Đúng như Kỳ Tâm dự đoán, chỉ năm phút sau, chuông điện thoại của Ly Hà Thủy vang lên. Cô ta nghe máy xong, sắc mặt tái mét, mắt trừng trừng nhìn Kỳ Tâm.
"Cô có chút việc gấp phải đi trước, các em tự quản nhé."
Cô ta hớt hải chạy đi, làm gì còn vẻ kiêu ngạo hống hách như lúc quát mắng Kỳ Tâm nữa.
...
Bệnh viện.
"Hà Thủy,em làm anh rất thất vọng."
Vũ Dĩ Phàm thở dài nhìn cô gái đang sụt sùi khóc lóc trước mặt mình.
"Dĩ Phàm, em chỉ muốn giúp anh xả giận thôi..."
"Con bé là học sinh của anh! Em không có quyền làm gì nó cả!"
"Em xin lỗi..."
"Hôm nay anh sẽ xuất viện, không phiền em phải dạy thay anh nữa đâu!"
Anh kiên quyết nói, mặc kệ Ly Hà Thủy van xin níu kéo.
"Dĩ Phàm, anh với cô bé Kỳ Tâm đó không bình thường!"
Cô ta cười lạnh.
"Đó là chuyện của anh!"
Anh lạnh lùng đáp lại.
...
Tối hôm đó, tại nhà Vũ Dĩ Phàm.
"Anh hai, anh bị cô nào đá hả? Sao mặt bí xị thế kia?"
"Thằng quỷ kia, biết gì mà nói? Ăn nhanh lên rồi đi rửa bát đi!"
"Suốt ngày rửa bát! Bố mẹ để em đến đây ở cùng anh là để anh chỉ bảo em học hành, chứ không phải đến làm osin cho anh đâu nhá!"
Vũ Dĩ Việt nhe răng trợn mắt cãi lại.
"Ngoan, đi rửa bát đi, sau này anh lấy vợ, sẽ có người rửa bát thay em!"
"Hừ! Anh nhớ đấy!"
Một lúc sau.
Kính coong...
Vũ Dĩ Phàm nằm dài trên sopha xem ti vi.
"Dĩ Việt, ra mở cửa đi!"
"Nhà của anh, anh đi mà mở!"
Anh tức điên lên, ở trường bị bà thím Hoa Kỳ Tâm chọc tức vẫn còn chưa đủ sao trời, ở nhà lại đến thằng em trai trời đánh này nữa.
"Có tin anh đóng gói trả em về cho bố mẹ không hả?"
"Hừ! Để tôi đi vậy! Suốt ngày chỉ biết ăn hiếp con nít!"