- Đáng tiếc bản mệnh Phi kiếm của ta muốn đạt đến tứ phẩm phải tu luyện nửa năm.
Tần Vân nói ra.
Y Tiêu bèn nói:
- Tần Vân, huynh xác định có thể khống chế phi kiếm tứ phẩm ở Tiên Thiên Hư Đan Cảnh sao?
Tại cảnh giới Hậu Thiên nhiều nhất là có thể khống chế pháp bảo thất phẩm! Pháp bảo lục phẩm có đặt ở trước mặt cũng không dùng được.
Mà ở cấp độ Tiên Thiên, trong tình huống bình thường, Tiên Thiên Hư Đan Cảnh có thể khống chế pháp bảo ngũ phẩm, lục phẩm. Tiên Thiên Thực Đan Cảnh là có thể khống chế pháp bảo tam phẩm, tứ phẩm. Mà Tiên Thiên Kim Đan Cảnh cao nhất có thể thi triển pháp bảo nhất phẩm. Nói thì là như vậy, nhưng trên thực tế, pháp bảo quá mức quý giá, đại đa số người tu hành Tiên Thiên Thực Đan Cảnh cũng chỉ sử dụng pháp bảo ngũ phẩm, lục phẩm.
- Kiếm tiên nhất mạch của ta, chân nguyên tinh thuần. Mà Tiên Thiên Hư Đan mà ta ngưng kết càng hơn những kiếm tiên cùng cấp độ không ít. Phi kiếm tứ phẩm ta cũng có thể khống chế.
Tần Vân tự tin nói.
- Phi kiếm tứ phẩm, lại là bản mệnh Phi kiếm, trong tay còn có thể phát ra uy năng của pháp bảo nhị phẩm… Cầm phi kiếm này, thực lực của ta còn có thể tăng lên năm sáu thành!
Dù sao thực lực của Tần Vân cũng đã quá mạnh, sự giúp đỡ của pháp bảo đối với hắn tất nhiên không có cao quá mức như trước.
Nhưng tăng năm sáu thành cũng đã rất kinh người.
- Nhưng mà không biết Chung Ly thị sẽ có thủ đoạn gì.
Y Tiêu có chút lo lắng.
- Binh đến tướng chặn, nước lên đập ngăn. Hơn nữa ai dám đến động thì phải làm tốt chuẩn bị bị ta chém giết.
Tần Vân lại không sợ, thực lực mạnh tự có tự tin.
Chung Ly thị Không châu, đại gia tộc ngàn năm, một huyện cũng đã phong cho Chung Ly thị từ lâu. Cho dù thay đổi triều đại, nhưng huyện thành này vẫn sẽ luôn nằm trong khống chế của Chung Ly thị, huyện thành cũng được gọi tên là Ly thành.
Ban đêm, Không châu trong một phủ đệ xa hoa bên trong Ly thành, kẻ hầu thành đàn, quy củ sâm nghiêm.
Bên trong phòng khách.
- Mẫu thân, người phải chủ trì công đạo cho con.
Vũ Phong quận chúa quỳ gối xuống bên cạnh một vị phu nhân, ôm đùi mẫu thân của mình.
- Chỉ biết khóc.
Phu nhân này ngồi ở đó vung tay lên, giữa không trung hiện ra hai hình ảnh.
Một hình ảnh là Y Tiêu tát Vũ Phong quận chúa ba mươi bạt tay, một hình ảnh khác là Tần Vân vung phấn độc vào trên mặt Vũ Phong quận chúa.
- Chăm chú nhìn, nhìn cho rõ.
Vị phu nhân lạnh lùng nói.
Vũ Phong quận chúa chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn hai đoạn hình ảnh kia. Cảnh tượng này lặp đi lặp lại, càng xem, lửa giận trong mắt Vũ Phong quận chúa càng bừng bừng.
- Chừng nào tỉnh táo lại thì nói chuyện với ta.
Vị phu nhân đứng dậy rời đi.
Vũ Phong quận chúa ngoan ngoãn không dám lên tiếng.
Mẫu thân của nàng ta chính là thê tử hiện tại của lão tổ Chung Ly thị, Nhạc phu nhân. Tính ra, lão tổ tiên Chung Ly thị sau này cũng có đã có mấy vị phu nhân, chẳng qua là lão tổ Chung Ly thị trường sinh bất lão, mà những vị phu nhân lại theo tuổi già mà chết đi. Nhạc phu nhân này vốn là một nữ đồ đệ của lão tổ Chung Ly thị, nhưng mà thường xuyên ở chung, cuối cùng trở thành phu nhân của Chung Ly thị.
Nhạc phu nhân cũng đã là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, bây giờ tuổi lại chưa đủ trăm, quyền thế tại Chung Ly thị cực lớn.
Mãi đến khi trời sáng vào ngày hôm sau, Nhạc phu nhân mới trở lại trong sảnh.
