Kế bên quán cà phê chính là một ga tàu điện ngầm, từ đây có thể lên tàu đi thẳng tới Lâm Nghi*. Sau khi ra khỏi quán cà phê, hai người liền vào ga tàu. Dưới mặt đất nhiệt độ thấp hơn bên trên, chỉ một lớp áo khoác quả thật không thể chống đỡ được cái lạnh này, Lâm Giác rùng mình, chăm chú xem thời gian chuyến tàu tiếp theo xuất phát.
“Giờ chúng ta đi tàu đến Lâm Nghi sao?” Lâm Giác bất an hỏi.
“Ừ.” Tống Hàn Chương có chút băn khoăn nói “Kỳ thực tôi muốn lên máy bay để đi đến chỗ nào xa hơn, đi càng nhanh càng tốt, thế nhưng không đợi nổi.”
Khát vọng tìm tòi, khám phá tất cả ngay lập tức đang thiêu đốt anh, làm cho anh mỗi phút mỗi giây đều bứt rứt không yên. Anh cũng đã nghĩ đến chuyện đi bộ hoặc lái xe rời thành phố, thế nhưng anh không thể không hoài nghi, lỡ như cái thế giới này biết mở rộng ra theo từng chuyển động của anh, vậy những nơi mà anh đích thân đến để tìm chứng cứ chứng minh cho những suy luận của mình liệu có thật sự tồn tại?
Nghĩ như vậy thì dù dùng phương tiện giao thông nào để đi cũng chẳng có gì khác nhau, nếu thế giới này đã quyết tìm mọi cách để lừa dối mày, vậy thì mày có cố gắng xoay sở như thế nào cũng không thể tìm thấy sự thực ẩn sau cánh gà được.
Ga tàu này vốn không đông khách lắm, trong toa tàu vẫn còn có chỗ ngồi. Lâm Giác ngồi xuống bên cạnh Tống Hàn Chương, yên lặng nhìn cửa toa đóng lại, con tàu dần dần tăng tốc, hướng về trạm dừng kế tiếp lao đi.
Hai người đều trầm mặc. Họ không biết con tàu này sẽ đưa họ đi đâu, cũng không biết liệu họ có thể rời khỏi thành phố này hay không, thậm chí còn không thể đoán được tận cùng của thế giới giả tạo này rốt cuộc ở nơi nào.
Lâm Giác yên lặng nhìn tên nhà ga hiện trên màn hình, chấm đỏ biểu hiện nhà ga hiện tại từng bước nhảy lên, con tàu này có thể thông thẳng tới Lâm Nghi mà không cần đổi tuyến, chỉ cần dừng thêm ba ga nữa…
Tống Hàn Chương bỗng giật mình, Lâm Giác lập tức quay sang nhìn anh, anh đang ấn tay trên huyệt thái dương, đôi mày cau chặt.
“Anh đau đầu à?” Lâm Giác nhẹ giọng hỏi.
Tống Hàn Chương không đáp, ánh mắt đảo qua đầu kia toa tàu.
Sau khi đi qua mấy nhà ga lớn đông người, bây giờ hành khách còn lại đã rất ít, cả một toa tàu mà chỉ lác đác có chục người ngồi, còn rất nhiều chỗ trống.
Lâm Giác dõi theo ánh mắt của Tống Hàn Chương, ở hàng ghế cách họ không xa đang có bảy tám hành khách vẻ mặt cứng nhắc nhìn họ – đây là một loại ánh mắt sáng ngời quái dị, cứng đờ, chết lặng, lạnh lẽo, không thể nói rõ là có thiện ý hay ác ý, chỉ giống như đang đồng loạt nhìn một vật chết. Bị một đám người nhìn thẳng như vậy, tóc gáy Lâm Giác bất chợt dựng đứng hết lên.
Chuyện này quá quái dị, vô cùng quái dị!
Một đám người im lặng giằng co, kể cả hành khách lẫn hai người Lâm Giác, trong toa xe yên tĩnh chỉ có tiếng con tàu đang xình xịch chạy về phía trước, ngoài cửa sổ không có đèn cũng không có biển quảng cáo, con tàu đi trong bóng tối mờ mịt, dường như đang tiến thẳng xuống địa ngục vực sâu.
Tống Hàn Chương nhìn thoáng qua bảng thông báo nhà ga, điểm đỏ báo tên ga lâu như vậy mà vẫn chưa chuyển động, cứ như… con đường này không có điểm dừng.
Nếu như không phải Lâm Giác đã vô cùng quen thuộc với anh, chắc hẳn cậu sẽ không nghe ra trong giọng nói trầm trầm không pha chút lo lắng nào của anh có chút rung động.
Sương trắng từ hai đầu tàu như sóng cuộn kéo tới, những hành khách và toa tàu khác dường như đều bị màn sương này nuốt chửng, không nhìn ra được chút dấu tích nào nữa. Cuối cùng, sương trắng bao trùm lấy toa tàu họ ngồi, đôi mắt giống như bị phủ một tấm lụa mỏng, Lâm Giác hoảng hốt nhìn bốn phía, nhưng cảnh tượng vốn rõ ràng xung quanh lại càng lúc càng mờ ảo, ngay cả người ngồi bên cạnh cũng vậy. Lâm Giác không khỏi nắm chặt tay Tống Hàn Chương, siết đến nỗi tay chính mình cũng cảm thấy đau đớn.