Ánh trăng như nước soi nghiêng vào giường, đêm khuya, Vệ Tích tỉnh lại, phát hiện ra Thanh Quân áo quần chỉnh tề nằm cạnh hắn, hệt như mọi khi.

Nằm giường nhiều ngày, miệng không thể nói, tay không thể viết, chỉ có thể dựa vào trao đổi ánh mắt. Dù cho tâm tình mình có biến đổi cực nhỏ đi chăng nữa, Thanh Quân vẫn có thể đọc hiểu.

Đối với Vệ Tích mà nói, những ngày qua, ngoại trừ ốm đau dằn vặt, thì cuộc sống cũng không có gì khó khăn, thậm chí còn có chút ngọt ngào mong manh.

Hắn thích Thanh Quân nhiều lắm, mà người này lại bầu bạn đêm ngày, để tâm chăm sóc mình như vậy, hắn cảm thấy tất cả cực khổ gặp phải trước kia đều chẳng thấm vào đâu. Có điều Vệ Tích cũng vẫn biết, sự hi sinh này của Thanh Quân, không phải vì thích, mà là bồi thường. 

Vệ Tích thậm chí còn yêu cầu Thanh Quân bồi thường, hắn muốn y tự tay bón cơm, muốn Thanh Quân kề cạnh, mà không phải là Hải Đường.

Thanh Quân cho phép hắn, thậm chí là dung túng hắn, bởi vì áy náy, nên y phải bồi thường. 

Vệ Tích nghĩ bản thân mình suy cho cùng cũng không làm được chính nhân quân tử, hắn chưa từng đọc sách thánh hiền, thuở nhỏ không được đi học, dục niệm của hắn chỉ có thể giống như một loài cỏ dại mọc lan. 

Nghiêng người kề gần lại Thanh Quân, cảm thận được hơi ấm từ trên cơ thể y tỏa ra, ngửi mùi vị trên cơ thể ấy, Vệ Tích ngủ thật say. 

Vì ăn đồ ăn do Thanh Quân làm, Vệ Tích có thể phân biệt được đâu là do đồng tử Hải Đường làm, không khó phân biệt cái này lắm. Là bởi đứa bé nhát gan này là người Cao Ly, không nói trôi chảy được tiếng Hán, nấu bất kỳ đồ ăn gì thì mùi vị đều rất kỳ dị. 

Mấy món ăn mà Thanh Quân biết nấu không nhiều lắm, mỗi ngày đều quẩn quanh mấy món đó, canh cá tanh nhạt, canh thịt không có mùi vị gì, thậm chí là cơm tẻ bị khê. Nhưng, Vệ Tích cực kỳ thích chúng, hắn biết đó là do Thanh Quân tự mình xuống bếp làm ra, là mùi vị đặc hữu chỉ Thanh Quân mới có. 

Mê luyến, ỷ lại, cứ như thể Thanh Quân là người nhà của hắn, mà căn nhà dân thuê ở huyện Xương Quốc, là nhà của bọn họ. 

Thân thể Vệ Tích tốt lên nhanh chóng, hắn còn hy vọng mình nằm lại trên giường mấy ngày nữa, nhưng rồi vẫn có thể mau chóng xuống được giường, chống gậy đi lại. 

Trời đông giá rét, than củi được đốt để sưởi ấm bên trong sảnh, Vệ Tích chống gậy đi lòng vòng xung quanh, ngày qua ngày. Ban đầu Thanh Quân còn đi theo cạnh hắn, sợ hắn ngã rồi bị thương, sau thành Hải Đường theo hắn, Thanh Quân ở bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng lộ ý cười. 

Đầu xuân, băng tuyết tan ra, Vệ Tích đã có thể tự ăn cơm, mười ngón tay đều có thể cử động, có thể lấy đồ đạc, nhưng tay phải không cầm được vật nặng, chỉ tay trái là có. 

Tay phải ngay cả bình nước cũng không nhắc nổi. 

Vệ Tích rất tự giác rèn luyện tay trái, hắn giúp Thanh Quân múc nước, bổ củi, quét sân. 

Chiều một ngày nọ, Thanh Quân ngồi ở bàn đang viết thư, Vệ Tích đi qua, lấy bút viết, viết vài chữ: “Chợ trấn, mua đao.” chữ “mua” của hắn bị viết sai, nhưng Thanh Quân vẫn đoán được hắn muốn gì như thường. 

“Được, sáng mai vào chợ trấn.”

Phàm là điều Vệ Tích muốn, Thanh Quân đều đáp ứng.

“Vệ Tích, ‘mua’ phải viết như thế này.” 

Thanh Quân viết chữ mua đúng lên trên giấy, Vệ Tích gật đầu, viết lại một lần nữa.

Ở tiệm rèn, Vệ Tích quyết định làm một thanh mạch đao, hắn vẽ mẫu, bảo thợ rèn đúc theo nó. 

Vài ngày sau ở trong viện, Vệ Tích đã vung vẩy mạch đao, võ nghệ của hắn có chút không thuần thục.

Từ đó ngày qua ngày, gà gáy thì thức.

Có lúc Thanh Quân sẽ lẳng lặng đứng cạnh xem, sương sớm nhuốm ướt quần áo y và Vệ Tích.

Ly biệt sắp đến, đây là việc mà cả hai người đều rõ. Sợ rằng chỉ có đứa bé đồng tử Hải Đường mới lo toan đến cuộc sống tới đây của bọn họ ở nơi này. 

Đêm về khuya một ngày đầu xuân, bên ngoài mưa rơi tý tách. Ngọn đèn dầu trong phòng ngủ mở nhạt, Thanh Quân vẫn đang ngồi bàn đọc sách. 

Vệ Tích không gõ cửa, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Thanh Quân ngẩng đầu nhìn hắn, để quyển sách đang cầm xuống. 

Kể từ khi Vệ Tích bắt đầu có thể xuống giường, Thanh Quân không còn coi sóc ban đêm cạnh Vệ Tích nữa, bọn họ chia phòng ngủ đã lâu. 

Vệ Tích đi tới bàn, lấy giấy bút viết: Hai mươi lượng vàng. 

Hắn đã viết trôi chảy, cũng không có sai một vài chữ nữa.

Thanh Quân biết, vậy là phải từ biệt rồi.

“Ngươi muốn đi đâu.” 

“Ta tự có chỗ sắp xếp.” 

Chữ Vệ Tích rất thú vị, viết không theo một kết cấu cố định, nhưng mạnh mẽ, chứa ý thỏa thuê.

Tuy rằng hắn không nói được, nhưng võ nghệ cao cường, cũng không khó mưu sinh. 

Thanh Quân hòm quần áo, lấy một chiếc hộp gỗ sơn nhỏ tinh xảo ra, bên trong hộp có tiền vàng và vàng thỏi, y lấy một cây ra, gói kỳ trong khăn tay, đưa cho Vệ Tích. 

Vệ Tích nhận lấy, không chần chừ, nắm thỏi vàng trong tay. 

Nhưng Vệ Tích không đi, hắn nhìn Thanh Quân, từ mái tóc đen buông xõa xuống, đến cổ áo màu trắng khép chặt. 

Tới tận bây giờ, hắn chẳng phải hạng chính nhân quân tử, hắn đến là để đòi toàn bộ thù lao của mình. 

Vệ Tích cầm chụp đèn muốn tắt đèn trên thư án, hắn phát hiện Thanh Quân đang đọc sách thuốc, Thanh Quân luôn luôn đọc sách thuốc. 

Chụp đèn úp lên, bốn phía nhất thời đen kịt, duy chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nề của mình, còn có tiếng mưa rơi bên ngoài. 

Đêm này, Hải Đường ngủ không ngon giấc, dường như là tại tiếng mưa gió ầm ĩ, nhưng không chỉ là tiếng mưa rơi thôi không, mà hình như còn có tiếng người trầm thấp cùng tiếng cửa gỗ hay giường gỗ đung đưa vang khe khẽ. 

Hải Đường ngủ thẳng đến tự tỉnh, mặt trời đã lên cao, nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, mưa đêm qua biến mất vô tung. 

Nhớ ra mình dậy muộn, còn chưa vào chợ trấn mua cá – chỗ mà mỗi ngày đều phải đi, ở chỗ đó thuyền đánh cá vừa mới cập bến, thủy sản tươi sống lại rẻ. 

Hải Đường cuống cuồng xuống giường, vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế, lao ra khỏi phòng. Nó là một ngươi hầu hết sức có trách nhiệm, vì thất trách của mình mà hoảng hốt, chạy ra đến sân, đã thấy chủ nhân mình mặc quần áo đứng trong sân cho gà ăn, thần sắc bình thản. 

Tiên sinh, giờ con đi chợ cá nhé.” 

“Thôi không cần.” 

Chủ nhân không hề lăn tăn, xuổi gạo trấu dính trên tay, khẽ nói.

“Sau này không cần nữa.” 

Hải Đường trợn mắt, nghĩ xem vì sao sau này không cần nữa. 

Rất nhanh sau đó, Hải Đường biết được nguyên do, cái người võ phu tên Vệ Tích đã đi rồi, không biết là đêm qua hay là sáng nay thì đi. 

Hải Đường hỏi chủ nhân nhà mình, mà chủ nhân cũng không nói gì, Hải Đường thật hoang mang, vẫn cứ hỏi, chủ nhân cũng chỉ nói: “Thương tích của hắn đã tốt, đương nhiên là đi.” 

Hải Đường vẫn cảm thấy kỳ quái, Vệ Tích đi thật sự quá lặng lẽ, trước khi đi cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì. 

Kỳ lạ hơn nữa là, đối với chuyện Vệ Tích bỏ đi, chủ nhân cũng rất hững hờ. 

Cuộc sống của hai chủ tớ bọn họ, từ đó trở đi bình thản như nước. Ở huyện Xương Quốc, cuộc sống của bọn họ vốn chỉ quay xung quanh bệnh nhân Vệ Tích, từ sớm tới muộn. 

Sau khi Vệ Tích đi được hai ngày, Hải Đường liền nghĩ xem bao giờ thì về Triều Tiên, chứ cuộc sống ở đây rất nhàm chán. 

Trước kia chủ nhân không nói nhiều lắm, nhưng ít nhất mỗi ngày cũng nói vài lời, bây giờ thì không được lấy một từ, lại suốt ngày nhốt mình trong phòng. 

Đôi khi viết thư, đôi khi đọc sách. 

Có một ngày, Hải Đường lấy trừng trong ổ gà, vào nhà muốn hỏi chủ nhân tối nay muốn ăn gì. Hiện giờ chủ nhân nó còn không ngủ trong phòng mình, mà là ở trong căn phòng Vệ Tích từng ở. 

Căn phòng đó trống hoác đến độ chỉ có tủ giường, chủ nhân ngồi yên ở đó đến tận khi trời tối mịt. 

Hải Đường nghĩ, người tên Vệ Tích kia thật là bạc tình, sau khi lành bệnh, đi là đi, đi rồi lại còn chẳng về qua lấy một lần. 

Phong sa bão táp tập kích huyện Xương Quốc sau một buổi sáng sớm, Hải Đường thấy Thanh Quân múa kiếm trong mảnh sân đầy lá bay, ngoác cả miệng. Kiếm pháp của Thanh Quân cực kỳ nhanh, hoa cả mắt, chỉ kiếm khí thôi cũng có thể xẻ lá cây thành hai mảnh. 

Đây là một thanh bảo kiếm, Hải Đường đã từng thấy nó rồi, nó luôn được đặt lặng yên bên gối trên giường chủ nhân, đây là vật chủ nhân quý trọng nhất. 

Thẩm Chi Bạc ở kinh thành, nhận được tổng cộng hai bức thư từ Thanh Quân, phong thư cuối cùng, Thanh Quân có nói Vệ Tích đã khỏe mạnh và đi rồi, còn mình thì vào tiết Thanh Minh, sẽ lên Hoa Sơn. 

Đầu xuân, trời quang mây tạnh, Thanh Quân và Hải Đường lên thuyền rời huyện Xương Quốc. 

Thanh Quân mặc đồ nho sinh, Hải Đường là trang phục thư đồng. 

Hai người không nghỉ chân, đi thẳng một mạch đến gần Hoa Sơn. 

Dưới chân Hoa Sơn, Thanh Quân vào lữ xá. Như mọi đêm khác, Hải Đường chuẩn bị quần áo và đồ đạc cho ngày mai của Thanh Quân xong xuôi, hầu hạ y rửa mặt chải đầu. 

Sáng sớm, Hải Đường rời giường, không tìm thấy Thanh Quân đâu, nhưng bọc hành lý của Thanh Quân còn ở. Hải Đường là một người hầu thông minh, đoán biết chủ nhân không tiện cho mình theo cùng, bèn lẳng lặng ở lại trông coi hành lý. 

Trời chưa sáng, Thanh Quân mặc một bộ đồ trắng, đeo kiếm, tránh các du khách hành  và khác hành hương, leo từ sườn núi lên Hoa Sơn. 

Núi mà y leo là đỉnh Lạc Nhạn, cao vút tầm mây, hiểm trở dị thường. 

Đầu xuân, tuyết trên sườn núi còn chưa tan, trong khu rừng ẩm ướt, Thanh Quân nấu cơm, đi ngủ. 

Đêm tối, lạnh lẽo nhập vào xương tủy, đống lửa dấy lên, lại gần sát đống lửa sưởi ấm. Thanh Quân đun nóng nước, chầm chậm ăn mỳ khô mình mang theo.  

Trong rừng bóng mờ, tiếng gió thổi thê lương, giống như có người hay thú hoang, mai phục trong đó. Nhưng Thanh Quân biết, chỉ có một mình mình.

Lớn lên ở đỉnh núi Lạc Nhạc, quen với từng ngóc ngách nơi đây, Thanh Quân biết phải giữ ấm trong hoàn cảnh lạnh lẽo như thế nào, y lấy vải dầu trải xuống mặt tuyết, lót tiếp tầng thảm lông, vùi người vào trong chăn lông, chủ yếu là phải giữ lửa cả đêm, kề sát lửa qua một đêm, không đến mức chết cóng hoặc tổn thương do giá rét. 

Trong lúc ngủ, hình như tuyết rơi, nhưng Thanh Quân cũng không vì lửa tắt mà cóng tỉnh. 

Lửa cháy cả đêm.

Sáng sớm, Thanh Quân phát hiện một vết chân lờ mờ bên cạnh đống tàn lửa. 

Cái này có thể là của mình, ma xui quỷ khiến thế nào, Thanh Quân vẫn cởi giày, so chân. 

Đã từng có một người, như bóng ma theo bên cạnh mình mấy năm liền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play