Vũ Phong quận chúa vẫn ngoan ngoãn quỳ tại đó, nhìn hai hình ảnh ẩn hiện tại không trung.
- Tỉnh táo lại chưa?
Nhạc phu nhân hỏi.
- Hài nhi đã tỉnh táo.
Vũ Phong quận chúa ngoan ngoãn gật đầu.
- Biết mình sai ở đâu sao?
Nhạc phu nhân lại hỏi.
Vũ Phong quận chúa hạ giọng nói:
- Hài nhi không nghe lời mẫu thân, một mình ra tay với Y Tiêu. Ả chung quy vẫn là đệ tử của Thần Tiêu môn, là đệ tử của Y Thị. Gây ra phiền toái sẽ làm cho phụ thân không vui.
- Mặc dù phụ thân ngươi trường sinh bất lão nhưng cũng có tam tai cửu nạn. Có thể bớt bao nhiêu phiền phức thì bớt đi bấy nhiêu.
Nhạc phu nhân nói.
- Về phần chuyện tại Quảng Lăng, ta rất thất vọng.
- Một là ngươi không tỉnh táo, không nghe lời ta, trực tiếp ra tay với Y Tiêu.
- Hai là, đã quyết định ra tay, cũng không nghe ta, bày mưu rồi mới ra tay!
Nhạc phu nhân nhìn nữ nhi của mình.
- Sao ngươi không nghĩ vì sao ả ta lại ở Quảng Lăng? Có đồng bạn hay không, có trưởng bối sư môn hay không? Ngươi không nghĩ cái gì đã trực tiếp ra tay, thật cho rằng mình vô địch? Nhìn kết quả cuối cùng thì sao, bị tát vào mặt, hủy dung. Mặt mũi của Chung thị đều bị ngươi làm mất cả rồi!
- Đồ đệ của phụ thân ngươi, mặc dù có một vị là Tiên Thiên Kim Đan Cảnh. Nhưng ngay cả phụ thân ngươi cũng rất khó điều động, chứ đừng nói chi là mẫu tử chúng ta.
Nhạc phu nhân nói ra.
Tiên Thiên Kim Đan Cảnh cũng có gia tộc của mình, có trách nhiệm gánh trên vai.
Bọn họ sẽ không muốn tùy tiện dính vào báo thù sống chết. Dù sao Tần Vân tiềm lực phi phàm. Một khi không giết được sẽ hậu hoạn vô tận.
Vũ Phong quận chúa ngoan ngoãn, không dám lên tiếng.
- Trước đây vài năm, ngươi làm việc còn rất khá. Mấy năm nay cùng du sơn ngoạn thủy với cái tên Y Thái Thạch kia, ta thấy là ngươi trở nên ngu xuẩn.
Nhạc phu nhân nói.
- Ngươi thật sự cho rằng Chung Ly thị chúng ta có thể nghênh ngang mà đi trong thiên hạ sao?
- Hài nhi sai rồi.
Vũ Phong quận chúa ngoan ngoãn nói.
- Mẫu thân, người nói làm thế nào thì hài nhi sẽ làm thế đó.
- Nếu đã làm thì cũng không cần thiết hối hận nữa.
Nhạc phu nhân bình thản nói.
- Tên Tần Vân kia chỉ là một tán tu nho nhỏ cũng dám không nể mặt Chung Ly thị chúng ta, ra tay với ngươi độc ác như vậy! Tuần Thiên minh cũng biết, e là rất nhiều thế lực trong thiên hạ cũng đã biết. Hiện tại không phải ngươi mất mặt, cũng không phải ta mất mặt, mà là cả Chung Ly thị. Nhất định phải giáo huấn cái tên Tần Vân kia. Nếu không chỉ làm người ta cười nhạo, sau này trong gia tộc ta làm sao có thể phục chúng?
- Vậy chúng ta làm thế nào?
Ánh mắt Vũ Phong quận chúa sáng lên.
- Còn làm thế nào nữa? Nói nhiều quá phiền phức, trực tiếp giết là được, sạch sẽ gọn gàng.
Nhạc phu nhân nói.
- Giết thế nào?
Vũ Phong quận chúa nhịn không được nói.
- Thực lực của hắn rất lợi hại. Vài biện pháp mà hài nhi nghĩ ra cũng không chắc chắn tuyệt đối.
Nhạc phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tất nhiên là tìm cách chắc chắn.
Sau đó Nhạc phu nhân vung tay lên.
Vù.
Giữa không trung hiện ra một hư ảnh, bên trong hư ảnh là một một con giao long vảy đỏ thẫm, đầu giao long nhìn chằm chằm, xung quanh có dòng nước chảy qua.
- Là Nhạc phu nhân sao. Nhạc phu nhân tìm ta có việc gì?
Giao long màu đỏ máu mở miệng nói tiếng người.
- Ta tìm Vạn Tượng điện của các người vì cần giết một người.
