Không có thời gian để đắn đo nhiều vội phất tay ra lệnh cho bọn thủ hạ nhanh chóng tìm nơi ẩn mình, ngay cả Hạ Tử Lân cũng vội tìm một nơi khuất tầm nhìn bọn người vừa kéo đến kia mà quan sát. 

Trong màn đêm, từng cái bóng đen nhanh thoăn thoắt liên tục nhảy vào trong khoảng sân nhỏ, chớp mắt một cái đã xuất hiện gần hai mươi người. Hạ Tử Lân liền nhận ra đây chính là đội ám vệ hắn gọi đến sau cùng từ bìa rừng Tử Vong, có lẽ do đường đi đến đây khá xa nên bọn họ đến trễ hơn dự tính ban đầu.

Đoàn người trước khi tiến vào đây đều nghe ra được mùi máu còn thoang thoảng trong không khí, chắc chắn nơi này từng xảy ra một cuộc giao đấu gay gắt. Vậy Vương gia đâu? Bọn họ vừa định bắt đầu tìm kiếm dấu vết, thì thấy thân ảnh của Hạ Tử Lân xuất hiện sau ụ rơm liền quỳ xuống thi lễ: "Tham kiến vương gia, thuộc hạ tới chậm, xin vương gia trách phạt.". 

Hạ Tử Lân nhàn nhạt đáp: "Đợi khi trở về các ngươi tự mình đến Khu Trục các lĩnh phạt." nói rồi vươn tay chỉ về hướng căn bếp nhỏ "Hiện tại theo bọn họ bắt sống toàn bộ nhân công bên dưới lại cho bản vương."

Nhận được mệnh lệnh từ chủ tử ám vệ lập tức chia nhau hành động, một lúc sau từng đoàn người từ dưới căn hầm bí mật được đưa lên mặt đất. Đa số mặt mũi những nhân công này đều mang bộ dạng lấm lem, có người còn bị xích hai chân lại với nhau, chứng tỏ bọn họ bị cưỡng ép lao động. 

Bọn người kia thấy một nam nhân mặc hắc y toàn thân cao thấp lộ vẻ uy nghiêm cùng áp lực khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân nọ. Có người tinh mắt nhận ra có thể là đến cứu bọn họ bèn lớn tiếng kêu oan, rằng bọn họ bị buộc phải làm việc, nếu không gia đình sẽ bị giết, bị chèn ép đến chết, vợ con bị bán vào thanh lâu,...

Một người rồi lại một người, nối tiếp cùng nhau tố cáo tội ác của bọn thương nhân cấu kết cùng tham quan cưỡng bách lương dân làm việc cho bọn chúng, còn có vô số vật chứng làm tang vật chứng minh tội trạng của bọn chúng. 

Tấm lưới mà Hạ Tử Lân đã giăng đến đêm nay rốt cuộc cũng thu lưới được rồi, phất tay cho ám vệ xử lý nốt những thứ cần làm, sau đó sáng mai đến bẩm báo lại cho hắn, dặn dò xong Hạ Tử Lân dẫn theo A Phúc trở về khách điếm.

Vừa vào đến gian phòng, Hạ Tử Lân thân thể suy kiệt té ngã, may có A Phúc phản ứng mau lẹ nhanh tay đỡ lấy rồi dìu chủ tử đến bên giường. Hạ Tử Lân được A Phúc giúp hắn an tọa, Hạ Tử Lân nhắm mắt lại điều tức luồng nội lực đang chạy tán loạn khắp các kinh mạch trong người. A Phúc thấy Hạ Tử Lân đã bắt đầu vận công cũng không thể giúp gì thêm cho chủ tử nữa, nên lui ra gian ngoài ngồi thay người canh gác.

Trời dần tảng sáng mang theo ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt có chút trắng nhợt của Hạ Tử Lân, ánh mắt Hạ Tử Lân từ từ mở ra, sau một đêm ngắn ngủi điều tức nội lực cũng không đỡ hơn là bao. Hạ Tử Lân gọi A Phúc vào hầu hạ rửa mặt thay y phục xong, hắn cũng đi xử lý công vụ đang chất thành ngọn núi nhỏ trên án.

Chứng cứ cùng nhân chứng đã đầy đủ để buộc tội lũ tham quan cùng bọn gian thương, Hạ Tử Lân gọi A Phúc vào đưa cho thị vệ thiếp thân lệnh bài cùng tất cả bằng cớ phạm pháp bọn chúng, việc còn lại A Phúc tự biết phải làm gì nên không cần Hạ Tử Lân nói nhiều nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play