*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh có liên quan

Gió đêm ngày càng lạnh.

Trương Tư Gia run lên cầm cập, liếc nhìn đồng hồ – 04:47.

Tả Lâm Uyên yên lặng đứng một bên, vết thương trên bả vai âm ỉ đau đớn, nhưng hắn trước sau không rên một tiếng.

Sự trầm mặc này không khiến người ta cảm thấy tĩnh mịch, trái lại còn khiến Trương Tư Gia có cảm giác mình được người khác yên lặng bảo vệ, bởi vậy cậu ta an tâm.

“Lâm Uyên.” Trương Tư Gia gọi một tiếng.

Tả Lâm Uyên quay đầu nhìn cậu ta.

“Cậu…” Trương Tư Gia vốn muốn hỏi hắn có hối hận đã cùng mình tiến vào trò chơi chết chóc này hay không, nhưng lời đến bên môi rồi lại cảm thấy vấn đề này thật nhàm chán đến nực cười.

Hỏi Tả Lâm Uyên làm gì chứ, không bằng tự hỏi, mình có hối hận hay không?

Giây phút nhìn thấy Chu Ngọc Tú mất tích mười năm trước ở quảng trường, cậu ta biết mình sẽ gặp phải tương lai gì hay sao?

Không, cậu ta không biết.

Cậu ta chỉ đột nhiên xông tới kéo tay Chu Ngọc Tú, kích động hỏi cô ta có phải Chu Ngọc Tú không.

Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp nhàn nhạt mỉm cười gật đầu, chìa hộp trứng màu trong tay tới trước mặt cậu ta.

Một khắc kia, Trương Tư Gia tựa hồ nhìn thấy một chiếc hộp đầy nhóc kẹo ngọt đang chậm rãi mở ra.

Hắn giống như một đứa trẻ thòm thèm nhìn hộp kẹo mà mình làm nũng hay ăn vạ cũng không có nổi, rốt cuộc nhịn không được vươn tay.

“Trong này có viên kẹo tôi thích nhất không?” Đứa trẻ đầy lòng mong đợi hỏi.

“Có, chỉ cần cậu thò tay vào là có thể mò được nó.” Người đang cầm chiếc hộp cười nói.

“Vậy sau đó tôi có thể rút tay về không?” Đứa trẻ âu lo hỏi.

Người cầm hộp lộ ra một nụ cười ấm áp: “Có thể.”.

“Này, quái vật trốn trong hộp cũng muốn ra ngoài đấy, cho nên nhanh mở hộp ra đi, nó sắp không kiên nhẫn được nữa rồi.”.







Sau khi tiến vào trò chơi, Trương Tư Gia vẫn luôn suy nghĩ, “nó” trong lời Chu Ngọc Tú rốt cuộc là ai? Hay là vật gì? Vì sao cô ta lại nói bởi “nó” sắp ra khỏi trò chơi này nên họ sẽ có một cơ hội hiếm hoi để trở về hiện thực, mà khi ở vũ hội thi thể cậu ta còn phát hiện ra người của hai đội khác không hề biết thông tin này.

Là bởi trường hợp của cậu ta có chút đặc biệt nên Chu Ngọc Tú mới cố ý tiết lộ riêng? Hay là… cơ hội trở về hiện thực này, vốn dĩ trước giờ chưa từng có?

Trương Tư Gia nhanh chóng phát hiện ra thế giới này bất thường, bởi vì sau khi kết thúc cuộc chiến sinh tử đầu tiên, “thế giới thật” mà cậu ta trở lại hoàn toàn không có tin tức gì của những người chơi đã chết!

Bất kể là người chơi chết trong đêm vừa qua, hay mười năm trước, hai mươi năm trước, tất thảy đều biến mất.

Giờ phút đó, Trương Tư Gia liền hiểu ra nơi mình trở lại này không phải thế giới hiện thực thật sự, tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng ý thức được tất cả những gì trong tầm mắt đều là giả tạo vẫn khiến cậu ta sợ đến đêm không chợp mắt, cậu ta chỉ có thể nắm chặt lấy sự tồn tại chân thật duy nhất bên cạnh mình, cùng hắn điên cuồng triền miên, vừa đè ép nỗi sợ vừa để xác nhận sự tồn tại của chính bản thân mình.

Hai thân thể từng sưởi ấm lẫn nhau trong đêm đông buốt lạnh, giờ càng sát lại giữa thế giới giá rét âm u.

Tựa như hai vì sao le lói trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nhìn như rất gần nhưng khoảng cách lại không chỉ nghìn non vạn biển, thậm chí là cả vũ trụ hồng hoang.

“Lạnh không? Cậu đang run kìa.” Tả Lâm Uyên nắm bàn tay lạnh như băng của Trương Tư Gia, hỏi.

“Tớ không lạnh.” Trương Tư Gia phản xạ rút tay khỏi tay Tả Lâm Uyên, nhưng rút ra rồi mới cảm thấy động tác này không ổn lắm, liền giơ bàn tay tê cóng khẽ xoa khuôn mặt Tả Lâm Uyên, kết quả lại thành bôi lên mặt hắn hai đường vết bẩn, vội luống cuống tay chân lau mặt cho hắn “Đợi lát nham thạch tràn đến rồi thì chỉ thấy nóng thôi.”.

“… Ừ.” Tả Lâm Uyên đáp một tiếng rồi lại tiếp tục im lặng.

Không phải hắn không cảm thấy những chống cự thoáng qua của Trương Tư Gia, cảm giác xa cách này đã từng khiến hắn trằn trọc không sao ngủ nổi. Hắn không giỏi giao thiệp với người khác, lại càng không cần nói đến chuyện làm người yêu của người đa tâm nhạy cảm như Trương Tư Gia, thế nhưng hắn vẫn cố loạng choạng bước tiếp, dù không có kết quả gì cũng muốn thử một lần. Cuối cùng Tả Lâm Uyên hiểu ra, nếu Trương Tư Gia không muốn mình bước vào trong lòng cậu ta, vậy thì dù hắn có làm gì cũng vô ích, cánh cửa kia sẽ mãi mãi đóng chặt.

Có điều vậy cũng không sao, chí ít bọn họ vẫn ở bên nhau.

Luôn luôn bên nhau.

Vết thương đau đớn không ngừng quấy nhiễu tâm trí Tả Lâm Uyên, tuy bả vai trúng tên đã được chữa trị nhưng không thể nào giúp hắn khôi phục trạng thái tốt nhất. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn cùng Trương Tư Gia thầm thì thảo luận số vết khắc còn lại trong tay hai người đội 2012, mặc dù phần lớn thời gian là Trương Tư Gia nói, hắn chỉ im lặng nghe.

“… Thật ra người nào ít người nào nhiều cũng chẳng có nghĩa lý gì, dù sao vẫn phải tử chiến đến cùng, chỉ khác là kẻ ở thế yếu sẽ liều lĩnh chủ động hơn thôi.” Trương Tư Gia suy nghĩ một chút, nói.

Tả Lâm Uyên gật đầu: “Cẩn tắc vô áy náy.”.

Lúc này họ đang đứng dưới hội trường phía đông nam trường học, hội trường chỉ có một tầng, có sụp xuống cũng không quá nguy hiểm, đến giờ tạm coi như còn vững chắc.

Nham thạch nóng chảy tràn lan phía tây bắc đã sắp chiếm cứ toàn bộ hệ thống sông nhân tạo trong trường, phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy một luyện ngục nóng bỏng sáng rực như ban ngày mà thôi.

Tả Lâm Uyên bỗng cảm thấy hô hấp nặng nề, hắn có thể coi là một chiến sĩ trực giác nhạy bén, thiên phú này đã nhiều lần giúp hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, mà lúc này, hắn lại một lần nữa cảm nhận được bầu không khí trước phong ba, dường như có một ánh mắt lạnh băng từ chỗ tối đâm thẳng tới đây, khiến sống lưng hắn nổi gai lạnh toát.

Trương Tư Gia trầm tư nói: “Giờ còn chưa xác định được người còn sống của đội 2012 là ai, tớ đoán…”.

“Cẩn thận!” Tả Lâm Uyên đột nhiên quát lên, mạnh mẽ kéo Trương Tư Gia qua.

Trong đêm đen mờ mịt, một mũi tên phá không mà đến, như con rắn độc lặng lẽ cắm phập trên đùi Trương Tư Gia.

Trương Tư Gia lảo đảo dựa vào Tả Lâm Uyên, đau nhức trên bắp đùi trái nói cho cậu ta biết mình trúng tên rồi.

Tả Lâm Uyên kéo cậu ta tới góc chết tránh bị ngắm bắn, mượn vách tường hội trường che chắn cho hai người.

Bên ngoài vẫn là khung cảnh gió êm sóng lặng, ngay cả âm thanh lên dây nỏ cũng không có, tĩnh mịch như chốn u minh.

Nhưng hai người họ biết, sát thủ vừa bắn ra một mũi tên từ bóng đêm dày đặc vẫn đang nhìn họ chằm chằm.

Trương Tư Gia cắn chặt hàm răng, trong cơn đau đớn, cậu ta vẫn đang suy xét kẻ bắn ra mũi tên này là ai, chẳng lẽ là Cố Phong Nghi? Nhìn hướng tên lao tới, hẳn người đó đang nấp trong vườn cây bên ngoài hội trường, mặc dù khoảng cách chỉ mười mấy thước, nhưng đèn đóm xung quanh đã sớm bị gỉ sét ăn mòn tắt ngấm cả rồi, cô ta làm sao thấy được vị trí của họ? Ngoài kỹ năng xà cảm và bám đuôi, chẳng lẽ cô ta còn có kỹ năng cường hóa thị lực hay sao?

Tả Lâm Uyên ghé bên tai Trương Tư Gia trầm giọng hỏi: “Còn đi được không?”.

Trương Tư Gia gật đầu, cậu ta biết họ phải lập tức rời đi, nếu không sẽ bị người ta chiếu tướng.

Khoảng sân bên ngoài hội trường quá trống trải, trong tình cảnh địch trong tối ta ngoài sáng này, ở lại chính là chờ chết. Có điều giờ Trương Tư Gia bắp đùi trúng tên căn bản không đi được bao xa, chỉ cần bọn họ lộ ra ý định rời khỏi đây, kẻ thù ẩn núp ngoài kia sẽ như đàn linh cẩu ngửi mùi máu tươi bám theo con mồi, mà với kẻ hành động bất tiện như cậu ta lúc này, cứng đối cứng chơi trò đuổi bắt cũng là tìm đường chết.

Xem ra chỉ có thể vào trong hội trường.

Nhưng…

Trương Tư Gia vẫn lo lắng về kẻ đánh lén kia. Nếu đó đúng là Cố Phong Nghi, cây nỏ trong tay cô ta, xà cảm và kỹ năng bám đuôi quả thực sẽ nâng cô ta thành nhà vua của bóng đêm này.

Là cô ta sao? Cô ta chỉ có một mình sao?

Trương Tư Gia thiên về suy đoán người phục kích họ chỉ có một, bằng không sau khi mũi tên này trúng mục tiêu, đối phương hoàn toàn có thể xông lên khai chiến.

Xem ra phán đoán khi trước của cậu ta không sai, Lục Nhận đội 2012 còn sống, hơn nữa hắn đang lang thang một mình, một người sống sót nữa của đội này có lẽ là Cố Phong Nghi, cũng có thể là Tống Hàn Chương hoặc ai đó khác, người đó cũng chỉ hành động riêng lẻ, bởi vậy trong tình huống một chọi hai này, dù Trương Tư Gia có thương tích trên đùi thì hắn vẫn không chiếm ưu thế tuyệt đối.

Quá trình suy đoán này chỉ diễn ra trong vỏn vẹn mấy giây, Trương Tư Gia hạ quyết tâm tiến vào trong hội trường, tìm một phòng trống khóa hết cửa lại, xử lý vết thương của mình cho tốt. Tuy gian phòng bị khóa kín sẽ chặn đường lui của chính họ, nhưng cũng có thể bảo đảm đối phương không cách nào lẻn vào. Nếu như cứng đối cứng, Trương Tư Gia cũng không nghĩ họ sẽ thua dưới tay Cố Phong Nghi hoặc Tống Hàn Chương.

Sau khi sắp xếp kế hoạch tiếp theo rõ ràng, Trương Tư Gia vỗ cánh tay Tả Lâm Uyên, cố gắng không dồn lực lên bên chân bị thương, khập khiễng đi vào hội trường tăm tối.

Tòa nhà bị bóng đêm xâm chiếm thoạt trông như một con quái vật há cái mồm to, cứ như vậy nuốt chửng hai người.

Tả Lâm Uyên đỡ Trương Tư Gia tới nhà vệ sinh nam, khóa tất cả cửa ra vào và cửa sổ. Khung cảnh bị dị hóa xung quanh càng lúc càng thêm quái dị, mặt gương trong nhà vệ sinh phủ trắng sương mù, không còn phản chiếu nổi mặt người nữa, gạch ốp tường vốn trắng tinh bị từng vệt đỏ nâu thẩm thấu, ngay cả những cánh cửa bằng nhựa cũng xuất hiện từng vết nứt gỉ sét tan hoang.

Trương Tư Gia ngồi trên bồn rửa tay, vết thương bên chân trái không ngừng chảy máu. Tả Lâm Uyên xé áo thành vài dải vải, nói với cậu ta: “Nhịn một chút.”.

Nói rồi hắn bất thình lình rút mũi tên ra, Trương Tư Gia đau đến mặt mũi trắng bệch, cổ họng phát ra tiếng hít đau đớn.

Ánh sáng thuật chữa trị tỏa ra trên cổ tay Trương Tư Gia, vết thương đẫm máu trên đùi nhanh chóng khép miệng, tuy vẫn chưa thể hoàn toàn kết vảy, nhưng chí ít cũng không còn chảy máu nữa.

Đèn phòng vệ sinh đã hỏng từ lâu, không gian mờ tối chỉ loang loáng chút ánh trăng bên ngoài cửa sổ thủy tinh đóng chặt, sáng trong mà lạnh buốt. Tia sáng bàng bạc rơi trên gò má Tả Lâm Uyên, hắn cầm những dải vải đã xé, nói với Trương Tư Gia: “Cởi quần ra.”.

Trương Tư Gia có chút bất mãn nhìn xung quanh, cuối cùng im lặng cởi chiếc quần đã bị máu nhuộm đỏ thẫm, lộ ra vết thương đã được chữa trị một phần.

Vết thương dữ tợn nằm trên da thịt trắng nõn, thế mà lại toát ra hương vị sắc tình vặn vẹo.

Tả Lâm Uyên quỳ một gối, cẩn thận băng lại giúp cậu ta.

Trương Tư Gia ngồi trên cao nhìn xuống Tả Lâm Uyên, khuôn mặt quen thuộc ở nơi thế giới dần dần đổ nát này mang đến cho cậu ta cảm giác an tâm vô hạn, để cho nội tâm đảo điên dày vò của cậu ta được nghỉ ngơi đôi chút.

Tả Lâm Uyên nhẹ hôn lên vết thương đã băng kỹ của cậu ta, động tác tự nhiên như đã từng lặp lại vô số lần, ngẩng đầu hỏi: “Đau không?”.

Trong bóng tối, vầng sáng trong trẻo xám bạc chiếu lên gò má hắn, nửa khuôn mặt hắn tắm trong ánh trăng, nửa bên kia chìm vào bóng đêm đối nghịch.

Hình ảnh trước mắt bỗng trùng lên cái đêm giá lạnh mà nóng bỏng ấy, khi đó, Tả Lâm Uyên cũng làm như thế này, dưới ánh trăng nhẹ hôn bàn tay cậu ta, mặc cho mồ hôi ròng ròng trên trán, chỉ thấp giọng hỏi: “Đau không?”.

Rất đau, đau đớn từ thân thể tê liệt và khoái cảm kỳ lạ tự hành hạ bản thân đan xen vào nhau, khi đó cậu ta đã đáp lại gì nhỉ? Trương Tư Gia cố gắng hồi tưởng, nhưng trong đầu chỉ còn sót lại gương mặt Tả Lâm Uyên trầm lặng nhìn mình, ánh mắt trân trọng đến khắc cốt ghi tâm.

Vậy là cậu ta yên tâm, bởi cậu ta biết mình được người khác yêu, chỉ cần như thế, cậu ta cũng sẽ có đủ dũng khí để yêu.

“Lâm Uyên…” Trương Tư Gia thầm thì gọi hắn.

Tả Lâm Uyên ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi.

Nói gì đó đi, dỗ dành hắn cũng được, khen hắn cũng được, thế nhưng Trương Tư Gia rốt cuộc vẫn cứng đờ, một chữ cũng không thốt ra nổi.

Bọn họ trước giờ không mấy khi tâm sự, ngoại trừ chính sự ra chuyện trò chẳng được bao nhiêu, những việc mà các cặp tình nhân hay làm như đùa giỡn trêu ghẹo, tâm tình yêu đương lại càng không có, xa cách tựa như hai người dưng nước lã tình cờ bị buộc vào nhau. Cậu ta không biết người thân bạn bè của Tả Lâm Uyên là người như thế nào, không biết Tả Lâm Uyên thích gì ghét gì, cậu ta trước kia căn bản không có hứng thú tìm hiểu.

Chuyện này rõ ràng thật kỳ lạ, nhưng suốt bấy lâu nay cậu ta vẫn không thấy có gì không ổn.

“… Không có gì, thuật chữa trị của tớ sắp làm lạnh xong rồi, tuy chờ thêm chút nữa thì hiệu quả cao hơn, nhưng tốt nhất là không nên trì hoãn.” Trương Tư Gia thu lại tâm tư bắt đầu bay đi nơi nào, trở về với trò chơi nguy hiểm “Trong hội trường rất tối, sàn cũng bị dị hóa bẩn hết rồi, dù trên đường chúng ta đi có để lại vết máu thì chắc người kia cũng chẳng nhận ra đâu… À, tất nhiên là trừ Cố Phong Nghi.

Nghĩ lại mấy tin tức về đội 2012 thì họ tổng cộng đã có 3 thông báo giảm quân số, cũng không cách nhau bao lâu, thứ tự vết khắc mất đi là “6”, “0”, “0”. Trong ba người chết đầu tiên này chắc chắn không có Lục Nhận, nếu Lục Nhận năm 2012 chết, hắn chắc chắn sẽ chết trong tay Lục Nhận năm 2022, như vậy vết khắc trong tay hắn cũng sẽ bị di chuyển. Lúc ở vũ hội tớ có nhìn số vết khắc của hắn, cực kỳ nhiều, tuyệt đối không chỉ 6 cái, cho nên người này loại khỏi danh sách. Kẻ phản bội của đội 2012 hẳn là cái tên Thiện Lượng trà trộn vào đội 2002, hiện không rõ sống chết, tạm coi như hắn còn sống. Người đội 2012 cũng sẽ không tin tưởng gì hắn, khả năng hắn ở gần đây phục kích chúng ta bằng không. Còn lại 4 người, bất cứ ai cũng có thể là người mai phục chúng ta lần này, bực cái là không thể phán đoán người chết từ số vết khắc được… Chỉ có thể xác định người chết khi có thông báo “mất 6 vết khắc” là Lâm Giác hoặc Tống Hàn Chương, lúc tấn công đội 2002 hai người họ đều có vừa đúng 6 vết khắc, Liễu Thanh Thanh có 4, Cố Phong Nghi thì cướp được thêm vết khắc của Mộ Thu Ninh, chắc chắn khi bọn họ rút quân cô ta đã có ít nhất 10 vết rồi. Đáng tiếc không biết Đỗ Thành là ai hạ thủ, nếu không đã khoanh vùng ngay được người chết là ai.”.

Trương Tư Gia nhíu nhíu mày, lại nói: “Người chết chắc là Lâm Giác rồi, Tống Hàn Chương sẽ không dễ chết bởi tay kẻ khác… Trong bốn người này, người có khả năng sống sót cao nhất là Tống Hàn Chương.”.

Cậu ta cũng hy vọng người sống là Tống Hàn Chương, tuy anh thông minh giảo hoạt nhưng xét về kỹ năng lại không có ưu thế. Nếu như người phục kích họ là Cố Phong Nghi thì đó tuyệt đối là tình huống xấu nhất, kỹ năng của cô ta có ưu thế quá lớn, trong hoàn cảnh phức tạp khắp nơi tối tăm mù mịt thế này cô ta chẳng khác nào cá về biển khơi.

Thuật chữa trị đã làm lạnh xong, Trương Tư Gia trị liệu cho bản thân thêm một lần, vết thương hoàn toàn kết vảy, chỉ cần không vận động quá mạnh sẽ không nứt ra nữa. Cậu ta mặc lại quần, chỉnh trang quần áo một chút, ánh mắt đảo qua cửa nhà vệ sinh.

Không ai biết được kẻ địch kia liệu có xác định được vị trí của họ trong hội trường rối loạn này hay không, chỉ e họ vừa mở cửa thì một mũi tên đã chờ sẵn rồi.

“Giờ tớ đi lại bình thường được rồi, không cần ở lại đây nữa, chúng ta đi ra ngoài thôi. Cửa chính không an toàn, đi bằng cửa sổ.” Trương Tư Gia chỉ chỉ một ô cửa ở đầu kia nhà vệ sinh, nói.

Tả Lâm Uyên gật đầu, một cước đạp bệ cửa sổ, đẩy cánh cửa thủy tinh tung người nhảy ra, cẩn thận nhìn xung quanh một lượt.

Hắn vốn dĩ ngũ giác đều nhạy bén, có chút gió thổi cỏ lay đều sẽ không bỏ sót, sau khi xác định bốn phía an toàn, Tả Lâm Uyên vươn tay đỡ Trương Tư Gia, kéo cậu ta nhảy ra khỏi cửa.

Trương Tư Gia nhìn về phía tây, xa xa nơi bờ bên kia mặt hồ tròn vạnh cạnh hội trường, nham thạch cháy rực đã ào ào sấn tới. Dung nham dũng mãnh tràn vào hồ nước nháy mắt đông cứng lại, nổ tung từng đợt giữa làn nước trong veo, khói trắng nghi ngút bốc lên dưới ánh trăng mờ ảo. Cảnh tượng ngày tận thế này tựa hồ đẩy Trương Tư Gia rơi vào luyện ngục nóng rát, khiến cậu ta hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Đây là ác mộng, đây là tận cùng thế giới, nơi hoang phế này khiến cậu ta cảm nhận được bi kịch của vận mệnh. Dường như cậu ta chỉ là một con giun con dế nhỏ nhoi giữa trời đất mênh mông, quằn quại bất lực chờ phán xét của sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Thực sự quá nhỏ bé, quá hèn mọn…

Tả Lâm Uyên không nghĩ nhiều như Trương Tư Gia, hắn vẫn không lơ là một mực quan sát tất cả quanh mình, thế nên khi trên đầu vang lên tiếng động nhỏ đến mơ hồ, hắn lập tức ngẩng phắt lên.

Một bóng đen không biết từ lúc nào đã yên vị trên nóc tòa nhà hội trường, ngược trăng mà đứng.

Người đó trông không khác nào tu la bò ra từ huyết hà, toàn thân tắm máu, chỉ là trên mình hắn lại không mang theo chút mùi máu tanh. Dưới ánh trăng, nửa bên trái gương mặt đã hoàn toàn bị hủy khắc một vết thương sâu hoắm, một bên tai cũng không còn, nhưng hắn tựa hồ không cảm giác được cái gì là đau, cũng không còn vui không còn giận, gương mặt lạnh tanh không chút cảm tình.

Người đó một tay cầm nỏ, mặt không đổi sắc bóp cò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play