Nhạc phu nhân nói ra.
- Là ai?
Giao long đỏ hỏi.
- Giang châu Quảng Lăng, một kiếm tiên tên là Tần Vân.
Nhạc phu nhân nói ra.
- Ta hi vọng các người diệt trừ hắn, càng nhanh càng tốt.
Giao long đỏ khẽ gật đầu:
- Đó là một vị Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ vừa nhậm chức, chính diện đánh bại Hắc Yêu Vương, thực lực không thua gì đại hòa thượng Hải Thịnh của chùa Ngân Phong. Giết hắn cần ba tiên tinh.
- Ba tiên tinh?
Nhạc phu nhân không kiềm được hỏi lại.
- Phải.
Giao long màu máu gật đầu.
Nhạc phu nhân chần chừ một lúc, gật đầu nói:
- Vậy thì ba tiên tinh. Ta muốn các ngươi nhanh chóng giết hắn.
- Vạn Tượng điện làm việc ngài cứ yên tâm, còn xin ngài sớm đưa đến ba tiên tinh.
Giao long màu đỏ máu khẽ gật đầu. lập tức cắt đứt truyền tin.
Vũ Phong quận chúa vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, không dám lên tiếng.
Đợi khi truyền tin xong nàng ta mới hỏi:
- Đây là Vạn Tượng điện sao? Chính là Vạn Tượng điện bao quát tất cả, không gì không làm được đó sao?
- Vạn Tượng điện chỉ quan tâm bảo vật, không quan tâm nhân tộc, yêu ma hay là thủy tộc.
Nhạc phu nhân nói.
- Bọn họ cũng quả thật là thần thông quảng đại.
- Người có thể có ấn ký của Vạn Tượng điện được không?
Vũ Phong quận chúa lập tức hỏi.
Nhạc phu nhân lắc đầu:
- Vạn Tượng điện chỉ đưa ấn ký cho nhân tộc hoặc yêu tộc bọn họ công nhận. Không được công nhận thì không cách nào liên hệ bọn họ.
Vũ Phong quận chúa khẽ hừ:
- Còn ra vẻ.
- Nhưng Vạn Tượng điện có thực lực.
Nhạc phu nhân nói.
- Mặc kệ thế nào, Vạn Tượng điện xuất thủ rồi, không ai có thể chứng minh là chúng ta ra tay, không để lại bất cứ nhược điểm gì. Hiện tại cứ ngồi chờ tin tức tên Tần Vân kia bỏ mình.
Nhạc phu nhân hoàn toàn không để Tần Vân vào mắt.
Một tên tiểu bối không có bối cảnh chỗ dựa gì, giết thì cứ giết thôi. Ả ta đi theo lão tổ Chung Ly thị, cũng từng gặp một vài tồn tại kinh khủng chân chính trong thiên hạ, như tiên nhân, ma thần, thậm chí ngay cả ấn ký liên hệ Vạn Tượng điện cũng là một vị ma long, tương đương ma thần, tự mình tặng cho. Nhạc phu nhân quả thật là tự cho rằng mình ở nơi cao. Tần Vân đối xử tàn nhẫn với nữ nhi của ả như vậy, ả ta quả thật rất phẫn nộ.
Về phần nữ tử của mình động thủ với Y Tiêu? Theo cái nhìn của Nhạc phu nhân, Y Tiêu chẳng qua là một đệ tử tầng dưới của Y Thị, nữ tử của bà lại là chính nữ nhi của tiên nhân. Y Tiêu nào có thể so sánh?
- Hay lắm, vậy thì hài nhi sẽ chờ tin hắn chết.
Vũ Phong quận chúa nói.
- Những vết sẹo trên gương mặt của ngươi không thể xóa hết được sao?
Nhạc phu nhân hỏi.
- Không làm được.
Vũ Phong quận chúa gật đầu.
- Rất phiền phức, nếu như phụ thân hỗ trợ thì dễ dàng hơn nhiều.
- Đừng nóng vội, chờ một chút, chờ phụ thân ngươi xuất quan thì đi tìm người, không thể quấy nhiễu tu hành của phụ thân ngươi.
Nhạc phu nhân nói.
Vũ Phong quận chúa không kiềm được mà hỏi:
- Vậy phải chờ bao lâu?
- Không biết được. Ngắn thì một hai ngày, lâu thì năm năm, tám năm.
Nhạc phu nhân nói.
- Yên tâm đi, phụ thân ngươi vừa ra thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp ngay.
- Dạ.
Vũ Phong quận chúa ngoan ngoãn đáp.
Ở gia tộc Chung Ly thị, địa vị của lão tổ Chung Ly thị là chí cao vô thượng. Vũ Phong quận chúa chung quy cũng chỉ là một nữ nhi trong năm tháng dài đằng đẵng của lão tổ Chung Ly thị mà thôi.
Mà bên phía Vạn Tượng điện cũng đã lập tức an bài ám sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT