“Muốn trị được vết thương thì phải cởi bỏ nội giáp”Hàn Hồn nuốt nước bọt giải thích, đồng thời cũng mang tư thế bỏ chạy trước.
Nghe Hàn Hồn nói thế, thân thể nữ tử rõ ràng run lên một chút, hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, lông mi thon dài run rẩy rất nhẹ, thanh âm lại có chút bình thản: "Cởi đi."
Nhìn thấy đối phương dứt khoát như vậy, Hàn Hồn lại có chút không tự nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, nâng nữ tử từ trên giường đá dậy, ngồi xếp bằng quay lưng về phía hắn.
Nhìn những đường cong mê người phía sau nữ tử, Hàn Hồn bàn tay thoáng có chút run rẩy, chậm rãi tháo gỡ áo xuống. Lúc di động trên y sam, ngón tay Hàn Hồn ngẫu nhiên chạm vào da thịt nàng, lúc này hắn cảm giác được thân thể đối phương chợt căng lên, xem ra nữ nhân này cũng không phải là thật sự bình thản.
Cởi y phục bỏ y phục xong, Hàn Hồn đang loay hoay không biết nên cởi nội giáp xuống như thế nào.
Thấy Hàn Hồn vẫn chưa cởi nội giáp cho mình Tuyết Ly tức giận nói “Mau lên đừng lề mề mất thời gian nữa.”
Hàn Thiên ngượng ngùng nói “Xin cho hỏi là làm thế nào để cởi ra vậy.”
Nghe thế Tuyết Ly tức tí thì ngất đi, nàng cắn răng nói “Có một cái khoá ở trước ngực tháo nó ra là cởi được nội giáp.”
Có sự chỉ dẫn Hàn Hồn đưa tay ra phía trước để cởi khoá nội giáp, cánh tay cậu run run.
“Um”
Tuyết Ly rên khẽ lên, hoá ra vì quá căng thẳng Hàn Hồn đã chạm vào đôi nhũ phong ngạo nhân của nàng.
Tiếng rên của nàng suýt là Hàn Hồn hoá lang, cậu cắn răng cố gắng mở nốt khoá, trong lòng nhẩm “pi = 3,14159265....”
Cởi xong Hàn Hồn cẩn thận kéo nội giáp ra, tuy vậy nhưng vẫn xượt qua vết thương làm nàng cau mày lại.
Sau khi đem nổi giáp giải trừ, nửa thân trên của nữ tử cơ hồ xích loã hiện ra trước mặt Hàn Hồn, đương nhiên chỉ vẻn vẹn là mặt sau, về phần mặt trước... Hàn Hồn thật sự không có lá gan để nhìn. Trên tay cậu vẫn còn cảm giác mềm mại là cậu hoàn niệm.
Còn về Tuyết Ly xích loã trước một người nam nhân xa lạ cho dù nội tâm mà kiên cường đế đâu cũng khó tránh khỏi sự ngượng ngùng.
Cố gắng định thần Hàn Hồn nhìn nàng nói “ta bắt đầu bôi thuốc đây.” Rồi đặt nàng nằm xuống giường, Lấy một ít vải bông sạch
Hàn Hồn đổ thuốc trong bình ngọc đổ ra một ít sau đó chậm rãi lau máu xung quanh vết thương.
Sau khi cẩn thận thanh tẩy vết thương, Hàn Hồn lại từ trong một bình ngọc vẩy nhẹ lên một ít bột phấn màu trắng. Bị bột phấn kích thích, nữ nhân lông mày đen cau lại, mũi thon phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp ẩn chứa đau đơn. Hàn Hồn đem bột phấn rải đều lên miệng vết thương, sau đó lại lấy ra một ít vải bông dùng để cầm máu cẩn thận đem vết thương của nàng bao lại, đắp chăn nàng rồi ba chân bốn cẳng lao nhanh ra ngoài. Tuyết Ly thấy Hàn Hồn như vậy liền khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ “Bộ ta là quỷ hay sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT