Lâm Giác đưa lưng về phía Tống Hàn Chương thật lâu, cuối cùng chậm rãi xoay người.

Cậu cúi đầu, không dám nhìn Tống Hàn Chương một cái.

“Xin lỗi.”

Ống vắc xin quan trọng như vậy, thế mà cậu lại có thể không cẩn thận…

“Cái này không thể trách cậu, ngay từ đầu là tại tôi chủ quan.”

Thanh âm Tống Hàn Chương không gợn một tia sợ hãi khiến Lâm Giác kinh ngạc ngẩng đầu, rụt rè cẩn thận hỏi:

“Anh…”

“Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi trước đã.” Tống Hàn Chương băng bó qua loa vết thương, kéo cái chân bị thương đi về phía trước, Lâm Giác lập tức chạy lên dìu anh.

“Không sợ sao? Chẳng mấy nữa tôi sẽ biến thành tang thi đó.” Trong đêm rét lạnh, từng hơi thở dốc của Tống Hàn Chương tụ thành từng luồng sương trắng, ở nơi ánh sáng yếu thoạt nhìn có chút dọa người.

“Anh sẽ không chết, cũng sẽ không biến thành tang thi! Chúng ta có thời gian, nhất định sẽ có cách giải quyết!” Lâm Giác thấp giọng nói, tay phải cầm chặt gậy gỗ.

Tống Hàn Chương trầm mặc hồi lâu. Hai người đi thẳng đến một hành lang lộ thiên trong tòa nhà khoa ngoại ngữ, ở đây vừa có thể thấy được cầu thông giữa các tòa nhà, mặt cỏ bên dưới, sông nhân tạo, và một nơi đang tụ tập đầy tang thi… chúng đang hưởng dụng một bữa thịnh yến khó khăn lắm mới có được.

“Đây không phải là chuyện ý chí của cậu quyết định được. Mấy thứ như kỳ tích không phải lúc nào cũng có thể xuất hiện. Coi như nể tình nửa đêm liền vất vả cùng nhau, tôi khuyên cậu đi ngay đi, quay về sân thể dục đi, chúng ta ở phía đông nam này khá lâu, tang thi chắc chắn đã biến dị rất nhiều, mà bên kia có lẽ tốt hơn nhiều, cậu đến đó mới đợi được hừng đông.”

Tống Hàn Chương tựa trên lan can nhìn bọn tang thi đang tranh cướp con mồi phía xa, ẩn sâu dưới vẻ trấn định là đáy mắt cuộn trào sóng gió.

Lâm Giác nhìn bóng lưng của anh, những lời hệt như di ngôn khiến từng dây thần kinh của cậu đều bất an giần giật, cậu lấy tay che đi biểu cảm trên mặt mình, gằn giọng: “Kỳ tích hay gì đó không thử làm sao biết sẽ không xuất hiện chứ? Nếu như chẳng làm gì hết… Tôi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận. Không phải đã nói cùng nhau sống sót sao? Đừng có nghĩ đến chuyện chết một mình! Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta chắc chắn phải thử!”

“Dù cho phải trả giá tính mạng sao?”

Tống Hàn Chương quay đầu, trên khuôn mặt tái nhợt là đôi mắt đen kịt ẩn sâu bão tối khiến Lâm Giác không nhìn rõ tâm tư, kịch liệt mà yên tĩnh, cứ như những gợn sóng trong đó chỉ là ảo giác khi ánh trăng đi qua đáy mắt đó lưu lại mà thôi.

“Đúng vậy, dù chết.” Lâm Giác vô thức đứng thẳng người, gằn từng chữ nói.

Tống Hàn Chương gật đầu: “Cậu qua đây.”

Lâm Giác mờ mịt đi đến, chỉ thấy Tống Hàn Chương chỉ vào bãi cỏ nơi lũ tang thi tụ tập nói: “Nhìn chỗ đó đi.”

“Chỗ đó làm sao?”

Hình ảnh tang thi ăn thịt người thực sự rất thê thảm, tuy rằng chỉ nhìn từ xa nhưng không khí huyết tinh vẫn như đâm thủng tầng không, mạnh mẽ ập đến. Đặc biệt khi người đang nhìn chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, cái cảm giác dị thường này lại càng hung mãnh.

“Vắc xin vẫn còn, chỉ là vị trí không tốt lắm.”

“Cái gì?”

Lâm Giác lòng đầy vui mừng định thần nhìn lại, quả nhiên, vắc xin đang lặng lẽ nằm trên sân cỏ, xung quanh là vô số tang thi đói khát kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, tụ thành một vòng vây không cách nào đột phá.

“Vắc xin đang ở đó, thế nhưng muốn lấy cũng rất nguy hiểm. Nếu như bình thường thì chờ đám tang thi tản ra rồi lấy cũng được, thế nhưng bây giờ lại có cái xác ở đó, sợ là chúng còn lâu mới đi, mà liều mạng xông vào chưa chắc đã toàn thân thoát ra nổi. Nếu như tôi bị thương ở chỗ khác không phải chân thì cũng không ngại thử chút, dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, nhưng… Tình hình này chẳng có mấy hy vọng thành công.”

Lâm Giác không biết nên nói gì bây giờ. Đánh rơi vắc xin là cậu, mà khiến tang thi tụ tập ở chỗ đó cũng là cậu, thế nhưng người bị cắn là Tống Hàn Chương.

“Tôi đi.” Lâm Giác nói, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Hàn Chương “Anh hẳn là có kế hoạch rồi, cho tôi biết làm thế nào mới có xác suất thành công lớn nhất, tôi sẽ đi. Tôi nhất định sẽ mang vắc xin về. Nhất định!”

Tống Hàn Chương nhìn vào mắt cậu thật lâu, cuối cùng nhắm mắt nói: “Cậu không cần thiết giúp tôi nhiều đến vậy, chúng ta trước cũng chỉ là hợp tác lợi dụng lẫn nhau thôi.”

“Không! Nếu như không nhờ anh tôi đã chết lâu rồi…”

“Nếu như chỉ vì áy náy thì càng không cần.” Tống Hàn Chương không kiên nhẫn ngắt lời cậu “Tôi giúp cậu cũng chỉ vì muốn đảm bảo an toàn bản thân thôi, chung quy mục đích cũng chẳng có gì cao thượng. Cậu không nợ tôi gì hết, vắc xin vốn là của cậu, bị cắn là do tôi tự phụ, là đáng đời, không liên quan đến cậu.”

Lâm Giác kiên nghị mà bướng bỉnh nhìn anh: “Nói cho tôi đi, để tôi giúp anh.”

Môi Tống Hàn Chương giật giật, dường như muốn nói ra câu giễu cợt nào đó, nhưng rốt cuộc lại bị ánh mắt cứng rắn của Lâm Giác ép xuống.

Nói không nên lời, đối diện với ánh mắt người này, anh không nói ra được.

“Bây giờ là 05:03, đến bình minh trò chơi sẽ kết thúc, thế nhưng chúng ta cũng không thể đoán trước mặt trời mọc lúc nào, chỉ biết bình minh sẽ vào khoảng 6 giờ thôi. Cứ cho là chúng ta xui xẻo gặp ngày bình minh lên muộn mà tính, chắc khoảng 6:15, tôi bị nhiễm lúc 04:55, vậy chắc chắn không đợi được trời sáng.”

“Kế hoạch của anh là?”

Tống Hàn Chương trầm mặc một hồi, nói: “Chênh lệch thời gian.”

“Cái gì?”

“Bị nhiễm không quá 45 phút thì có thể chữa, tôi nói phải tiêm vắc xin vào lúc 05:40, bởi vì nếu tính thời gian chuẩn bị nữa thì 05:30 cậu sẽ phải cướp giật vắc xin, cứ cho là lúc đó cậu bị nhiễm thì cũng có thể đợi được đến trời sáng. Đương nhiên đây chỉ là tình huống xấu nhất, nếu cậu toàn thân trở ra được là tốt nhất.”

“Đến hừng đông thì bệnh độc sẽ tự tiêu trừ sao?” Lâm Giác hỏi.

“Tôi không biết.” Tống Hàn Chương sâu sắc liếc cậu “Thật ra như vậy đối với cậu cũng là rất bất công, rất có thể tôi được cứu mà cậu lại vì thế mà mất mạng.”

Lâm Giác hơi suy nghĩ một chút: “Anh cũng nói những chuyện đêm nay chỉ là một trò chơi thôi mà, như vậy sau khi chấm dứt chí ít những chuyện như trúng độc, trọng thương này cũng phải biến mất chứ?”

“Đúng, thế nhưng tôi không có bằng chứng gì về những chuyện đó, tôi không thể chắc chắn được. Tôi cũng không muốn nhiễu loạn phán đoán của cậu, thế nhưng ở vị trí của cậu bây giờ, tôi thấy rời đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”

“Tôi biết, đêm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến tôi hối hận không kịp.” Lâm Giác tựa trên lan can, tay khẽ xoa qua vết máu khô khốc trên mặt.

Nếu như có thể trở lại lúc trò chơi mới bắt đầu, ngay lúc lấy được vắc xin ở quảng trường cậu sẽ hỏi cặn kẽ Chu Ngọc Tú mọi chuyện, sau đó cho cô liều vắc xin đó. Nếu như không có vắc xin, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, thậm chí bọn họ còn có thể sống sót dễ hơn bây giờ.

Không, nếu quả thật có thể quay lại, cậu sẽ không lấy quả trứng màu kia.

Thế nhưng… làm sao có thể làm lại được. Lâm Giác cười khổ, bọn họ bây giờ chỉ có thể tiếp tục ở đây, giữa tàn cục này giãy giụa chống đỡ chờ bình minh.

“Không hối hận?” Tống Hàn Chương hỏi cậu.

“Tôi không biết.” Lâm Giác mờ mịt nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói rằng “Thế nhưng nếu bây giờ tôi bỏ đi, sau này nhất định sẽ hối hận.”

Không, vậy thì cậu ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

Tống Hàn Chương trong lòng thầm nói.

Vỏ dao găm lạnh như băng cọ vào lòng bàn tay Tống Hàn Chương, anh cúi đầu nhìn thịnh yến trên sân cỏ, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Lợi dụng chênh lệch thời gian thật sự là quá mạo hiểm, tính kĩ thì cũng không phải biện pháp an toàn nhất, nhưng lại là cách duy nhất có thể đảm bảo tính mạng cả hai người.

Dẫn dụ tang thi rời khỏi đây là cách hữu hiệu nhất, và cũng nguy hiểm nhất.

Tôi tin tưởng hướng dẫn trên thuốc hơn là cái loại kỳ tích hư vô mờ mịt nào đó.

Rõ ràng là lời chính mình nói ra.

“A, biết nói thế nào đây. Đại khái thì khác biệt lớn nhất của chúng ta là: tôi là một tên trời sinh tự đắc điên rồ không có thuốc chữa,  còn cậu lại bị uốn cong thành thẳng thành cái thứ tính cách như người bình thường. Cậu sẽ cảm động, sẽ bị chi phối, sẽ vui vẻ khi được người khác tán đồng, nhưng tôi thì không, tôi vẫn luôn là người như vậy, chỉ biết một mình mình. Về phần cậu thì… cũng có thể cứu giúp một chút.”

Chợt nhớ tới lúc bị người khác đánh giá kia, Tống Hàn Chương không khỏi thấy muốn cười.

Anh nhìn về phía Lâm Giác. Cậu phủ phục trên hàng rào, mắt không chớp nhìn chằm chằm ống vắc xin nhỏ bé giữa đám tang thi.

Mạo hiểm lấy thứ kia hay quay lưng bỏ đi, lý trí của cậu đã chọn lựa một kèo cá cược không lường trước được kết quả, tất cả cũng chỉ bởi vì…



Lời tác già: là bởi vì yêu (>///<)

Tất cả mọi người đoán được người mà học trưởng giết ở mê cung là ai chưa ﹁_﹁, không sai, hai người họ quả thực có quen nhau, mà còn hơn cả quen ấy chứ, tuy cảm tình không tốt lắm (tốt mới là lạ)

Còn một đoạn tâm sự của tác giả nữa cơ mà mình lười quá, đại loại trong đoạn đó tác giả và ai đó bàn luận thì người kia có nhắc đến vấn đề 3P (có thể là thêm bạn Lục Nhận), cơ mà tác giả nghĩ là thế có hơi… nên đây chỉ là chuyện phiếm bên lề thôi nha:p.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play