Một cơ thể mát lạnh kề sát Ngô Đồng, Vu Sinh đưa tay khoát lên người anh cách lớp chăn, hơi thở buồn bã vang lên bên tai anh: “Ngủ đi.”
Ngô Đồng nhắm mắt nằm im, cũng không đáp lại. Vì lẽ đó anh không thấy Vu Sinh ngắm mình dịu dàng thật lâu, sau đó anh chìm vào giấc mộng.
Ngô Đồng không biết mình ngủ khi nào, hôm sau tỉnh dậy đã thấy trời hửng sáng mà Vu Sinh nằm cạnh anh nhắm mắt yên tĩnh như một người bình thường đang ngủ say.
Da trắng như ngọc, dung mạo điển trai, vẫn là là dáng vẻ của mấy năm trước. Trông hắn chẳng có điểm nào của kẻ biến thái trước kia và là một quỷ nam hung ác như bây giờ.
“Tỉnh rồi?” Vu Sinh mở mắt, Ngô Đồng vừa chạm phải ánh nhìn ấy thì vội vã tránh đi. Đôi môi Vu Sinh cong lên một nét cười. “Hôm nay muốn ăn gì đấy?”
Vốn đang nhìn chằm chặp người ta, giờ bị phát hiện nên vẫn có hơi lúng túng, Ngô Đồng không dám nhìn Vu Sinh, anh ngước lên trần nhà: “Gì cũng được.”
“Muốn rời giường chưa?”
Ngô Đồng gật đầu, Vu Sinh đưa tay định bế anh lên thì anh đã ngăn cản. “Đừng bế.”
Nhận ra chất giọng của mình quá cứng nhắc, anh sợ Vu Sinh lại tức giận nên đành nuốt nước bọt và nhỏ giọng nói: “Không sao, để tôi tự dậy.”
Vu Sinh mím môi, tay nắm chặt cánh tay Ngô Đồng: “Vậy tôi dìu em lên.”
Ngô Đồng không cự tuyệt nữa, dưới sự giúp đỡ của Vu Sinh mà bước xuống giường. Toàn thân vẫn đau nhức, hậu huyệt vẫn nhói rát nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua.
“Để tôi tự rửa mặt, anh làm bữa sáng cho tôi đi.”
“Ừ.” Vu Sinh dìu anh vào nhà vệ sinh, cười bảo. “Có gì gọi tôi nhé.”
“Ừm.” Ngô Đồng thấy Vu Sinh xuống lầu thì lập tức đóng cửa nhà vệ sinh lại, thở hắt ra. Rõ ràng lành lạnh tiết trời nhưng trên trán anh lại vã ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ba bốn ngày sau, khi thân thể Ngô Đồng đã tốt hơn thì Vu Sinh lại đòi yêu lần nữa. Lúc bị đè xuống giường anh cũng không giãy dụa, tuy rằng không cam lòng nhưng chỉ đành biết xuôi theo. Anh có thể làm gì đây? Nếu phản kháng chọc giận Vu Sinh nói không chừng cả anh và Trần Dương đều sẽ mất mạng.
Thẳng đến cuối tuần, Ngô Đồng không cho học sinh đến nhà học kèm nữa, sang thứ hai tuần sau anh bắt đầu trở lại trường.
“Hôm nay em có 4 tiết trên lớp, anh cứ đến phòng tuyển dụng trước đi.” Ngô Đồng vừa cầm chìa khóa phòng khách vừa nói với Trần Dương.
Trần Dương phản xạ có điều kiện mà nhìn Vu Sinh, thấy hắn không có phản ứng gì mới gật đầu: “Được.”
Trước khi bọn họ rời đi Ngô Đồng còn quay đầu lại, chỉ thấy Vu Sinh đứng trước cửa nhìn bọn họ, cười rạng rỡ nói với anh rằng: “Nhớ về nhà sớm.”
Ngô Đồng do dự gật đầu, anh thấy Vu Sinh cũng tựa như bao người khác, hắn phất tay với anh một cái, cười rất thân thương. Ngô Đồng miễn cưỡng cười đáp lại sau đó lái xe đi.
Không khí trong xe rơi vào im lặng, Trần Dương cũng cảm thấy mất tự nhiên, bèn húng hắng nói: “Vậy sau này chú tính sao?”
Tuy rằng trải qua mấy hôm quan sát y thấy Vu Sinh đối xử với Ngô Đồng cũng không tệ, nhưng chung quy âm dương cách biệt, sắc mặt Ngô Đồng hanh hao lắm chứ đùa. Một người một quỷ sống bên nhau cũng rất nguy, bởi vì dáng vẻ hiện tại của Ngô Đồng rất suy yếu.
“Em muốn dọn ra ngoài.” Đèn xanh bật lên, xe hơi băng qua từng dòng xe và làn đường. Ngô Đồng lái xe rất cẩn thận, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy ánh mắt anh hơi mông lung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Vậy nhà kia tính sao? Bán hả?” Trần Dương cũng không lấy làm lạ với lời nói của Ngô Đồng, xem như người quỷ ở chung không bị ảnh hưởng thì Ngô Đồng có thích đàn ông hay không y cũng chẳng rõ.
“Mặc kệ nó đi.” Ngô Đồng cười lấy lệ. “Cũng không thể bán làm hại người khác. Tan ca anh theo em đi tìm chỗ mới, em đến đón anh.”
“Ừ.” Trần Dương gật đầu, y lựa lời bảo anh. “Chú mày nghĩ thoáng tí, như kiểu bị chó cắn thôi. Chờ mọi chuyện qua rồi thì cái gì cũng chưa xảy ra hết.”
“Đúng vậy.” Lần này Ngô Đồng thành thật mỉm cười. Anh nhìn gương mặt của bạn thân, có cảm giác thả lỏng một chút. “Sóng to gió lớn gì em cũng đối diện rồi, chút này có làm sao.”
“Kỳ thực anh với chú có thể ở chung, coi như chú cứu anh một ván…”
Âm thanh hòa vào tiếng động cơ bên ngoài, người khác cũng chẳng biết họ đang bàn chuyện gì với nhau và họ cũng vậy. Nhưng có một đôi mắt đầy phức tạp vẫn luôn nhìn chằm chặp nửa gương mặt lãnh đạm của anh.
Rồi thì đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, Ngô Đồng dừng xe lại lần hai. Anh nhìn xung quanh thì không thấy có ai nhìn mình, lẽ nào là ảo giác?
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com.
***
“Thầy Ngô!” Vừa tan học thì Tiếu Nhạc Nhạc đã vội vã chạy đến chỗ Ngô Đồng. Thấy sắc mặt anh xanh xao thì nhỏ lo lắng hỏi: “Thầy à, thầy khỏi bệnh chưa? Trông thầy không khỏe lắm.”
“Khá hơn rồi.” Anh cười. “Em cũng đừng chạy lăng xăng, dưỡng thương cho tốt.”
Ngô Đồng gật đầu: “Em mau vào lớp đi, tôi còn có việc phải đi trước. Tạm biệt.” Nói xong quay lưng bước đi.
“Vậy… tạm biệt thầy…” Tiếu Nhạc Nhạc nhìn bóng lưng vội vã của Ngô Đồng mà giọng xìu xuống, nhỏ có hơi mất mát quay về chỗ ngồi.
“Sao thế?” Trần Thần hỏi. Rõ ràng Tiếu Nhạc Nhạc ban nãy vẫn còn hứng chí mà, nhưng giờ mặt mày ủ dột thế kia.
“Có phải thầy Ngô cảm thấy mình phiền?” Tiếu Nhạc Nhạc gục xuống bàn sầu não, tâm tư thiếu nữ vốn rất mong manh.
“Không đâu.” Trần Thần động viên vỗ lưng Tiếu Nhạc Nhạc. “Thầy Ngô là một người dịu dàng, chắc có việc gấp nên phải đi. Mình thấy cả ngày nay thầy rất bận rộn.”
“Vậy ư…”
Ngô Đồng cùng Trần Dương tới gặp môi giới nhà đất. Anh ta giới thiệu nhà tốt cho, căn ở tiểu khu này gồm hai phòng khách và hai phòng ngủ, có thể thuê hoặc mua.
Hiện là 4 giờ chiều, thời gian còn sớm, bọn họ theo người môi giới đi xem nhà. Phòng gác xép ở lầu ba diện tích cũng không rộng, hơn nữa không quá sáng sủa.
Sau khi gặp được Vu Sinh bọn họ đều không muốn nương náu trong gian phòng thiếu sáng, ai biết bên trong sẽ có những thứ kỳ quái gì hay không.
Chạy liên tiếp mấy nơi họ mới tìm được một chỗ tạm được. Đóng xong hai tháng tiền thuê, bọn họ đứng giữa gian phòng trống rỗng. Anh nhìn chú rồi chú nhìn anh.
“Xem ra tối nay không ở đây được.” Trần Dương nói. Trong phòng chỉ có một vài bàn ghế và hai chiếc giường, tuy rằng đã có người quét tước nhưng vẫn phủ một lớp bụi mỏng.
“Ngày mai dọn dẹp rồi ở sau.” Ngô Đồng nhìn quanh gian phòng xa lạ này, tuy không lớn nhưng lại vô cùng thoáng mát.
“Vậy hôm nay anh với chú ở đâu?” Trần Dương vốn không muốn về chỗ đó. Nghĩ đến tình cảnh phải trụ cùng một con quỷ tính tình sớm nắng chiều mưa dưới mái hiên, y cảm thấy không an toàn lắm. Nhưng không về cũng khó, bởi lẽ đồ đạc còn chưa dọn ra.
“…” Ngô Đồng cũng rơi vào trầm mặc. Anh đang nghĩ nếu hôm nay không về, lần sau quay lại sẽ có hậu quả gì đây.
“Ở khách sạn vậy.” Cuối cùng Ngô Đồng vẫn cương quyết không về. Có thể thả lỏng được ngày nào thì hay ngày nấy, cùng lắm lần sau anh về đó một mình. Vu Sinh sẽ không giết anh, nhưng Trần Dương thì chưa chắc.
“Đồ đạc của anh em sẽ lấy cho.”
“Ừ.” Y đáp. Cả hai đều biết rõ Vu Sinh có thể dễ dàng giết bất cứ ai, nhưng chắc chắn rằng hắn sẽ không tổn thương Ngô Đồng.
“Ở đây có gì tốt?” Một thanh âm đột ngột vang lên giữa gian phòng trống rỗng, cay nghiệt mỉa mai. “Chật hẹp, bần hàn, dơ bẩn, cũ nát… Có chỗ nào tốt hơn so với nhà mình? Tôi cho em căn nhà còn chưa đủ sao?”
Ngô Đồng nhìn đôi mắt phẫn nộ của người đàn ông, anh đứng sững không nói thành lời.
Hắn thế mà cũng ở đây! Trần Dương nhất thời không dám thở mạnh, y cố gắng giảm thiểu tối đa sự tồn tại của mình. Y sợ bản thân sơ ý khiến Vu Sinh trút giận lên, chắc khỏi thấy mặt trời ngày mai!
“Nhưng nếu em thích ở nơi này, tôi có thể ở với em.” Vu Sinh cười nói, nhưng nụ cười kia không có chút ấm áp nào.
Ngô Đồng vốn không xem lời đó là thật. So với căn nhà kia, ai muốn ở một nơi đơn sơ chật hẹp thế này? Anh chỉ muốn thoát khỏi Vu Sinh! Nhưng không ngờ Vu Sinh lại bám riết!
Ngô Đồng trở nên hoảng sợ và thảng thốt. Anh hé môi nhưng không biết phải nói gì, bầu không khí im lặng đầy ngột ngạt.
Vu Sinh ạ! Tha bọn tôi đi! Tha đi! Trần Dương vã mồ hôi lạnh trên trán, y không ngừng rên rỉ trong lòng.
Vu Sinh nhìn anh, đôi con ngươi tràn đầy sự đau đớn. Rồi ánh mắt hắn dần trở nên tàn nhẫn, ý niệm tai quái trong đầu bỗng giục giã hắn ta.
Giết em. Chỉ cần giết em chết, em sẽ vĩnh viễn là của mày! Chỉ cần bóp lấy cổ em, chỉ cần đẩy em ra ngoài cửa sổ…
Ngô Đồng ơi! Trần Dương gào thét nội tâm, y thấy rõ ràng sát ý trong mắt Vu Sinh.
“Về nhà thôi.” Ngô Đồng nhìn chằm chằm mũi chân của mình và nói.
…
“Được.” Vu Sinh lần nữa mỉm cười, hắn lại là một Vu Sinh quá đỗi dịu dàng của lúc xưa.
Vu Sinh nắm tay người mình yêu nhất: “Mình về thôi em.”
Ngô Đồng do dự giây lát, cuối cùng vẫn không né tránh bàn tay lạnh lẽo kia. Anh theo Vu Sinh rời khỏi cửa.
Trần Dương nhìn hai gã đàn ông đi trước nắm tay nhau, y chỉ cảm thấy hơi… kỳ cục. Tuy nhiên cái gì cũng không dám nói, chỉ dám lẽo đẽo theo sau hai người, sau đó trở thành một nhân vật trong suốt.
— —
Ngô Đồng cũng bế tắc rồi mới nghĩ đến chuyện dọn nhà đi chỗ khác là thoát được. Mà Vu Sinh cũng kiểu lầy, giây trước đứng ở cửa bái bai để vợ đi làm, giây sau tàng hình leo lên xe theo vợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT