Lâm Giác nhận ra mình đang đứng trên hành lang ký túc xá, giống hệt như khi cậu lần đầu bước vào trò chơi, chỉ khác là ngoài cửa sổ không phủ trùm bóng tối vô cùng vô tận mà là ánh dương ngời sáng.
Nắng mai ấm áp như vậy, không khí trong lành như vậy, những điều bình dị quen thuộc đó… Cậu giống như một con thú hoang vừa tỉnh lại sau giấc ngủ đông dài, máu trong huyết mạch tê cứng bỗng theo nhịp tim chảy khắp cơ thể, mừng rỡ đón chờ mùa xuân đã lâu không gặp.
Cậu thực sự trở về rồi?!
Tiếng con gái cười khanh khách vang lên, sau đó là tiếng cửa phòng bật mở. Lâm Giác quay đầu, đập vào mắt cậu là một cô gái mặc đồ ngủ.
“Aaaaaaaaaaaaa!”
Sau tiếng thét chói tai, một nửa dãy phòng ký túc đều tung cửa, mấy nữ sinh nhốn nháo ló đầu ra, dùng ánh mắt nhìn tên dê xồm chiếu tướng Lâm Giác đang ngơ ngác giữa khu ký túc xá nữ.
“Cậu là học sinh khoa nào? Đây là dãy phòng nữ đấy”, “Ai cho con trai đi sang khu con gái hả?”, “Cô quản lý đâu rồi? Có con trai lẻn vào đây này!”…
Tiếng con gái ồn ào lộn xộn khiến Lâm Giác hoảng hốt vội vàng co giò bỏ chạy, trông lại càng giống tên biến thái nhìn trộm bị bắt tận tay. Nhưng Lâm Giác chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm chuyện đó, chỉ biết cong chân chạy càng nhanh càng tốt, dọa mấy cô bé đang lững thững đi trên cầu thang tái mặt.
Lâm Giác cứ vậy lao thẳng xuống tầng một, nhìn bộ dạng có vẻ còn định tiếp tục đầu không ngoảnh lại chạy khỏi tòa nhà, thế nhưng một bóng người mặc sơ mi trắng đứng trước cửa ra vào khiến cậu đột ngột chậm bước.
Bình minh vừa ló rạng, gió nhẹ thổi se se, chỉ một cái nhìn của người này, cậu gần như òa khóc.
Cơn ác mộng dai dẳng tàn khốc đã kết thúc thật rồi, cậu cuối cùng cũng thoát khỏi đêm tối giá lạnh như băng, trở về dưới vầng mặt trời ấm áp.
Cảm xúc kích động khiến hai mắt Lâm Giác tỏa sáng, cậu vội vã kêu lên hai tiếng “Học trưởng”, cắm đầu nhào vào lòng Tống Hàn Chương, thiếu chút cả tay lẫn chân đều đu lên người trước mắt. Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của con người phả vào gáy rốt cục đặt trái tim Lâm Giác về trong lồng ngực, mà không, cái gọi là “tim” đó, có lẽ đã sớm lạc vào Tống Hàn Chương mất rồi.
Nó đã từng theo cái chết của Tống Hàn Chương mà đóng bụi nơi địa ngục tang thương, mãi đến khi anh hồi sinh mới lần nữa được đập trở lại.
Cảnh hai người ôm nhau không rời thu hút rất nhiều ánh mắt của các nữ sinh gần đó, các cô thì thầm với nhau chẳng hiểu sao hai tên gay này lại thích đứng âu âu yếm yếm trước cửa ký túc xá nữ.
Lâm Giác đã bình tĩnh lại cuối cùng mới phát hiện ra mình đang ở giữa chốn đông người, cậu ngượng ngùng buông tay, lại sực nhớ đến kế hoạch đã vạch ra từ rất lâu về trước, đỏ mặt cúi đầu nhìn mũi giày mình, thấp thỏm như cậu học sinh lần đầu mở lời với người mình thầm mến: “Học trưởng, anh có muốn đi xem phim không?”.
“… Phim gì?” Ánh mắt của Tống Hàn Chương từ trên mặt Lâm Giác dời sang tấm áp phích trên tường, tập trung lâu hơn một chút vào thời gian in trên tờ quảng cáo.
“Cái phim mấy hôm nay đang hot ấy, chắc còn chưa ngừng chiếu đâu.” Lâm Giác vẫn nhớ ngày cậu rơi vào vòng chơi thứ nhất, buổi sáng hôm đó cậu vừa mới mua được vé online, đã định hôm sau đi xem với đám bạn cùng phòng, kết quả lại lỡ mất một tuần như thế.
Tống Hàn Chương thở dài, biết ngay Lâm Giác còn chưa nhận ra mà…
Anh chăm chú nhìn Lâm Giác, quyết tâm không bỏ lỡ bất cứ một biểu cảm kinh ngạc nào sẽ xuất hiện trên mặt cậu, dùng giọng nói trời sập không run đính chính thông tin: “Bộ phim cậu nói đã ngừng chiếu mười năm rồi.”.
“Hả? Hả? Hả?! Ngừng chiếu mười năm? A, á, ô, đúng rồi, bây giờ đang là năm 2022, năm 2022.” Lâm Giác giờ mới hiểu ra vì sao dãy nhà cậu từng ở lại biến thành ký túc xá nữ, vì sao quang cảnh xung quanh thoạt nhìn quen thuộc nhưng lại có chỗ không thể nhận ra, thì ra trong lúc bọn họ đang vùng vẫy trong trò chơi điên rồ, thời gian đã lén lút trôi mất mười năm ròng rã. Nghĩ đến đó cậu lại bất chợt luống cuống “A, năm 2022! Thế học bạ của tôi thì sao!! Tôi mất bao công sức mới đỗ được cái trường này cơ mà!!!”.
“Vừa đi vừa nói.” Tống Hàn Chương thưởng thức một lượt các loại biểu cảm từ mơ hồ, ngạc nhiên đến hoảng sợ của Lâm Giác, quyết định dắt bé thỏ lớn mới bị dọa choáng váng đi dạo một lúc, an ủi tâm hồn.
Lâm Giác ngoan ngoãn theo anh ra ngoài, mặt trời trên đỉnh đầu ấm áp, sưởi cho người ta khoan khoái dễ chịu, thế nhưng Lâm Giác – người đột ngột nhận tin mình mới từ năm 2012 nhảy thẳng đến năm 2022 vẫn có chút lo sợ bất an, thần hồn nát thần tính mà quan sát từng sinh viên xa lạ, chỉ lo trong mười năm này trái đất đã thay đổi đến mẹ chẳng nhận ra nữa, làm cho “người du hành thời gian” chẳng biết cái gì như cậu bị tóm được tức thì.
Tống Hàn Chương nhìn bộ dạng hoang mang của Lâm Giác, không nhịn được gọi một tiếng, lập tức đón được một đôi mắt đen láy tròn xoe.
“Đừng lo, chuyện qua rồi.” Tống Hàn Chương nói, khẽ đưa tay phải ra.
Lâm Giác cúi đầu nhìn bàn tay anh, ngón tay Tống Hàn Chương thon dài, các đốt cũng rất rõ, nhưng trong lòng bàn tay anh trống không chẳng có gì cả, cũng không biết anh muốn cho mình xem cái gì.
Ánh mắt Tống Hàn Chương dịu lại, tụ thành ý cười không rõ. Anh dứt khoát kéo tay Lâm Giác qua, nắm tay cậu cùng đi trên con đường rợp bóng cây.
Lâm Giác được Tống Hàn Chương nắm tay dần dần bình tĩnh. Dưới bầu trời xanh biếc sáng trong, sự nhạy bén và khát máu bị rừng rậm u tối tôi luyện từ từ rút lại về đáy sâu linh hồn, những xúc cảm thuộc về con người một lần nữa trỗi dậy. Khung cảnh náo nhiệt xung quanh xua tan bất an của Lâm Giác, khiến cậu sảng khoái dễ chịu, thậm chí còn can đảm luồn tay vào giữa kẽ tay Tống Hàn Chương, cùng anh mười ngón đan xen, ung dung tản bộ.
Họ đi tới căng tin đông đúc, tay trong tay lướt ngang qua những nữ sinh đang trợn tròn mắt nhìn mình. Lâm Giác rất không ga lăng trừng lại các cô gái một cái, kết quả các nữ sinh phá lên cười hi hi ha ha rồi châu đầu ghé tai, không có vẻ gì là e sợ cậu cả.
Cậu chán nản, “Lâm Giác” gặp thần giết thần gặp phật giết phật mấy tiếng đồng hồ trước dường như đã thành giấc mộng xa vời, cậu cũng chẳng biết nếu giờ ai đó nhét cho cậu cây đao, liệu cậu có thể mặt không đổi sắc mà một đao đâm thủng trái tim người khác hay không nữa.
“Sau này cậu có kế hoạch gì không?” Tống Hàn Chương đột nhiên hỏi.
Lâm Giác còn đắm chìm trong dư âm gió tanh mưa máu lắc đầu, cảm giác buồn bã lần nữa dâng lên. Cậu mất tích mười năm rồi, giờ mà đột ngột xuất hiện trước mặt bạn bè thân thích chẳng phải sẽ dọa người ta sợ mất mật hay sao? Cậu cũng chẳng biết làm sao về nhà nói chuyện với bố mẹ nữa, e là họ đã coi như cậu gặp chuyện bất trắc lâu rồi.
Tống Hàn Chương nhìn thấu phiền não của cậu: “Những người quen ngày xưa tốt nhất đừng gặp lại nữa, nhưng cậu nên về nhà một chuyến đi, chí ít cho bố mẹ biết cậu còn sống mạnh khỏe. Họ yêu thương cậu nên sẽ giấu giếm giúp cậu, nhưng cậu không thể ở lại với họ lâu dài.”.
Lâm Giác rất hiểu chuyện này, nhưng khi thật sự phải đối mặt với thực tế, cậu vẫn cảm thấy thật khó chịu. Hơn nữa cậu cũng lo cho Tống Hàn Chương, cha nuôi của anh chết rồi, họ hàng thân thích không có, bạn bè có lẽ cũng chẳng được mấy người… Quả thực như một người cô đơn lạc lõng giữa thế gian xa lạ…
Lâm Giác có chút đau lòng, liền hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Anh định thế nào?”.
“Tôi định đi nước ngoài.” Tống Hàn Chương nói, khả năng xây dựng và thực hiện kế hoạch của anh đều vô cùng nhuần nhuyễn “Tôi không có họ hàng thân thích, chắc chắn chẳng có ai đi xin giấy chứng tử cho tôi, tài sản cá nhân hẳn vẫn dùng được. Hộ khẩu bằng cấp đều có cách giải quyết, ở lại trong nước cũng bó tay bó chân, chẳng thà cao chạy xa bay bắt đầu cuộc sống mới.”.
Lâm Giác “A” một tiếng, trong lòng ngập tràn xót xa không nỡ: “Không ở lại trong nước được sao?”.
Họ đã cùng nhau vượt qua biết bao gian khổ, sinh ly tử biệt tìm lại được người mình thương, tàn nhẫn đạp lên thi cốt bao người mới thoát khỏi vòng vây của trò chơi chết chóc, may mắn trở lại hiện thực, ấy vậy mà lại phải chia xa… Chỉ mới tưởng tượng một chút thôi, sự hành hạ tâm hồn này đã ép Lâm Giác không sao thở nổi.
Cậu không muốn rời xa Tống Hàn Chương, một giây một phút cũng không muốn.
Tống Hàn Chương lắc đầu: “Vì tương lai, chúng ta tốt nhất nên ra nước ngoài.”.
Lâm Giác ngơ ngác lặp lại: “Chúng ta?”.
Tống Hàn Chương trầm mặc, sâu xa nhìn cậu một hồi lâu: “Cậu không muốn đi cùng tôi?”.
Tín hiệu nguy hiểm bí mật lóe lên bị cảm giác vui sướng gạt phăng ngay lập tức, Lâm Giác đắm chìm trong sự hưng phấn khó lòng kiềm chế được, một bước nhảy lên chắn trước mặt Tống Hàn Chương, nắm luôn lấy cái tay còn lại của anh, trên mặt rạng rỡ nụ cười hạnh phúc: “Đi chứ đi chứ, đương nhiên phải đi theo anh! Anh đi đâu tôi đi đó!”.
Tống Hàn Chương mỉm cười, ý cười mỏng manh tô điểm lên khí chất lạnh lùng cố hữu, như dát thêm cho anh một lớp màu sinh động của con người, đẹp đến mức Lâm Giác nhìn không chuyển mắt. Hạnh phúc chân thực dạt dào trái tim, tựa như ánh mặt trời phủ lên tất cả, vô thanh vô tức chiếu rọi ngày mai rực rỡ của hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT