Anh lấy từ tủ ra một chiếc thẻ:-Trách nhiệm lớn nhất của tôi với cô là tiền. Cầm tiền và nghỉ việc đi.

Cô ta ko cam lòng chỉ cần tí nữa là được làm  Bách phu nhân chút tiền lẻ này đâu đáng gì.

-Ko! Em thật sự yêu anh mà Nham!

Anh tức giận tát vào má cô ta:-Ko ai có quyền gọi tên tôi trừ Uyên nhi.

Anh bỏ mặc cô ta. Đi xuống lầu thấy cô đang ngồi ăn súp thì đi lại nhẹ nhàng kéo ghế. Chỉ lẳng lặng ngồi bên  cô ko nói. Cô ko để ý anh. Vơ tay lấy ly sữa anh liền đưa cho cô. Cô quay sang lấy khăn giấy anh liền cầm cho cô.

-Ủa cô tình nhân bé nhỏ của anh đâu rồi?

-Tôi đây!

Cô ta vênh váo đi lại kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Cô khinh bỉ:

-Nhà này đúng là dơ bẩn thứ rát thải cũng vào được.

Cô ta bị cô nói vậy thì trách:-Cô nói tôi rát thải. Dù gì thì tôi cũng là lần đầu chứ ko như cô bị hàng chục thằng lăng mạ.

Cô trợn mắt nhìn cô ta. Cô ta là thư ký lâu năm hẳn chuyện trước kia đều biết. Cô nắm chặt nắm đắm tô súp còn nóng tạt vào mặt cô ta. Cô ta la lên:

-Á!

-Lần sau nên biết khi nào mở miệng khi nào vung dao.

Cô rời đi, anh đứng đó. Cô ko còn dịu dàng cam chịu như xưa nữa rồi. Đanh đá, cay cú, thù hận tất cả là do anh mang đến cho cô.

Anh bước vội theo cô. Cô ta kéo tay lại:-Nha... À Bách tổng ngài xem cô ta...

-Đừng tỏ ra mình là bất cứ thứ gì trong nhà này. Vì Uyên nhi từng làm người hầu ba năm trong nhà này để từ đó lên thành ba chủ và tất nhiên cũng ko ai có thể xứng đáng vượt qua cô ấy để làm bà chủ cả. Nhanh cút khỏi đây.

Cô ta tức tối nói nhỏ:-Để xem tôi sẽ sớm trở thành bà chủ nhanh hơn cô.

-Uyên nhi!

Anh nắm tay cô kéo lại:-Uyên nhi em nghe anh nói chuyện tối qua là hiểu nhầm.

Cô cười nhạt:-Ừm! Tôi đang nghĩ ko biết anh sẽ hiểu nhầm với cô thư ký còn trinh như thế nào?

-Chuyện này chỉ cần em muốn anh sẽ tống cô ta đi.

-Vậy nếu tôi ko muốn cô ta sẽ ở đây sao?

-Ko ko có!

Cô ko quan tâm anh xoay gót đi. Anh đi lại song song với cô:-Uyên nhi em giận anh sao?

-Là gì mà giận?

-Là vợ!

-Vợ cũ!

Anh cúi đầu. Phải cô và anh đã ly hôn lúc ả ta em gái của cô về. Anh ngậm ngùi cay đắng nếu có 1 điều ước anh ước mình yêu cô sớm hơn.

-Anh xin lỗi!

-Về?

-Về tất cả! Uyên nhi anh rất muốn mình quay lại lúc em ko biết gì em gọi anh là chồng. Anh muốn được yêu thương em. Được cưng chiều em. Em tha lỗi cho anh được ko? Mình làm lại từ đầu em nhé?

-Chúng ta chưa từng bắt đầu mà chỉ có kết thúc. Từ khi yêu anh cuộc đời tôi đã kết thúc.

Anh ko nói gì chỉ lặng im nhìn cô. Cô tiếp:-Ba năm trước tôi yêu anh nhưng anh ko màn. Ba năm sau anh yêu tôi, tôi ko cần.

-Uyên nhi chẳng lẽ anh ko còn cơ hội sao em?

-(Cái này hỏi bạn đọc ý)  Tôi ko biết! Những tổn thương anh gây ra tôi ko thể quên được.

-Hãy để anh xoá đi vết thương ấy.

-Dù xoá thì cũng để lại xẹo.

Cô và anh cùng nhau đi dạo đến hồ bơi. Anh thấy cô đứng nhìn ra vách tường vững chắc thì hỏi:-Suy nghĩ gì vậy?

-Đang nghĩ làm sao thoát khỏi anh.

Anh xoay người cô lại:-Em nghe đây Uyên nhi! Em là vợ anh đời này chỉ có thể sống cùng anh thôi hiểu ko? Đừng mong thoát khỏi anh. Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh.

...

Một tháng sau

-Cô tới đây làm gì?

Cô ta mặt hớn hở đến gặp anh. Mẹ anh ko biết từ đâu xuất hiện:-Con trai! Chúng ta có tin vui cho con!

Anh liếc nhìn cô đang ngồi đó xem tivi ko để ý:-Lên thư phòng!

Cô ta chọc tức cô nên đã nói:-Em có thai rồi! Anh sắp làm ba rồi đó! Anh vui ko?

Anh hung dữ nhìn cô ta. Cô ta hơi sợ tý núp sau mẹ anh. Mẹ anh nói:-Ay da con xem con đã tần này còn ko có vợ, lỡ cưới kẻ ko biết đẻ thì nhà họ Bách coi như tuyệt tông sao?

Bộp.

Cô liện điều khiển xuống nhìn bà ta:-Bà nói ai ko biết đẻ? Còn ko phải tại con trai yêu quý của bà sao? Con tôi chết ba năm trước có ai thấu ko? Hả?

-Cô... _mẹ anh á khẩu

Anh thấy cô tức giận thì đi lại vuốt ve sống lưng cô:-Uyên nhi đừng nóng!

Cô quay sang nhìn anh rồi hất nhẹ bỏ lên lầu. Anh nhìn cô ta lạnh lùng:-Phá đi!

-Ko đây là con mình mà anh.

-Phải đó! Là cháu Bách gia ta sao con nỡ...

Anh ngồi xuống ghế:-Đời này trừ Uyên nhi ko ai xứng mang thai con con và là Phu nhân Bách gia.

-Con ơi là con! Con cũng phải nghĩ tới cơ ngơi nhà ta chứ con bé đó có gì mà con yêu nó dữ. Bây giờ con cứ cưới Minh An(thư ký) cho cháu mẹ danh phận mẹ vẫn để cho Kim Uyên ở đây ko gây khó dễ để nó làm tình nhân của con.

Choảng... Xỏeng...

-Ối!

Cô đứng trên lầu ném ly nước xuống:-Bà nói ai là tình nhân hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play