tinh nghịch mỉm cười, nháy mắt về phía nha đầu dâng trà, khiến cho nha đầu kia tay chân bủn rủn, thụ sủng nhược kinh, hai má phiếm hồng trông rất khả ái. Hạ Tử Lân đi đến vừa vặn nhìn thấy một màn này tầm mắt bất giác tối sầm lại.
Liếc thấy gương mặt đen xì của Hạ Tử Lân, tâm tình khó chịu của Long Tử Nguyệt cũng vơi bớt một phần. Nha đầu còn đang xuất thần thì nghe giọng nói lạnh lẽo từ vương gia nhà mình: "Tất cả lui ra ngoài cho bản vương!", nhanh chóng hoàn hồn, hoảng sợ vội vàng đặt tách trà lên bàn rồi lui xuống.
Long Tử Nguyệt chép chép miệng nói: "Làm gì mà hung dữ như vậy, dọa tiểu nha đầu kia hỏng thì sao?", Hạ Tử Lân đứng nhìn Long Tử Nguyệt chằm chằm chợt lên tiếng: "Thật không ngờ Long công tử hóa ra cũng là một người biết thương hoa tiếc ngọc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT